Em chỉ thích gương mặt anh

 
Sắc trời dần trở tối, đèn trên phố đi bộ cũng lần lượt sáng lên. Đèn đỏ, đèn vàng hòa với nhau, tựa như nhuộm cả con đường thành thế giới truyện tranh, dạo bước trong đó có cảm giác như bước vào thế giới của Vùng đất linh hồn*.
 
(*) Vùng đất linh hồn (Spirited Away): là một bộ phim điện ảnh hoạt hình Nhật Bản đề tài tuổi mới lớn và kỳ ảo công chiếu năm 2001 do Miyazaki Hayao làm đạo diễn kiêm nhà biên kịch. Tác phẩm do xưởng phim Studio Ghibli sản xuất. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Thịnh Văn Ngôn lại không thể nán lại lâu hơn, vì gót chân không được thoải mái nên sau khi theo Thẩm Tại ra khỏi con phố này, cô gọi xe về thẳng khách sạn luôn.
 
Rửa mặt xong thay đồ ngủ, vừa định nằm xuống nghỉ ngơi thì chuông cửa vang lên.
 
Thịnh Văn Ngôn lại đành leo xuống giường, ra mở cửa.
 
“Ngủ rồi à?” Thẩm Tại đứng ngoài cửa, anh vẫn còn mặc bộ quần áo trước đó, hiển nhiên là chưa tắm rửa gì.
 
Thịnh Văn Ngôn ngáp một cái rồi chìa tay ra: “Đúng thế, ngủ rồi, anh đánh thức tôi đấy, bồi thường thiệt hại tinh thần đi.”
 
Thẩm Tại nhoẻn cười, treo đồ trong tay lên cổ tay cô, “Vậy bồi thường cho em cái này.”
 
“Cái gì đây?” Thịnh Văn Ngôn mở túi ra, bên trong là một hộp giày: “Giày? Đâu ra thế.”
 
“Vừa mới mua.” Thẩm Tại nói, “Hai ngày sau sẽ đi thị sát trong Úc Hưng, phải đi bộ nhiều, em đừng đi mấy đôi giày cao gót đó nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vừa mới mua… Không phải vừa rồi anh đã về với cô sao? Vậy là đưa cô về xong anh lại ra ngoài? Bảo sao vẫn chưa thay quần áo.
 
Thịnh Văn Ngôn 'ồ' một tiếng: “Giày cao gót mới hợp với quần áo của tôi.”
 
Thẩm Tại rũ mắt nhìn cô, nói: “Gót chân xước sát hết rồi, còn nghĩ đến hợp với không hợp à?”
 
“Đấy là vì đôi giày kia đểu thôi, sau này tôi sẽ không bao giờ đi nó nữa.”
 
Thẩm Tại nhẹ lắc lắc đầu: “Đi cái này đi nghe không, hay là em muốn đi nửa đường có người khiêng em đi?”
 
Thịnh Văn Ngôn liếc xéo anh một cái: “… Anh mới bị khiêng đi ấy.”
 
Ánh đèn hành lang mờ mờ, một cái liếc xéo của cô chẳng có chút lực sát thương gì. Ngược lại còn có vẻ như hờn dỗi.
 
Vừa rồi đúng là cô đã định đi ngủ, cho nên lúc này tóc tai rối bời, còn đang mặc váy ngủ.
 
Váy ngủ lại còn là váy hai dây, không ngắn nhưng cùng lắm cũng chỉ dài đến nửa đùi.
 
Lộ ra cặp đùi non mịn trắng nõn… Lúc trước không phải anh chưa từng thấy cô lúc mặc quần đùi váy ngắn, nhưng hôm nay đang ở một nơi như khách sạn thế này, lòng mình rõ như mặt trời ban trưa, nhìn thế này rõ ràng là tâm cảnh* đều đã khác xưa.
 
(*) Tâm cảnh: Tâm là trái tim, tấm lòng, tình cảm; cảnh là cảnh vật, khung cảnh.
 
Thẩm Tại hơi híp mắt, ánh mắt hơi tối lại.
 

