Sắc trời dần tối, đèn đường dành cho người đi bộ cũng bật sáng.
Đèn đỏ, đèn vàng hòa trộn vào nhau, giống như biến cả con đường thành thế giới trong truyện manga.
Khi đi trên đường, người ta có cảm giác như lạc vào bộ phim Spirited Away.
Nhưng Thịnh Văn Ngôn không thể nào ghé vào bất cứ đâu nữa.
Bởi vì giày cạ vào gót chân không thoải mái, cô theo Thẩm Tại đi ra khỏi con đường này, đón xe trở về khách sạn.
Rửa mặt xong lại thay quần áo ngủ, cô vừa định nằm xuống nghỉ ngơi thì chuông cửa reo lên.
Thịnh Văn Ngôn đành phải leo xuống giường, đi mở cửa.
“Em ngủ rồi à?” Thẩm Tại đứng ngoài cửa, vẫn còn mặc quần áo như khi nãy, nghĩa là chưa tắm rửa.
Thịnh Văn Ngôn ngáp một cái, nhún vai đưa tay: “Chứ gì nữa.
Anh đánh thức tôi dậy, bồi thường phí tổn thất tinh thần đi.”
Thẩm Tại cười, treo thứ mình đang cầm lên cổ tay cô, “Đền bù cho em này.”
“Cái gì đây?” Thịnh Văn Ngôn kéo túi ra, thấy ở trong có một cái hộp giày: “Giày hả? Đâu ra vậy?”
“Anh vừa mua.” Thẩm Tại nói, “Hai ngày nữa cần phải đi thị sát, đi bộ nhiều lắm.
Em đừng mang mấy đôi giày cao gót kia nữa.”
Mới mua… Anh vừa về khách sạn với cô mà.
Nghĩa là đưa cô về rồi lại đi ra ngoài? Hèn gì Thẩm Tại chưa thay quần áo.
Thịnh Văn Ngôn ậm ừ: “Phải mang giày cao gót mới hợp với quần áo.”
Thẩm Tại nhìn cô, nói: “Gót chân bị cà trầy da rồi mà em còn quan tâm hợp không hợp à?”
“Tại vì đôi đó chất lượng kém, sau này tôi không mang kiểu đó nữa.”
Thẩm Tại nhẹ lắc đầu: “Em mang đôi này đi có nghe không? Hay là em muốn nửa đường có người khiêng em đi.”
Thịnh Văn Ngôn trợn mắt nhìn anh: “… Anh mới bị khiêng đó.”
Ánh đèn ngoài hành lang mờ tối, cái trừng mắt của cô không hề có chút lực sát thương nào, nhìn càng có vẻ nũng nịu nhõng nhẽo.
Thịnh Văn Ngôn định đi ngủ thật nên lúc này đầu tóc bù xù, mặc quần áo ngủ ngắn.
Đồ ngủ là loại hai dây, không ngắn nhưng cũng chỉ dài qua bắp đùi chút xíu, lộ ra đôi chân mịn màng trắng nõn…
Không phải Thẩm Tại chưa từng thấy cô mặc quần đùi, nhưng hôm nay lại ở khách sạn, anh nhận thấy rõ ràng rằng lòng mình đã khác trước.
Đôi mắt Thẩm Tại khẽ híp lại, sâu thẳm.
Mọi người đều nói Thịnh Văn Ngôn có vẻ ngoài quyến rũ và gợi cảm.
Nhưng trước giờ anh luôn xem cô là một cô nhóc, vậy nên cũng lãng quên đi.
Bây giờ Thẩm Tại đã coi cô là một người phụ nữ, một người mà mình thích, lúc này mới phát hiện toàn thân cô tỏa ra một mùi hương kích thích sắc dục.
Không phải là cố ý, thậm chí ánh mắt cô còn hơi ngây thơ nữa.
Kiểu cám dỗ như có như không, nhưng giống như một cơn gió đêm, len lỏi vào mọi ngóc ngách.
“Nhưng mà cũng cảm ơn anh, tôi nhận tấm lòng này.” Thịnh Văn Ngôn nói, “Giày của hiệu này cũng ổn.”
Nói xong, cô không nghe Thẩm Tại trả lời.
Thịnh Văn Ngôn ngước mắt nhìn anh, chiều cao có sự chênh lệch.
Từ góc độ này, cô thấy ánh đèn chiếu vào đỉnh đầu Thẩm Tại, bóng mờ đổ xuống mặt anh.
Cô cũng thấy, xuyên qua bóng mờ, ánh mắt sáng ngời của anh đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ánh mắt Thẩm Tại vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng lúc này lại khiến cô ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, chẳng biết tại sao mà tâm trí cô lại nhớ đến hình ảnh mình đứng trong nhà Thẩm Tại cái hôm say rượu kia.
Trí nhớ rối loạn mờ ảo, nhưng ánh mắt đó vẫn luôn khắc sâu trong đầu cô.
Vẻ mặt anh lúc này cực kỳ giống đêm đó.
“Sao, sao thế?” Thịnh Văn Ngôn bỗng dưng lắp bắp, không thể điều khiển bản thân, chân tự lui về sau một bước: “Còn chuyện gì à?”
“Vào trong nói được không?” Thẩm Tại kéo tay nắm cửa, hơi nghiêng đầu.
“Không được! Tôi mệt rồi, có chuyện gì để mai nói.” Thịnh Văn Ngôn không biết mình sợ cái gì nữa, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt đó của Thẩm Tại, tim cô lại đập nhanh, thấp thỏm khó hiểu.
“À, được.” Thẩm Tại khẽ cười, buông lỏng tay.
Trong nháy mắt đó, sự bất ổn trong mắt anh đã biến mất, nhanh đến mức khiến Thịnh Văn Ngôn tưởng là mình nhìn nhầm thôi.
Thịnh Văn Ngôn nuốt nước miếng: “… Ngủ ngon.”
Thẩm Tại: “Ừ, em đi ngủ sớm đi, ngày mai phải dậy sớm.”
Thịnh Văn Ngôn gật đầu.
Cửa bị đóng lại, cô đứng sau cửa, cong môi, vỗ vỗ gò má đang nóng lên của mình.
Cạn lời… Mình lo lắng cái gì chứ???
——
Hôm sau, cuộc họp về dự án Úc Hưng.
Xong họp thì trời cũng trưa, đoàn người đi ăn cơm.
Bởi vì hai giờ chiều mới bắt đầu đi thị sát nên Thịnh Văn Ngôn dẫn Lâm Khải tới khu nghỉ ngơi, mở máy tính xử lý những chuyện khác trong công ty.
Cách đó không xa, Thẩm Tại và Trần Siêu đang ngồi sóng vai nhau, tỉnh bơ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Người khác không biết sao lần này khu nghỉ dưỡng Úc Hưng lại có sự tham gia của Khải Thịnh, nhưng Trần Siêu lại biết rất rõ.
Vốn đây là chuyện của công ty bọn họ, bỗng dưng lại chia cho Khải Thịnh.
Có lẽ sẽ có người nghĩ rằng do Thẩm Tại và Thịnh Thiên Hòa thân nhau, nhưng Trần Siêu biết hoàn toàn đều do Thịnh Văn Ngôn.
Vị trí của Thịnh Văn Ngôn ở Khải Thịnh vẫn chưa ổn định, thật ra cô vẫn cần một số dự án lớn để khẳng định mình.
Việc phát triển các lĩnh vực mới rất quan trọng với Khải Thịnh.
Thẩm Tại giao dự án du lịch này cho cô, sau này khi ở công ty, cô sẽ có quyền được lên tiếng nhiều hơn.
Dĩ nhiên điều quan trọng hơn là Úc Hưng còn cần một khoảng thời gian rất dài để phát triển… Chỉ cần có dự án này, Khải Thịnh và IZ, hay nói tắt là Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn sẽ có trăm tơ ngàn mối liên lạc.
Trần Siêu biết rất rõ, muốn tặng cho sếp mình một tràng vỗ tay.
Bỏ ra tâm tư, sức lực và thủ đoạn để theo đuổi con gái, đúng thật là ông chủ của anh…
Nhưng người tên Lâm Khải này hiển nhiên là sự xuất hiện không đúng lúc.
Ông chủ có sự phòng bị với cậu ta, bây giờ người ta chỉ ngồi đây làm việc một lát thôi, vậy mà ông chủ cũng muốn ngồi làm việc theo.
Nhìn thì tưởng làm việc nhưng thật ra là giám sát.
“Được rồi, thế là xong rồi đấy.
Chị lên lầu nghỉ ngơi, lát nữa cậu nhớ gọi chị dậy.” Thịnh Văn Ngôn xử lý xong những chuyện bên công ty, đứng dậy chuẩn bị đi.
Lâm Khải: “Vâng, chị nghỉ ngơi đi ạ.”
“Ừm.”
Thịnh Văn Ngôn đi trước, Lâm Khải thu dọn máy tính, chuẩn bị đi thì bị người nào đó gọi lại.
“Thư ký Lâm, chờ một chút.”
Lâm Khải quay đầu, thấy Trần Siêu đi tới.
Dù trên danh nghĩa cậu ta và Trần Siêu đều là thư ký nhưng thực tế là quyền hạn của hai người khác nhau một trời một vực.
Trần Siêu làm việc cho Thẩm Tại nhiều năm, là thư ký mà dưới một người trên vạn người.
Lâm Khải nói: “Thư ký Trần, sao thế ạ?”
“Thẩm tổng bảo cậu đi qua uống ly cà phê.
Bây giờ cậu có rảnh không?”
Lâm Khải ngừng một lát, nhìn về phía người đang ông đang dựa vào cửa sổ: “Vâng rảnh ạ.”
Lâm Khải ngồi xuống đối diện Thẩm Tại, Trần Siêu đi ra, tìm một chỗ xa xa ngồi chờ.
“Cậu uống gì?” Thẩm Tại nhàn nhạt hỏi một câu.
Lâm Khải: “Americano được rồi ạ.”
Thẩm Tại gật đầu, tỏ ý bảo nhân viên tới gọi món.
Gọi đồ xong, anh cũng không vội vã, nhấp một hớp cà phê, nói: “Cà phê ở đây cũng ngon.”
Thân phận và địa vị khác xa, khi đối mặt với Thẩm Tại, Lâm Khải luôn rất căng thẳng.
“Sếp Thẩm, sếp muốn nói gì với tôi ạ?”
Thẩm Tại khẽ nâng mắt lên nhìn: “Chuyện lúc trước tôi bảo cậu tới IZ, cậu thấy thế nào?”
Lâm Khải: “Tôi… rất cảm ơn sếp đã ưu ái, nhưng sếp nhỏ cũng đã giúp tôi rất nhiều.
Vậy nên tôi không thể đi như vậy ạ.”
Thẩm Tại à một tiếng, nói thẳng: “Khải Thịnh thiếu cậu cũng không sao cả, nếu Thịnh Văn Ngôn muốn tìm thư ký, cô ấy có hàng tá lựa chọn.
Hơn nữa, chắc cậu cũng rõ rằng mình phù hợp với IZ hơn.”
Lâm Khải biết thiếu mình cũng không sao, là do lúc đầu cậu lợi dụng lời cam kết của cô nên mới được vào làm thư ký.
Nếu không có cậu, Thịnh Văn Ngôn vẫn có thư ký khác.
“Nhưng… Nếu sếp nhỏ biết tôi tới IZ, chắc chắn chị ấy sẽ tức giận.”
“Tức giận?” Khuôn mặt Thẩm Tại lạnh đi, “Sự tồn tại của cậu quan trọng thế với cô ấy à? Cô ấy còn tức giận khi một trợ lý vì tìm kiếm sự phát triển tốt hơn cho bản thân mà đổi công ty? Hay thật ra tại cậu không bỏ được Thịnh Văn Ngôn.”
Lâm Khải ngẩn ra: “Ách, cũng không phải… Bởi vì chị ấy là quý nhân của tôi, tôi…”
Thẩm Tại: “Xem ra cậu thích cô ấy thật rồi.
Vì Thịnh Văn Ngôn mà cậu có thể từ bỏ tương lai tốt hơn.”
Lâm Khải: “…”
Thẩm Tại nhích lại gần, ánh mắt soi mói, lạnh lùng, thậm chí còn tỏa ra sát khí.
Lâm Khải sợ hết hồn hết vía, không bình tĩnh được nữa.
Mà câu nói tiếp theo của anh lại càng khiến cậu đứng lên khỏi ghế, “Cậu còn dám hôn cô ấy mà.
Chính xác hơn là còn dám để cô ấy hôn cậu.”
Lâm Khải trợn tròn mắt, không biết đặt hai tay ở đâu: “Tôi, tôi hôn sếp nhỏ khi nào? Không, không có đâu, làm gì có chứ.”
Lâm Khải hoàn toàn luống cuống, cậu ta biết Thẩm Tại thích Thịnh Văn Ngôn, nhưng bởi vì cô cứ chọc tức Thẩm Tại mà cậu lại không nói gì, điều này khiến anh nảy sinh một chút hiểu lầm.
Nhưng hiểu lầm kia không bao gồm việc cậu dám táy máy tay chân gì với sếp nhỏ cả.
Thẩm Tại là người thế nào, Lâm Khải biết rất rõ, cậu ta không dám đắc tội với anh.
Nếu Lâm Khải dám gây ra hiểu lầm gì lớn, Thẩm Tại có thể sử dụng thân phận và địa vị của mình, khiến cậu không thể tồn tại trong thế giới này.
Cậu ta không dám lấy tương lai ra đánh đổi đâu.
“Sếp Thẩm, anh nghe lời ra tiếng vào từ đâu vậy… Sếp nhỏ rất tốt với tôi, nhưng chúng tôi chưa từng, chưa từng…”
“Chưa từng hôn à?” Thẩm Tại cau mày.
Lâm Khải kiên quyết lắc đầu.
Thẩm Tại ung dung nhấp một hớp cà phê, hơi nóng bay lên khiến đôi con ngươi mờ ảo: “Hôm đó Thịnh Văn Ngôn uống rượu ở bar ngoài trời, cô ấy có hôn ai trong các cậu không?”
“Bọn… em?”
Khuôn mặt Lâm Khải nhìn hết sức mơ màng, không cần hỏi cũng biết chuyện là thế nào.
Thẩm Tại bỏ ly cà phê xuống, một lúc sau khóe miệng đột nhiên nhếch lên: “À, ra là vậy.”
“Chào anh, đây là cà phê của anh.” Nhân viên bưng ly Americano của Lâm Khải ra.
“Cảm ơn.” Lâm Khải nhìn Thẩm Tại, “Thẩm tổng, chuyện này…”
“Tôi biết rồi, cậu cứ uống đi, tôi đi trước.”
Lâm Khải lại vội vàng nói: “Chuyện đến IZ, tôi thành thật xin lỗi!”
“Không có gì, chuyện đó tính sau, cậu chưa tốt nghiệp mà, bây giờ ở Khải Thịnh cũng được.” Đáy mắt Thẩm Tại tràn ngập ý cười, hoàn toàn khác một trời một vực với vẻ mặt lạnh băng một phút trước đó.
“Nếu như sau khi tốt nghiệp cậu có suy nghĩ muốn tới IZ thì cứ nộp sơ yếu lý lịch đi.”
Lâm Khải dừng lại: “Dạ? Vâng, vâng.”
——
Buổi chiều, nhân viên của IZ và Khải Thịnh cùng team của Úc Hưng đi khảo sát cung quanh khu nghỉ dưỡng.
Thịnh Văn Ngôn thay giày bata, đi bộ thoải mái hơn.
“Sếp Thẩm, sếp Thịnh, chỗ này tương lai sẽ là công viên giải trí Dream World, mang hơi hướng lãng mạn, chủ yếu hướng về đối tượng là các cặp yêu nhau.
Tất cả các dự án đều sử dụng màu chủ đạo là hồng, xanh lam và các màu trẻ trung khác… Còn bên kia nữa, hai vị nhìn đi…”
Dọc theo đường đi, quản lý không ngừng giới thiệu từng vị trí một cho bọn họ.
Đoạn đường từ Dream World bước vào thế giới thần thoại phương Đông hơi khó đi, Thịnh Văn Ngôn đạp lên một đống đá lúc nhúc, có hơi nghiêng qua bên nhưng nói chung là vẫn đứng vững.
“Sếp nhỏ cẩn thận, bên này đường hơi xấu.”
Thịnh Văn Ngôn: “Ừm, tôi không sao đâu.”
“Nắm lấy.” Người trước mặt đột nhiên đưa tay qua, Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, quay đầu nhìn Thẩm Tại.
Ánh mắt anh nhàn nhạt: “Nắm tay anh.”
Thịnh Văn Ngôn nghiêng đầu qua: “… Không cần.”
Thẩm Tại: “Đừng để ngã.”
“Tôi không ngã đâu.” Nói xong Thịnh Văn Ngôn lại quay đầu, “Lâm Khải, Lâm Khải? Ơ, cậu ta đâu rồi?”
Thẩm Tại nói: “Anh bảo cậu ta và Trần Siêu đi xem những khu khác rồi.
Em tìm cậu ta làm gì?”
“Tìm cậu ấy để đỡ chứ chi? Cậu ấy thường kéo, đỡ tôi.” Thịnh Văn Ngôn khẽ mỉm cười, cố ý nói, “Anh là ông chủ lớn, sao tôi dám nhờ anh đỡ chứ!”
Cô nói xong cũng không nghe thấy Thẩm Tại lên tiếng.
Thịnh Văn Ngôn nghi ngờ quay sang nhìn, phát hiện anh vẫn đang nhìn cô, lại còn nở nụ cười.
Thịnh Văn Ngôn im lặng hai giây: “Anh cười cái gì?”
Thẩm Tại cụp mắt, đưa tay giữ cổ tay cô, “Không có gì cả, sếp Thịnh cũng là bà chủ lớn, vậy nên rất hợp lý khi nhờ anh đỡ.”
“…”
“Đi thôi, nhìn đường nào.”.