Thời tiết hôm nay ban đầu vẫn khá tốt, nhưng đến chiều thì mây đen bỗng giăng đầy trời, chẳng bao lâu sau đã đổ xuống một cơn mưa tầm tã.
Thẩm Vân Nghê đứng trước cửa nhà, cau mày ra chiều bực bội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn tấm mành nước rơi xuống từ mái hiên, rồi lại bất an nhìn vào trong.
Đoạn đối thoại vừa rồi của chú út với mọi người cô đã nghe cả, cảnh ông bà nội nổi cơn thịnh nộ cô cũng đã thấy hết. Mà vừa mới ồn ào một trận như thế, giờ chú út lại bị ông nội gọi vào thư phòng.
Từ bé Thẩm Vân Nghê đã được nghe Triệu Thuận Từ kể về thời niên thiếu Thẩm Tại đã từng ngỗ nghịch đến thế nào. Lúc còn nhỏ thì ỷ việc có thành thích tốt mà không làm bài tập, bị giáo viên gọi phụ huynh vô số lần. Lớn lên thì ra nước ngoài du học, lại vì bị người nhà bắt ép đi theo con đường đã được sắp đặt mà bất mãn, dứt khoát đòi cắt đứt quan hệ với người nhà, chín trâu cũng kéo không lại.
Thẩm Tại từ nhỏ đã chịu vô số trận đòn roi từ Thẩm Đức Huy, cho nên bây giờ Thẩm Vân Nghê thấy ông nội sầm mặt gọi anh vào thư phòng thì điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô là hình ảnh Thẩm Tại bị đánh.
Thịnh Văn Ngôn rốt cuộc là có sức hấp dẫn đến thế nào cơ chứ, còn có thể khiến cả chú út và anh cô mê mẩn chạy theo đuôi như thế?!
Thẩm Vân Nghê càng nghĩ lại càng giận, thế là lấy điện thoại gọi ngay cho Thịnh Văn Ngôn.
Lúc nhận được cuộc điện thoại này, Thịnh Văn Ngôn đang trong khoảng thời gian nghỉ ngơi sau bữa trưa, cô bắt máy, còn chưa nói được một chữ nào thì đã nghe người bên kia trách mắng xối xả.
“Thịnh Văn Ngôn, rốt cuộc là chị có ý gì, đầu tiên là anh tôi, giờ lại là chú tôi. Chị cầm tinh con hồ ly tinh hay sao mà lại giỏi giang thế! Rốt cuộc là chị thích ai! Chị làm ơn đừng có thích người nhà tôi nữa được không, vốn dĩ tôi đã bắt đầu có chút hảo cảm với chị, thế mà giờ chị lại làm ra cái trò này! Anh tôi cũng vì chị mà chọn ra nước ngoài làm việc rồi, suốt mấy tháng nay không thấy về! Giờ chú út lại vì chị mà bị ông nội đánh nữa!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Văn Ngôn đã biết trước kiểu gì cũng có ngày cô bé này sẽ mắng cô một trận cho xem, cho nên lúc đầu nghe mắng lòng cô không chút gợn sóng, chỉ đánh ngáp hai cái. Chỉ không ngờ là nghe đến cuối cùng lại thu được một tin khá căng.
Cô giật mình tỉnh hẳn từ cơn buồn ngủ đang thiu thiu: “Cái gì, chú em bị ông nội đánh? Sao lại thế?”
“Chị nói xem là vì sao! Ông bà nội biết cả rồi! Họ đều cho rằng chú ấy cướp bạn gái của anh tôi, thế lại chẳng bị đánh à!”
Thịnh Văn Ngôn chả hiểu mô tê gì: “Chị là bạn gái của anh em hồi nào, chuyện này em biết là không phải mà!”
“Nhưng, nhưng lúc trước chị thích anh tôi mà, hơn nữa cả nhà tôi cũng tác hợp cho hai người, mọi người cứ tưởng là…”
“Đã từng thích chỉ là đã từng thích, có phải từng yêu nhau đâu, vậy còn chưa được à?” Thịnh Văn Ngôn sốt sắng, “Mà nhà em tác hợp cho chị với Thẩm Thụ Diệc á? Từ bao giờ thế, dạo trước chị mới biết phu nhân có ý này thôi! Biết rồi thì chị từ chối luôn còn gì. Em đừng có mà vô lý.”