Mọi người bên cạnh anh đều nói, Thịnh Văn Ngôn là kiểu ngoại hình quyến rũ gợi cảm. Nhưng trước kia anh luôn nhìn cô như một đứa trẻ nên theo bản năng không để tâm.
 
Giờ anh coi cô là một người phụ nữ, là người mình thích, mới phát hiện ra người này toàn thân đều toát lên một loại… sắc dục.
 
Không phải cố ý, thậm chí ánh mắt của cô trông rất ngây ngô.
 
Nhưng sự mê hoặc như có như không này, lại giống như cơn gió đêm man mác, vô khổng bất nhập*.
 
(*) Vô khổng bất nhập: không lỗ hổng nào là không thể lọt qua, lợi dụng tất cả mọi dịp (chỉ những điều xấu thường dễ dàng thẩm thấu, xâm nhập), cũng dùng để chỉ những người giỏi luồn cúi, thấy có cơ hội là thừa cơ kiếm lợi.
 
“Nhưng mà cảm ơn nhé, tôi vẫn nhận tấm lòng của anh.” Thịnh Văn Ngôn lẩm bẩm nói, “Mua của hãng này cũng được đấy.”
 
Nói xong lại không nghe thấy Thẩm Tại đáp lời.
 
Thịnh Văn Ngôn ngước lên nhìn anh, chiều cao của hai người có chênh lệch, đứng ở góc độ này, cô nhìn chỉ thấy ánh sáng rọi xuống đỉnh đầu anh, phủ xuống mặt anh là bóng tối.
 
Cũng nhìn thấy trong bóng tối ấy, đôi mắt sáng ngời của anh đang lẳng lặng nhìn cô đăm đăm.
 
Ánh mắt anh luôn có vẻ lạnh lùng thờ ơ, nhưng lúc này lại khiến cô dễ dàng cảm thấy một loại hơi thở nguy hiểm.
 
Thịnh Văn Ngôn thoáng sửng sốt, không hiểu sao cô lại chợt nhớ tới đêm mình uống say, hình ảnh ở huyền quan nhà anh kia.
 
Ký ức của cô hơi hỗn loạn nên không nhớ rõ, nhưng ánh mắt kia của anh lại khắc sâu trong đầu cô.
 
Vẻ mặt lúc này của anh, giống hệt như đêm đó.
 
“Sao, sao thế?” Thịnh Văn Ngôn bỗng nhiên nói lắp, cô vô thức lùi về sau một bước, “Còn chuyện gì à?”
 
“Còn chuyện thì được đi vào nói?” Thẩm Tại giữ tay nắm cửa của cô, hơi nghiêng đầu.
 
“Không được! Tôi buồn ngủ rồi, có chuyện gì thì để ngày mai nói.” Thịnh Văn Ngôn cũng không hiểu tự nhiên mình lại hoảng cái gì, chỉ là khi nhìn vào mắt anh, trái tim không hiểu sao lại co chặt thấp thỏm.
 
“Ồ, được.” Thẩm Tại cười khẽ, buông tay ra.
 
Trong giây lát đó, những gợn sóng trong mắt anh đã biến mất sạch, nhanh đến nỗi khiến cô phải hoài nghi liệu vừa rồi có phải do mình nhìn nhầm.
 
Thịnh Văn Ngôn nuốt một ngụm nước miếng: “… Ngủ ngon.”
 
Thẩm Tại: “Ừ, em ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
 
Thịnh Văn Ngôn gật gật đầu.
 
Cánh cửa đóng lại trước mặt, Thịnh Văn Ngôn đứng sau cửa, mím môi, che gương mặt đang nóng lên của mình.
 
Cạn lời… Mình đang hồi hộp cái quái gì vậy???
 
——

 
Ngày hôm sau, hạng mục Úc Hưng mở họp.
 
Họp xong đã là giữa trưa, đoàn người đi ăn cơm.
 
Bởi vì đến 2 giờ chiều mới bắt đầu đi thị sát nên Thịnh Văn Ngôn dẫn theo Lâm Khải đến khu nghỉ ngơi để ngồi, mở máy tính xử lý vài công việc ở công ty.
 
Mà cách đó không xa, Thẩm Tại và Trần Siêu ngồi cạnh nhau, lẳng lặng nhìn hình ảnh trước mắt.
 
Lần này họ hợp tác với Khải Thịnh hạng mục khu nghỉ dưỡng Úc Hưng, nguyên nhân thì người khác không rõ lắm, nhưng Trần Siêu thì hiểu hơn ai hết.
 
Vốn dĩ đây chỉ là việc của công ty họ, vô duyên vô cớ chia cho Khải Thịnh, có lẽ sẽ có người cho rằng vì Thẩm Tại thân thiết với Thịnh Thiên Hòa, nhưng anh ta biết, đây hoàn toàn là vì Thịnh Văn Ngôn.
 
Địa vị của Thịnh Văn Ngôn ở Khải Thịnh còn chưa vững, thật ra cô vẫn cần nắm được vài hạng mục quan trọng có trọng lượng để áp chế, mà việc phát triển lĩnh vực mới đối với Khải Thịnh mà nói thật sự rất quan trọng, Thẩm Tại giao tận tay cô hạng mục du lịch này, về sau ở công ty lời nói của cô tự nhiên sẽ có trọng lượng hơn.
 
Đương nhiên, quan trọng hơn là, Úc Hưng còn một khoảng thời gian rất dài để phát triển… Chỉ cần hạng mục này vẫn còn, Khải Thịnh và IZ, cũng chính là Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn, sẽ có vô số ràng buộc.
 
Trần Siêu hiểu rất rõ, cho nên không khỏi muốn cho Thẩm Tại một tràng vỗ tay. Để theo đuổi người ta mà dùng đến thủ đoạn cỡ này, tốn từng này tâm sức, không hổ là sếp nhà mình…
 
Nhưng cái tên Lâm Khải trước mắt này, rõ là kỳ đà cản mũi.
 
Hình như sếp mình rất đề phòng cậu ta, giờ người ta chỉ muốn ngồi đây làm việc một lúc, thế mà anh cũng ra đây làm việc. Đương nhiên, chỉ là trông có vẻ như đang làm việc thôi, chứ thật ra là đang giám sát.
 
“Được rồi, thế này cũng ổn rồi, tôi lên tầng nghỉ ngơi một lúc, 1 rưỡi cậu gọi tôi nhé.” Thịnh Văn Ngôn đã xử lý xong việc ở công ty, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
 
Lâm khải: “Được ạ, chị đi nghỉ ngơi đi.”
 
“Ừ.”
 
Thịnh Văn Ngôn đi trước, Lâm Khải thu dọn máy tính, vừa chuẩn bị đi thì lại bị người ta gọi lại.
 
“Trợ lý Lâm, chờ một chút.”
 
Lâm Khải quay đầu lại thì Trần Siêu đã bước đến. Mặc dù chức vụ của Trần Siêu cũng là trợ lý như cậu ta, nhưng thực quyền của hai người lại khác nhau như trời với đất, Trần Siêu đi theo Thẩm Tại nhiều năm như vậy, ở IZ đã là trên trạng thái dưới một người trên vạn người.
 
Lâm Khải nói: “Trợ lý Trần, sao thế ạ?”
 
“Thẩm tổng bảo cậu qua chỗ anh ấy, uống ly cà phê, cậu có thời gian không?”
 
Lâm Khải thoáng im lặng, đưa mắt nhìn sang vị trí gần cửa sổ kia: “Ừm, có ạ.”
 
Sau khi Lâm Khải ngồi xuống đối diện với Thẩm Tại, Trần Siêu liền lui đi, tìm một chỗ khá xa ngồi chờ.
 
“Uống gì?” Thẩm Tại nhàn nhạt hỏi.
 

Lâm khải: “Americano là được ạ.”
 
Thẩm Tại gật đầu, ra hiệu cho phục vụ đến gọi món. Gọi xong Thẩm Tại cũng không nói gì, thong thả uống một ngụm cà phê rồi mới mở lời: “Cà phê này cũng không tệ.”
 
Thân phận và địa vị cách xa, mỗi lần đối mặt với Thẩm Tại Lâm Khải đều căng thẳng không thôi.
 
“Thẩm tổng, anh muốn nói gì với tôi ạ?”
 
Thẩm Tại hơi ngước mắt: “Lúc trước đã nói với cậu rồi, chuyện tới IZ cậu đã suy xét chưa?”
 
Lâm khải: “Tôi… Thật sự cảm ơn sự nâng đỡ của anh, nhưng Tiểu Thịnh tổng cũng đã giúp tôi rất nhiều, nên là, tôi không thể rời đi như vậy được.”
 
Thẩm Tại 'ồ' một tiếng, nói thẳng: “Khải Thịnh cũng không thiếu một người như cậu, Thịnh Văn Ngôn cần một trợ lý, chỉ quơ tay một cái là có hàng tá. Hơn nữa, chính cậu cũng tự biết mà, cậu hợp với IZ hơn.”
 
Đương nhiên Lâm Khải biết Thịnh Văn Ngôn cũng không quá cần cậu ta, lúc trước cậu ta cũng lợi dụng lời hứa hẹn của cô nên mới được vào làm trợ lý, nếu không thì vốn dĩ cô đã có trợ lý rồi.
 
“Nhưng… Nếu Tiểu Thịnh tổng mà biết tôi đến IZ, chắc là sẽ giận lắm.”
 
“Giận?” Thẩm Tại lạnh mặt, “Sự tồn tại của cậu quan trọng với cô ấy đến thế sao? Cô ấy còn phải tức giận vì một trợ lý đi tìm hướng phát triển tốt hơn sao? Hay là nói, cậu không nỡ rời khỏi cô ấy.”
 
Lâm Khải ngẩn ra: “A, cũng không phải… Chỉ là, đối với tôi mà nói thì cô ấy là quý nhân, tôi…”
 
Thẩm Tại: “Xem ra cậu thích cô ấy thật, vì cô ấy mà còn có thể từ bỏ tương lai tốt đẹp hơn.”
 
Lâm khải: “…”
 
Thẩm Tại ngả lưng ra sau, ánh mắt là vẻ dò xét, là lạnh lùng, thậm chí... còn nổi sát tâm.
 
Lâm Khải thấy vậy thì sợ mất mật, lúng túng không biết làm sao.
 
Mà câu tiếp theo của Thẩm Tại còn làm cậu ta phải đứng bật dậy khỏi ghế, “Giờ cậu còn dám hôn cô ấy không, hoặc là, còn dám để cô ấy hôn cậu không?”
 
Lâm Khải trợn tròn mắt, hai tay cũng không biết phải đặt ở đâu: “Tôi, tôi có hôn Tiểu Thịnh tổng đâu chứ, không, không có mà, sao có thể.”
 
Lâm Khải quýnh cả lên, cậu ta biết Thẩm Tại thích Thịnh Văn Ngôn, nhưng vì Thịnh Văn Ngôn muốn chọc tức Thẩm Tại nên cậu ta mới không giải thích gì, dùng chuyện này để Thẩm Tại hiểu lầm một chút.
 
Nhưng hiểu lầm này không thể bao gồm chuyện cậu ta dám động tay động chân với Thịnh Văn Ngôn.
 
Thẩm Tại là ai cậu ta biết rõ, cũng không dám đắc tội với anh, nếu khiến anh hiểu lầm lớn như vậy, với địa vị như thế, anh hoàn toàn có thể khiến cậu ta không thể lăn lộn ngoài xã hội này nữa.
 
Cậu ta không muốn lấy tương lai của mình ra đùa đâu.
 
“Thẩm tổng, anh nghe mấy lời thất thiệt này ở đâu thế… Tiểu Thịnh tổng quả thật đối với tôi rất tốt, nhưng chúng tôi chưa từng, chưa từng…”
 
“Chưa từng hôn?” Thẩm Tại nhíu mày.
 
Lâm Khải kiên quyết mà lắc đầu.
 
Thẩm Tại chậm chạp nhấp một ngụm cà phê, hơi nóng bốc lên làm tầm mắt mờ mịt: “Hôm đó uống rượu ở sân thượng của club của, cô ấy không có hôn mấy người?”
 
“Mấy... người?”
 
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Khải, như vậy, không cần hỏi thêm cũng biết chuyện là thế nào.
 

Thẩm Tại đặt ly cà phê xuống, thật lâu sau mới chợt cong khóe môi: “Ồ, ra là như thế.”
 
“Xin chào, đây là cà phê của anh ạ.” Bồi bàn bước tới, bưng ly cà phê của Lâm Khải lên.
 
“Cảm ơn.” Lâm khải lại nhìn về phía Thẩm Tại, “Thẩm tổng, chuyện này…”
 
“Tôi biết rồi, cậu uống trước đi, tôi đi trước.”
 
Lâm Khải lại vội vàng nói: “Vậy chuyện đến IZ, tôi xin lỗi!”
 
“Không sao, nói sau đi, giờ cậu còn chưa tốt nghiệp, ở lại Khải Thịnh cũng được.” Đáy mắt Thẩm Tại tràn ngập ý cười, so với cái mặt lạnh lúc nãy đúng là như trời với vực, “Sau khi tốt nghiệp mà cậu muốn đến thì lại qua nộp CV nhé.”
 
Lâm khải đốn hạ: “Dạ? Vâng, vâng ạ.”
 
——
 
Đến chiều, đoàn người bên IZ và Khải Thịnh đi với đoàn phụ trách hạng mục Úc Hứng đến khu nghỉ dưỡng Úc Hưng để khảo sát.
 
Thịnh Văn Ngôn thay sang đôi giày trắng, đi lại đúng là dễ chịu hơn hẳn.
 
“Thẩm tổng, Tiểu Thịnh tổng, chỗ này đến lúc đó sẽ là khu Thế giới ảo mộng, chỗ này thì thiên về dành cho các cặp đôi, có sắc thái lãng mạn, tất cả chúng tôi đều dùng màu hồng và xanh, màu sắc thanh xuân... Còn có bên kia, hai người xem…”
 
Suốt cả đường đi, quản lý bên Úc Hưng liên tục theo chân họ để giới thiệu. Lúc ra khỏi Thế giới ảo mộng, bước vào khu Thần thoại phương Đông, đoạn đường bắt đầu khó đi hơn, Thịnh Văn Ngôn dẫm phải một bãi đá thì suýt ngã, nhưng may là cô đứng vững lại được.
 
“Tiểu Thịnh tổng, cô cẩn thận, đường chỗ này hơi khó đi.”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Được, tôi không sao.”
 
“Nắm lấy.” Đột nhiên phía trước có một bàn tay duỗi ra, Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, quay sang nhìn Thẩm Tại.
 
Ánh mắt Thẩm Tại thật thản nhiên: “Nắm tay tôi.”
 
Thịnh Văn Ngôn quay đi: “… Không cần đâu.”
 
Thẩm Tại: “Đừng để ngã.”
 
“Tôi không ngã đâu.” Nói rồi Thịnh Văn Ngôn quay đầu lại, “Lâm Khải, Lâm Khải? Ơ, đi đâu rồi?”
 
Thẩm Tại nói: “Vừa rồi tôi bảo cậu ta với Trần Siêu đi sang khu khác rồi, em tìm cậu ta làm gì?”
 
“Tôi tìm cậu ta đỡ tôi, cậu ta ấy à, thường hay nắm tay tôi, đỡ tôi.” Thịnh Văn Ngôn cười cười, cố ý nói, “Một ông chủ lớn như anh, đỡ tôi thì không hợp lý đâu.”
 
Nói xong, chẳng thèm nghe Thẩm Tại đáp lại.
 
Thịnh Văn Ngôn nghi hoặc liếc anh một cái, phát hiện ra anh vẫn luôn nhìn mình, hơn nữa, bên miệng nhìn như còn thấp thoáng ý cười.
 
Thịnh Văn Ngôn lặng đi hai giây: “Anh cười cái gì”
 
Thẩm Tại hơi thu lại ánh mắt, duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, “Không có gì, Tiểu Thịnh tổng cũng là bà chủ lớn, cho nên, tôi đỡ em là rất hợp lý.”
 
“…”
 
“Đi thôi, nhìn đường.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận