Em chỉ thích gương mặt anh

 
Hội thuyết trình hạng mục quy mô lớn thế này tổ chức ở trung tâm Nhân Việt sẽ kéo dài trong khoảng 2 tiếng, sau khi hội nghị bắt đầu thì hai người cũng không giao lưu trao đổi gì thêm.
 
Về điểm này thì Thịnh Văn Ngôn rất phối hợp với Thẩm Tại, hai người dưới tình huống đó đã đạt thành nhất trí, trong lúc làm việc sẽ không để chuyện ngoài lề quầy rầy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là sau khi kết thúc, Thẩm Tại đang định nói gì đó với Thịnh Văn Ngôn, nhưng cô đã vội vàng đi mất, dẫn theo cậu trợ lý kia của cô, biến mất khỏi tầm mắt anh.
 
Thẩm Tại nhìn theo hướng cô đi khỏi, day day mi tâm.
 
Trần Siêu ngồi phía sau chẳng mấy khi mất tập trung như hôm nay, từ khi nghe được cuộc đối thoại của hai người đằng trước, anh ta đã bắt đầu cảm thấy thế giới quan của mình vỡ vụn.
 
Thịnh Văn Ngôn thích Thẩm Tại, sau sự ngỡ ngàng thì anh ta cũng có thể thông cảm, dù sao cũng là một cô bé, đi theo kiểu người như Thẩm Tại, từng ngày từng ngày tích góp lại, có tình cảm yêu mến cũng rất bình thường.
 
Điều làm anh ta hoảng hốt là Thẩm Tại vậy mà cũng động lòng với Thịnh Văn Ngôn… Một người như anh, vậy mà cũng có thể sinh ra cảm tình với người cùng công ty?
 
“Người bên cạnh cô ấy, cậu điều tra đi.”
 
Trần Siêu còn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên lại thấy nghe sếp mình nói một câu như vậy.
 
Trần Siêu: “Trợ lý của Thịnh Văn Ngôn ạ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ừ.”
 
“Vâng…”
 
Từ khi nào mà sếp lại bắt mình đi điều tra mấy nhân vật ngoài lề thế này chứ.
 
Đúng là bất bình thường.
 
Mặc dù lòng lại thêm một lần kinh hãi nữa, nhưng tốc độ của Trần Siêu vẫn rất nhanh. Trên đường từ Nhân Việt về đến công ty, ah ta đã tra hết tư liệu về Lâm Khải và cả chuyện cậu ta vào Khải Thịnh.
 
“… Đây CV mà cậu ta nộp lên Khải Thịnh, là sinh viên đại học A, thành tích xuất sắc, nhưng vì vẫn đang học năm ba nên trước đó vẫn chưa có kinh nghiệm thực tập, Khải Thịnh là lần đầu tiên… Theo như người bên Khải Thịnh nói thì Lâm Khải xem như là người được Thịnh Văn Ngôn đặc biệt tuyển vào, bởi vì bọn họ vẫn chưa đến kỳ tuyển thực tập sinh… Biểu hiện của Lâm Khải ở công ty không tồi, Thịnh Văn Ngôn rất thích cậu ta, và cả…”
 
Chiếc xe đen bóng toàn thân chạy bon bon trên đường, Thẩm Tại ngồi một mình ở hàng ghế sau, nghe Trần Siêu báo cáo lại mọi chuyện với mình.
 
Nhưng càng nghe lại càng thấy bực bội.
 
Cuối cùng, anh dứt khoát ngăn anh ta lại.
 
Thẩm Tại rũ mắt nhìn điện thoại, trên màn hình là giao diện trò chuyện với Thịnh Văn Ngôn, nhưng phải kéo lên trên mới thấy tin nhắn cô gửi, câu cuối cùng vẫn là từ mấy tháng trước lúc cô còn ở IZ.
 

Cô hỏi: Trưa nay anh muốn ăn gì?
 
Thêm một cái meme gấu trúc mặt người, bên dưới viết ba chứ “Người làm công”.
 
Cô rất thích gửi mấy cái meme ngớ ngẩn thế này, lúc đầu anh còn bảo cô bớt làm trò lại, sau lại thấy bảo sao cô cũng không nghe nên cũng kệ luôn.
 
Nhưng mấy tháng nay, cô hề gửi lấy một cái, vì ngay cả tin nhắn cô còn chẳng trả lời.
 
Thẩm Tại nhìn khung chat, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi Trần Siêu nói về người tên lâm Khải kia, cảm giác quen thuộc tích tụ trong lồng ngực lại trào dâng, xao động, chầm chậm chiếm lấy toàn bộ cảm xúc của anh.
 