Thẩm Vân Nghê nói không lại Thịnh Văn Ngôn, “Không... Dù sao, dù sao thì chuyện đã vậy rồi, hôm nay chú út bị bà nội gọi qua đây, sau đó còn bị mắng đấy!”
“Vậy cũng đâu thể đánh được, anh ấy giờ ở đâu, không sao chứ?” Thịnh Văn Ngôn thấp thỏm không thôi, mặc dù dạo này cô hay cố ý chọc giận Thẩm Tại, nhưng cô không hề mong anh bị đánh như thế.
Vừa nghe anh bị đánh thì cô đã hoảng muốn bốc lửa lên đầu.
Mà Thẩm Vân Nghê lúc này hoàn toàn không rõ tình hình trong thư phòng là thế nào, bây giờ chính cô ấy cũng rất buồn bực, thế là mở miệng nói bừa: “Còn đang ở nhà chứ đâu, hành hung thảm thiết lắm! Đều tại chị cả đấy!”
“Vãi… Em chờ đó, chị qua ngay.”
Lúc Thẩm Tại vừa từ gian nhà đi ra thì nghe thấy Thẩm Vân Nghê đang đứng ở cửa gọi điện thoại, Thẩm Vân Nghê hạ giọng rất thấp, nhưng hiển nhiên là cô ấy không khống chế tốt âm lượng nên anh vẫn lờ mờ nghe được mấy câu sau.
“Cháu làm gì thế?” Thẩm Tại bước lên, giật lấy điện thoại của Thẩm Vân Nghê, nhưng màn hình điện thoại đã tắt, người bên kia đã cúp máy.
Thẩm Vân Nghê sửng sốt, nhìn Thẩm Tại từ đầu xuống chân: “Chú út…”
“Cháu gọi điện cho Thịnh Văn Ngôn?”
Thẩm Vân Nghê thoáng tái mét mặt mày, nhưng thẳng thắn đáp ngay: “Đúng vậy! Đều tại chị ta nên chú mới bị đánh, đương nhiên cháu phải...”
Còn chưa nói hết câu, Thẩm Vân Nghê đột nhiên dừng lại: “Ơ, chú út, không phải chú bị đánh ở thư phòng sao, chú không sao chứ?”
Thẩm Tại: “Chú? Bị đánh?”
“Vâng... Thế không phải ạ?”
Thẩm Tại câm nín một giây, nói: “Lúc nãy cháu nói với cô ấy như vậy?”
Thẩm Vân Nghê khẽ hừ một tiếng: “Đương nhiên, vừa rồi chị ta còn nói sẽ qua ngay đấy, chú út, cháu bảo chị ta tự đến nói chuyện với ông bà nội, chuyện này không trách chú được!”
“Chú đã nói rồi, việc này trẻ con như cháu đừng có xen vào, ai mượn cháu gọi cho cô ấy?”
“Nhưng mà…”
“Hơn nữa là chú thích cô ấy, cháu trách cô ấy làm gì?” Thẩm Tại liếc xéo Thẩm Vân Nghê một cái, “Sau này cô ấy là trưởng bối, cháu phải biết lễ phép, nếu để chú thấy cháu còn hô to gọi nhỏ với cô ấy thì chú không khách sáo với cháu đâu.”
Thẩm Vân Nghê sửng sốt, mắt trợn tròn nhìn anh.
Trưởng bối?? Thế quái nào mà đã là trưởng bối rồi!!
Thẩm Tại cũng mặc cô ấy, nhét điện thoại lại vào tay cô ấy rồi cầm ô đi ra ngoài.
Nhưng vừa mở ô ra thì hình như anh chợt nhớ ra điều gì, thế là lại quay đầu lại nói: “Còn chuyện bị đánh… Đúng là có bị đánh, cháu cứ nói với Thịnh Văn Ngôn như thế đi.”
——
Trận mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, không bao lâu cơn mưa đã dịu lại.
Xe của Thịnh Văn Ngôn chạy trên con đường sũng nước, lướt nhanh qua vũng nước đọng. Nhưng mới đi được một đoạn thì lại có điện thoại gọi đến, Thịnh Văn Ngôn thấy tên báo là Thẩm Tại, vội vàng bắt máy.
“Alo?! Anh đang ở đâu? Vẫn ổn chứ?”
Thẩm Tại không ngờ cô lại gấp gáp đến thế, im lặng một lúc lâu mới nói: “Vừa nãy thấy Vân Nghê gọi cho em, em đừng nghe con bé nói bừa, không cần tới nhà nói chuyện đâu.”
“Nhưng, nhưng em nghe nói anh bị đánh mà.”
“Ừm, đúng là bị đánh thật, mà ông cụ xuống tay cũng rất nặng.”
“Vậy đâu phải con bé nói bừa, em vẫn nên tới vậy.”
“Anh đang trên đường về nhà rồi, hay là em tới Đồng Nguyệt Loan đi.”
Thịnh Văn Ngôn nắm chặt tay lái, lo lắng hỏi: “Vậy ba mẹ anh thì sao?”
“Không sao, chịu đòn một trận là được, ải này qua rồi.”
“Nhưng sao lại đánh anh thế chứ? Anh đã lớn đầu thế này rồi, mà chuyện này cũng đâu đến mức…” Thịnh Văn Ngôn không ngờ vấn đề lại nghiêm trọng như thế, khó hiểu nói: “Mà em còn chưa yêu đương với anh cơ mà, sao đã lên được level này rồi!”
Thẩm Tại thản nhiên nói: “Ai mà biết, chắc là, không quen thấy anh làm chuyện đứng đắn như thế.”
“…”
Trước nay Thịnh Văn Ngôn sống rất thoải mái, không có xiềng xích gì. Đối với chuyện mình từng thích Thẩm Thụ Diệc, cô không phủ nhận, nhưng cô không nghĩ nó có gì mâu thuẫn với chuyện cô thích Thẩm Tại.
Nhưng ngẫm nghĩ kỹ càng lại thì, có lẽ là do thế hệ cha ông bảo thủ quá, cũng có lẽ vì họ thật sự tưởng rằng do Thẩm Tại nên cô và Thẩm Thụ Diệc mới không đến với nhau.
Thịnh Văn Ngôn vẫn cảm thấy mình nên giải thích với Triệu Thuận Từ một chút…
Nhưng trước tiên cô vẫn dự định đến Đồng Nguyệt Loan xem Thẩm Tại thế nào đã.
Lật đật chạy tới nhà Thẩm Tại, Thịnh Văn Ngôn trực tiếp nhập mật mã vào nhà.
“Thẩm Tại? Thẩm Tại!” Thịnh Văn Ngôn đi hết một vòng dưới tầng mà không thấy người đâu, cô nhíu chặt mày, lấy điện thoại gọi cho anh.
Lúc này, cửa nhà đột nhiên bị mở ra, Thịnh Văn Ngôn quay lại thì thấy là Thẩm Tại vừa từ bên ngoài về.
“Em đến nhanh vậy à? Anh vừa đi bệnh viện băng bó.” Thẩm Tại thay giày, giọng điệu vẫn vô cùng bình thản, cứ như không phải anh đi bệnh viện mà chỉ vừa đi dạo một vòng chơi thôi.
Thịnh Văn Ngôn liếc mắt một cái đã thấy ngay cánh tay phải băng vải trắng treo trước ngực của anh, cô lập tức chạy đến, cũng không dám chạm vào mà chỉ nhìn nó chăm chăm: “Bị nặng vậy à? Sao, sao lại thành ra thế?”
Sự lo lắng lộ rõ qua lời nói của cô gái nhỏ, Thẩm Tại khẽ cong môi, nhưng rất nhanh lại nén nó xuống: “Bị đánh trúng, gãy xương.”
Thịnh Văn Ngôn kinh ngạc ngước mắt nhìn anh: “Có cử động được không?”
“Tạm thời thì không.”
“Vậy, bác sĩ nói thế nào, phải mất bao lâu?”
“Một hai tháng là được rồi, không sao cả.” Thẩm Tại vừa nói vừa kéo cô vào phòng khách, “Ngồi đi, em ăn chưa?”
Đã lúc nào rồi mà còn thảnh thơi như vậy!
Thịnh Văn Ngôn thấy người mình sắp nổ tung luôn rồi: “Ơ kìa, anh còn bị thương ở đâu không?”
Thẩm Tại vừa định nói không, nhưng thấy Thịnh Văn Ngôn như vậy, anh lại nói: “Lưng cũng rất đau.”
“Vậy anh nằm một lúc đi!”
Thẩm Tại 'ừ' một tiếng, ngồi xuống sô pha, “Chiều nay em không cần đi làm à?”
Thịnh Văn Ngôn nhìn đồng hồ: “Nhận được điện thoại là em đi luôn… Chiều nay không có việc gì, không đi cũng được. Anh thì sao?”
Thẩm Tại nhàn nhã ngồi ngả lưng trên ghế sô pha, “Vừa về nhà đã phải ăn đòn rồi, còn chưa ăn cơm.”
Thịnh Văn Ngôn lập tức nói: “Em gọi cơm ngoài cho anh!”
“Ừ.”
Trong đầu Thịnh Văn Ngôn vẫn còn chuyên môn của trợ lý, gọi cơm cũng là những món Thẩm Tại thích từ đó giờ. Đặt cơm xong, cô ngồi xuống ghế bên cạnh, nói: “Vậy nên, cả nhà anh đều nghĩ là anh cướp... bạn gái của Thẩm Thụ Diệc?”
“Anh giải thích hết rồi.” Thẩm Tại nói, “Mấy hôm này em cũng đừng gọi điện nói chuyện với mẹ anh gì cả, để bà bình tĩnh lại chút.”
“Em không cần tự đi giải thích chút sao?”
“Chuyện này từ đầu đến cuối đều không liên quan đến em, em giải thích cái gì chứ?” Thẩm Tại nói, “Yên tâm đi, anh đã nói rõ rồi, em và Thụ Diệc không liên quan gì nhau. Còn anh, thích em cũng là chuyện riêng của anh.”
Thịnh Văn Ngôn: “Nhưng anh cũng không nên chịu đòn như thế chứ, oan quá mà…”
“Đúng ra mà nói thì cũng không oan lắm.” Thẩm Tại cười một cái, “Anh đã vượt giới, đây là sự thật.”
“Cái này mà gọi là vượt giới gì chứ…”
Thật ra Thẩm Tại cũng hiểu được sự chấn động của người nhà anh, nếu là lúc trước, bảo anh đi thích cô gái mà cháu trai mình thích, anh cũng cảm thấy đây là chuyện không tưởng, cũng không thể xảy ra.
Nhưng bây giờ… Anh chỉ cảm thấy, bất kể người Thịnh Văn Ngôn thích là ai, anh đều không thể buông tay.
——
Nửa tiếng sau, cơm đã được giao tới, Thịnh Văn Ngôn bưng đồ ăn đến chỗ bàn trà, giúp Thẩm Tại tách đũa dùng một lần.
Thẩm Tại ngồi dậy, nhìn tay phải của mình, rồi lại nhìn Thịnh Văn Ngôn.
Thịnh Văn Ngôn cũng hiểu là anh không tiện, cô nói: “Hay là anh ăn bằng thìa đi?”
Thẩm Tại: “Có mấy món không xúc được, em gắp giúp anh đi.”
Thịnh Văn Ngôn cảm thấy chuyện này cũng coi như gián tiếp liên quan đến cô, giờ thấy anh thảm như vậy, cô không nỡ.
Cô gật gật đầu, ngồi bên cạnh gắp đồ ăn giúp anh.
Thẩm Tại thấy cô ngoan ngoãn ngồi đó, trong mắt lại không kìm được mà nhuốm đầy sự vui vẻ: “Thịnh Văn Ngôn.”
“Hửm?”
“Vốn dĩ trưa nay định qua ăn trưa với em, nhưng giờ không thành rồi, hay là mình ăn tối với nhau đi.”
Thịnh Văn Ngôn liếc xéo anh một cái: “Giờ mà anh còn nghĩ đến cơm tối à, ăn xong bữa này đi đã rồi nói sau.”
Nói xong cô gắp một miếng thịt cho vào thìa của anh, lại nói: “Đúng rồi, mấy ngày này chắc anh phải tìm dì giúp việc đến nhà thôi, hoặc là để Trần Siêu để ý nhiều chút, anh bị thương thế này sinh hoạt làm sao được.”
“Không tìm, anh không thích người khác lượn lờ trong nhà mình.”
“Nhưng anh thế này thì bất tiện lắm.”
“Nhưng nếu là em, thì được.” Thẩm Tại thấy cô kinh ngạc nhìn qua, bèn thu lại nụ cười quá trớn vừa rồi, “Ý anh là, em ở nhà anh thì anh thấy quen hơn.”