Lâm Khải…
 
Thay lòng đổi dạ cũng thật mau.
 
——
 
Sau khi rời khỏi Nhân Việt, Thịnh Văn Ngôn mới thật sự được thở phào nhẹ nhõm.
 
Mặc dù lúc ở trong đó cô vẫn luôn khiến bản thân phải chuyên tâm với công việc, nhưng những lời Thẩm Tại nói không thể hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô, trông có vẻ bình thường nhưng thực ra nó vẫn nghẹn trong lòng!
 
Tối hôm đó về đến nhà, cô trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng là hôm sau nằm đến giữa trưa với dậy.
 
Ngủ dậy xong cầm điện thoại lên nhìn mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, Thịnh Văn Ngôn nhìn thấy tên người gọi đến thì lập tức gọi lại.
 
Đối phương là Triệu Thuận Từ, bà nói bà lại học được một cách làm bánh ngọt mới, hỏi cô có thời gian đến ăn thử không.
 
Thịnh Văn Ngôn cũng lâu rồi không gặp Triệu Thuận Từ, cô rất nhớ bà, nhưng giờ lại hơi lo đến đó sẽ gặp phải Thẩm Tại hoặc Thẩm Thụ Diệc, cho nên cô còn vờ như bâng quơ hỏi xem trong nhà còn ai không, biết Thẩm Tại và Thẩm Thụ Diệc đều không có nhà rồi mới nhận lời tới chơi.
 
“Văn Ngôn, nào nào nào, mau vào đây.”
 
Một tiếng sau, Thịnh Văn Ngôn đã đến nhà cũ nhà họ Thẩm, Triệu Thuận Từ thân thiết kéo tay cô, nói, “Hôm nay làm bánh kem phô mai rất là ngon, mới ra lò đấy, chỉ chờ con tới nếm thử thôi.”
 
Thịnh Văn Ngôn vui ra mặt: “Thật vậy ạ, con thích vị phô mai lắm.”
 
“Vậy thì tốt quá, bác cắt cho con nhé.”
 
“Vâng ạ.”
 
Thịnh Văn Ngôn nếm một miếng bánh kem phô mai nhỏ, sau đó lại cùng Triệu Thuận Từ làm một loại bánh ngọt khác.
 
Xong xuôi, hai người cầm bánh kem ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ ở sảnh phụ, ở đây có cửa sổ sát đất lớn, đón ánh mặt trời, rất thích hợp cho buổi trà chiều.
 
Dạo này Thẩm Vân Nghê đang được nghỉ nên toàn ở lại đây, vì thế sau khi món bánh ngọt mới ra lò, cô ấy cũng được Triệu Thuận Từ gọi tới ăn thử.

 
“Nghe Thẩm Tại nói, con đã từ chức ở IZ, về Khải Thịnh làm rồi à?” Sau khi ngồi yên vị, Triệu Thuận Từ hỏi.
 
Thịnh Văn Ngôn gật gật đầu, “Vâng, ba con muốn con về, nên con từ chức ạ.”
 
“Ừ, cũng tốt. Nhưng con đừng vì không ở IZ nữa mà xa lánh bác đấy nhé.”
 
Thịnh Văn Ngôn cười nói: “Sao vậy được ạ, con thích bác lắm, còn ước được gặp bác nữa mà.”
 
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, bác cũng rất thích con.”
 
Thẩm Vân Nghê nghe thế thì hơi ghen tị: “Bà nội, còn con thì sao.”
 
Triệu Thuận Từ xoa xoa đầu Thẩm Vân Nghê: “Đương nhiên là bà cũng thích con rồi.”
 
Thẩm Vân Nghê khẽ hừ một tiếng: “Con thấy bà thích Thịnh Văn Ngôn còn nhiều hơn con ấy.”
 
Triệu Thuận Từ: “Con bé này, sao lại còn tỵ nạnh thế.”
 
Thịnh Văn Ngôn cong cong môi, nói: “Yên tâm đi, đương nhiên là thích em nhất rồi, chị chỉ xếp sau thôi.”
 
Nói xong cô và Triệu Thuận Từ nhìn nhau cười, nghe như đang dỗ trẻ con vậy.
 
Nhưng Thẩm Vân Nghê rất vui, mày hơi giãn ra, ăn một miếng bánh kem, cô ấy bỗng hỏi: “Vậy, so với hai người ở nhà họ Chu thì sao, bà nội, bà thích ai hơn?”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Nhà họ Chu? Chu Tư Mạc và Chu Linh Vận?”
 
Thẩm Vân Nghê: “Đúng vậy, mấy hôm trước hai chị ấy cũng tới nhà tôi thăm bà nội. Lúc đó không phải bà cũng rất thích người ta sao?”
 
“Sao thế lại là thích được, là khách sáo, lịch sự hiểu không.” Triệu Thuận Từ nói, “Bà chắc chắn là thích Văn Ngôn hơn rồi.”
 
Thẩm Vân Nghê nhíu mày: “Bà nội, bà có phải nhan khống không thế?”
 
“Chậc, nói sao nhỉ, chị em họ Chu cũng rất xinh đẹp, cô chị kia còn là ngôi sao nổi tiếng nữa mà.” Triệu Thuận Từ nói, “Bà là xem cảm giác, nhìn hợp ý bà thì bà thích thôi.”
 
“Nhưng không phải bà đang lo chuyện cưới vợ của chú út đấy sao, con thấy chị Chu Linh Vận kia có vẻ thích chú út lắm, bà không định gán ghép cho hai người đó ạ?”
 
Thịnh Văn Ngôn nhìn Thẩm Vân Nghê, khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ không phải là Chu Tư Mạc thích Thẩm Tại sao?”
 
Thẩm Vân Nghê: “Chu Tư Mạc không có cửa, lúc trước thấy scandal tôi đã hỏi chú út rồi, chú út nói không thích chị ấy. Hơn nữa sau đó Chu Tư Mạc cũng đăng bài thanh minh rồi, hai người chỉ là quan hệ hợp tác. Thịnh Văn Ngôn, chị đi khỏi IZ rồi thì một chút tin tức của sếp cũng không xem chứ gì?”
 

Khoảng thời gian đó Thịnh Văn Ngôn đúng là không xem tin tức về Chu Tư Mạc, thậm chí còn không cho người khác nói, đúng là tự làm mình phiền chết mà.
 
Thì ra tin đồn đó đã được làm rõ rồi.
 
Triệu Thuận Từ nói: “Chú út con thích ai mà lại chịu để bà xen vào sao, bao nhiêu năm như thế, nó thế nào bà lại còn không biết? Chị em họ Chu thì cũng được, nhưng chú út con không có hứng thú với người ta. Haizz, cũng chẳng biết nó thích kiểu gì… Nó muốn sống độc thân hết nửa đời còn lại chắc.”
 
Thịnh Văn Ngôn: “…”
 
“Trước mặt thì lo chuyện cưới hỏi của con, sau lưng lại nguyền rủa con độc thân hết nửa đời còn lại, con thấy mẹ cũng có bản lĩnh quá chứ.” Bỗng một giọng nói thanh lãnh truyền ra từ nhà trong.
 
Giọng nói đó sao Thịnh Văn Ngôn có thể không nhận ra được chứ, tay cầm dĩa của cô khựng lại, chợt ngẩng lên nhìn qua.
 
Thẩm Tại? Sao anh lại về chứ.
 
Thẩm Vân Nghê thấy người bước ra thì đứng dậy chào: “Chú út.”
 
Thẩm Tại gật đầu với cô ấy, sau đó liếc sang nhìn Thịnh Văn Ngôn, rồi tiện tay kéo một cái ghế ra ngồi xuống.
 
Triệu Thuận Từ: “Sao hôm nay con lại về, không phải nói ngày mai với về ăn à?”
 
Đương nhiên Thẩm Tại sẽ không nói vì anh nghe Triệu Thuận Từ nói qua điện thoại là bà muốn Thịnh Văn Ngôn đến nhà chơi, nên anh mới trở về.
 
“Ngày mai có việc đột xuất, nên hôm nay con qua thăm mẹ một chút.”
 
Triệu Thuận Từ: “Còn có chút lương tâm đấy.”
 
Thẩm Tại: “Vâng, nhiều lương tâm hơn mẹ một chút.”
 
Triệu Thuận Từ: “…”
 
Thẩm Vân Nghê đã quen cảnh hai người nói đâm chọc cà khịa nhau thế này rồi, cô ấy cười trộm rồi đẩy miếng bánh kem đến trước mặt Thẩm Tại: “Chú út, chú ăn đi.”
 
Triệu Thuận Từ: “Nó không ăn mấy cái này đâu, cho nó làm gì.”
 
Nói rồi, Triệu Thuận Từ lại định kéo đĩa bánh kem về, nhưng Thẩm Tại đã duỗi tay ra giữ lấy cạnh đĩa.
 
Triệu Thuận Từ: “Sao thế? Muốn ăn à?”
 
Thẩm Tại không đáp, chỉ cầm dĩa lên xắt một miếng, sau đó bỏ miếng bánh vào miếng trước ánh mắt đầy nghi hoặc của Triệu Thuận Từ.
 
Vị bơ ngào ngạt tan ra nơi đầu lưỡi, hương vị ngọt ngào, mang theo hương việt quất.
 
“Khá ngon đấy.” Những lời này, Thẩm Tại lại nhìn Thịnh Văn Ngôn mà nói.
 
Tim Thịnh Văn Ngôn nảy lên 'thịch' một cái, cô vội vàng dời mắt đi.
 
Nhìn mình làm gì chứ!
 
Tưởng khen mấy câu bánh cô làm ngon là xong hả?!
 

Triệu Thuận Từ nghi hoặc hỏi: “Con ăn bánh ngọt từ bao giờ đấy, không phải không thích sao?”
 
Thẩm Tại nói: “Không phải không thích, mà là không quen.”
 
“Giờ thì quen rồi?”
 
“Chắc là thế.”
 
Cuối cùng, một cái bánh kem việt quất nhỏ nhỏ, anh ăn gần hết chẳng còn lại bao nhiêu.
 
Triệu Thuận Từ thấy anh thích thật nên lại mang cho anh thêm miếng bánh vị phô mai.
 
Thẩm Vân Nghê nói: “Bánh kem hôm nay ăn ngon thật sự, không biết anh Thụ Diệc có về không, nếu không cũng để anh ấy ăn thử một chút.”
 
“Hai hôm nay Thụ Diệc đi công tác, sao mà đến được.” Nói đến đây, Triệu Thuận Từ bỗng chuyển hướng sang Thịnh Văn Ngôn, “Hai đứa có liên lạc với nhau không, Văn Ngôn, Thụ Diệc có nói bao giờ sẽ về không con?”
 
Chủ để bỗng chuyển sang mình, Thịnh Văn Ngôn hơi bất ngờ, sự chú ý của cô vừa rồi toàn bị Thẩm Tại quấy rối.
 
“Dạ? Con ạ? Không có ạ.”
 
Triệu Thuận Từ: “Thật là, sao nó lại không nói với con mấy câu chứ.”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Cậu ấy nói với con làm gì ạ, cũng lâu lắm rồi bọn con không liên lạc.”
 
Triệu Thuận Từ hơi sửng sốt, rồi lại có vẻ rầu rĩ: “Thằng bé này, làm gì thế không biết, bận đến nỗi không cần yêu đương nữa à?"
 
Nghe lời này, Thịnh Văn Ngôn đến giờ mới phản ứng kịp: “Con và Thẩm Thụ Diệc cũng không có gì đâu ạ.”
 
Triệu Thuận Từ thấy Thịnh Văn Ngôn nói thế thì cũng không giấu nữa, nói: “Con không suy xét thử xem sao à? Con và Thụ Diệc cũng hợp lắm mà, trai tài gái sắc, quá tốt luôn. Mắc dù Thụ Diệc nó không nói thẳng với bác, nhưng bác thấy là nó thích con đó.”
 
“Con xin lỗi bác ạ, con không có ý đó với cậu ấy.”
 
“Hả… Vậy à.” Triệu Thuận Từ nói, “Vậy con có người mình thích rồi phải không?”
 
Thịnh Văn Ngôn nghe lời này thì đưa mắt nhìn sang Thẩm Tại theo bản năng.
 
Thẩm Tại lúc này đã không ăn bánh nữa, anh tựa lưng ra sau, trông rất ung dung thong thả, ánh mắt lại sâu thẳm đầy hiểm nguy. Lúc cô đưa mắt qua cũng đúng lúc anh nhìn sang, tầm mắt hai người chạm nhau cách một tầng không, giống đá lửa đánh mạnh vào nhau, xẹt ra tia lửa điện.
 
Thịnh Văn Ngôn bị anh nhìn mà nghẹn họng, trong chớp mắt chẳng thể nói nên lời.
 
“Người ấy thật may mắn, còn có thể có được sự yêu mến của con, làm cả Thụ Diệc nhà bác cũng không có cơ hội. Haiz, bác cứ nghĩ bác cháu mình sẽ thành người một nhà chứ.” Triệu Thuận Từ buồn rầu nói, “Là thằng nhóc nào cướp con đi mất vậy."
 
Keng ——
 
Một cái dĩa màu bạc bị ném lên đĩa, vang lên một tiếng lanh lảnh.
 
Triệu Thuận Từ tức khắc bị hấp dẫn tầm mắt, nhìn sang phía Thẩm Tại, “Làm gì đấy?”
 
Thẩm Tại nhấc mắt, ánh mắt hơi sắc, sau đó chỉ thấy anh nhàn nhạt buông một câu: “Hai đứa cũng có hẹn hò gì đâu, sao lại gọi là cướp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận