Mấy hôm ở Úc Hưng, không phải họp thảo luận bản vẽ thì cũng phải đi khảo sát thực địa.
Thời gian eo hẹp, không có lúc nào mà cô được rảnh rỗi để nghỉ ngơi thả lỏng.
Sau khi về đến nhà, Thịnh Văn Ngôn ngủ cả ngày, Lâm Khải cũng sắp phải thi cuối kỳ.
Thế là sau khi xong việc, cô cho cậu ta nghỉ phép để nghiêm túc chuẩn bị thi cử.
Hôm ấy, Thịnh Văn Ngôn ăn trưa xong, định về nhà một chuyến.
Chừng hơn một tháng nữa là Điền Kiều sinh em bé, cô muốn về thăm hỏi sức khỏe của bà.
Nhưng cô chưa đi thì chuông cửa đã vang lên trước.
Thịnh Văn Ngôn đi ra, bất ngờ thấy Trần Siêu đứng trước cửa, trên tay anh ta còn cầm mấy cái túi.
“Thư ký Trần? Sao anh đến đây vậy, vào nhà ngồi đi.”
Trần Siêu: “Thôi không cần đâu, tôi còn bận việc khác nữa.
Cái này tặng cô.”
Thịnh Văn Ngôn nhìn xuống túi quần áo mà anh ta cầm, tất cả đều là của một thương hiệu nào đó.
“Tặng tôi á?”
Trần Siêu gật đầu: “Thẩm tổng nói hôm trước cô thấy ưng một cái áo khoác của sếp.
Anh ấy bảo tôi liên lạc với bên cửa hàng, cho người mang đồ của nữ tới.”
Thịnh Văn Ngôn: “…?”
Áo khoác? Áo khoác gì?
Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ một hồi, lúc này mới nhớ tới hôm trước lúc đi công tác, cô nhìn lén anh trong thang máy nhưng bị phát hiện.
Thế là cô thuận miệng nói dóc, bảo rằng áo khoác của Thẩm Tại có vẻ đẹp.
Anh tưởng thật à??
“Còn mấy cái này nữa, tất cả đều là kiểu mới của mùa, tôi tiện tay đem đến đưa cô.” Trần Siêu đặt tất cả túi lỉnh kỉnh xuống bên cạnh chân cô, “Thế không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước đây.”
“Khoan, khoan đợi đã!” Thịnh Văn Ngôn ngăn người lại, không ngăn nổi sự vui mừng trong lòng, nhưng trên mặt thì cố giả vờ, “Tôi đâu có bảo là cần mấy thứ này đâu.
Anh đem đi đi, tôi không cần.”
“Mua rồi đâu trả lại được, cô bảo tôi cầm đi đâu giờ? Sếp Thẩm tặng cô thì cô cứ nhận đi.” Trần Siêu quay đầu, hiếm thấy nở nụ cười: “Anh ấy đang theo đuổi cô mà, mấy món quà này là chuyện dĩ nhiên thôi.”
Thịnh Văn Ngôn khẽ nhíu mày, cười một tiếng: “Ờm, theo đuổi à? Vậy anh ấy đâu, sao lại bảo anh tới tặng? Thế là đâu có thành ý.”
“Được rồi cô đừng làm giá nữa mà.” Trần Siêu lắc đầu, như một người qua đường quan sát hai cô cậu này, “Hai người… Đúng là biết dày vò nhau thật.”
Thịnh Văn Ngôn khẽ hừ một cái: “Tôi giằng co lúc nào, theo đuổi người ta là phải chịu khổ cực, phải có thành ý mới đúng.”
“Hôm nay sếp Thẩm có một hội nghị quan trọng, không tới đây được.” Trần Siêu khom người cầm túi lên, nói, “Vậy tôi lấy về nhé? Rồi tôi sẽ gọi sếp sau, bảo sếp ấy rằng cô muốn người nào tặng thì người đó tới đưa.”
“Này này!” Thịnh Văn Ngôn níu lấy tay áo Trần Siêu.
Anh ta ngước mắt, như cưới như không nhìn cô, “Sao thế, khỏi à?”
Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Thôi bỏ đi, sếp Thẩm bận bịu thế, không cần nữa.”
Trần Siêu: “Vậy tôi về nhé?”
“Oh.”
Trần Siêu đi rồi, Thịnh Văn Ngôn xách mấy cái túi kia vào phòng khách.
Cô mở cái túi mà Trần Siêu đã nói, lấy ra xem, đúng là cái áo khoác đen, có kiểu dáng y hệt cái mà Thẩm Tại mặc hôn đó, chỉ khác ở chỗ nó là áo khoác nữ thôi.
Ngoài mặt thì lèm bèm bảo “nhìn chả ra sao”, nhưng thân thể thì rất thành thật, cô chạy ra trước tấm gương trong phòng thay quần áo, mặc nó vào.
Lúc Thẩm Tại mặc cái áo khoác này, Thịnh Văn Ngôn thấy rất ấn tượng, bây giờ nhìn trong gương, giống như là mình trình diễn lại vậy… Mặc thế này, nhìn sao giống đồ đôi quá.
Thịnh Văn Ngôn ngơ ngác nhìn bản thân phản chiếu trong gương, đột nhiên phát hiện, người trong gương lại đang cười.
Cô vội vàng che miệng mình, “Con bà nó! Cười cái rắm chứ cười! Chỉ là một cái áo khoác thôi mà! Nhịn lại! Mày phải nhịn có biết hay không?”
Ting ting ——
Tiếng chuông điện thoại đặt ngoài phòng khách đột nhiên vang lên khiến Thịnh Văn Ngôn sợ hết hồn, cô lập tức cởi áo khoác ra, chạy đi nghe điện thoại.
“A lô?”
“Văn Ngôn, dì nghe bố con nói hôm nay con về hả? Mấy giờ con về đó, để dì bảo giúp việc chuẩn bị bữa trưa? Con có muốn ăn gì không?” Giọng của Điền Kiều vang lên qua đầu dây.
Thịnh Văn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại hơi thất vọng khó hiểu.
Trong tiềm thức, cô lại nghĩ Thẩm Tại gọi tới.
“Dạ… Không cần nấu nướng gì cho con đâu.
Con ăn rồi, lát nữa con chỉ ghé qua thăm dì chút thôi.”
“Thế à, vậy tối ở lại ăn cơm nhé.”
“Vâng.”
“Ừm, vậy con mau về nha.”
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Văn Ngôn lại bước vào phòng thay đồ, cô nhìn cái áo khoác mà Thẩm Tại tặng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng treo nó lên, sau đó lấy một bộ quần áo khác của mình trong tủ, mặc vào rồi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa bố con cô và dì Điền Kiều đã ổn hơn rất nhiều, cô cũng hay về thăm nhà.
Hôm nay về, Thịnh Văn Ngôn cũng có mua một ít đồ cho người bạn nhỏ tương lai.
Nhưng cô không ngờ khi về nhà lại gặp ông bà nội cũng ở đó.
Thịnh Văn Ngôn thấy ông bà nội thì sửng sốt, tâm trạng đang hào hứng lại chùng xuống.
Điền Kiều thấy biểu cảm của Thịnh Văn Ngôn thì biết ngay cô đang nghĩ gì, bà vẫy vẫy tay gọi cô lại: “Văn Ngôn, cuối cùng con cũng đến rồi.
Mới nãy dì còn định nhờ con nghĩ tên em bé hộ đấy.”
Nói xong, bà lại thì thào bên tai cô: “Hai ông bà đột nhiên tới nên dì cũng không biết, dì xin lỗi con.”
Thịnh Văn Ngôn nhẹ lắc đầu, nhìn về phía hai ông bà cụ đang ngồi trên ghế sopha, nhàn nhạt nói, “Thưa ông nội, thưa bà nội.”
Hai ông bà đáp lại, bà nội Tôn Phái Bình nhìn cô, nói, “Về rồi à, bà cứ tưởng cháu không về nhà nữa chứ.”
Thịnh Văn Ngôn: “Bây giờ cháu ở chỗ cũng gần công ty, tiện đi làm nên lâu rồi không về ạ.”
“Con gái sống riêng một mình đâu có dễ dàng gì.” Tôn Phái Bình nói, “Ở nhà tốt biết bao, bình thường còn có thể trò chuyện, chăm sóc mẹ con một chút.”
Thịnh Văn Ngôn thầm trợn mắt xem thường trong lòng.
Điền Kiều cười khan: “Mẹ à, có người ở nhà với con mà.
Văn Ngôn có công việc, bận bịu nhiều chuyện trong công ty lắm.”
Tôn phái bình: “Con gái con đứa mà bận cái gì…”
Ông nội nói: “Nghe nhân viên nói cháu làm trong công ty cũng khá ổn nhỉ, dạo này còn quản lý khai thác khu nghỉ dưỡng.
Đó là dự án họp tác với Thẩm Tại à?”
Thịnh Văn Ngôn lười trả lời Tôn Phái Bình, chỉ nói với ông nội: “Dạ, Khải Thịnh định mở rộng lĩnh vực mới nên có đầu tư vào hạng mục này.”
Ông nội Thịnh gật đầu: “Nếu là Thẩm Tại thì dự án này cũng có vẻ khá ổn.”
“Vâng.”
“Đừng có ngày nào cũng bận tâm tới công việc.
Văn Ngôn à, cháu đã từng tuổi này rồi, nên suy tính cho chuyện hôn nhân thôi.” Tôn Phái Bình đột nhiên nói, “Nghe bố cháu nói cháu chưa có bạn trai à?”
Thịnh Văn Ngôn: “Cháu bận lắm ạ.”
“Sao mà nói vậy được chứ, chuyện này là chuyện quan trọng nhất trong đời cháu đấy, công việc gì đó đẩy qua một bên đi.
Cháu là con gái, có bao nhiêu chuyện phải lo đâu.” Tôn Phái Bình vô cùng hưng phấn nói, “Cháu của ông Triệu cũng độc thân, tuổi hai đứa xấp xỉ nhau, thế lại thích hợp.
Hôm nào hai đứa gặp nhau…”
“Không cần đâu ạ.” Thịnh Văn Ngôn cắt ngang, “Cháu biết anh ta, cháu không có gì với anh ta cả.”
Cùng sống trong một thành phố, đương nhiên là Thịnh Văn Ngôn đã từng gặp Triệu Cảnh Hàng của nhà họ Triệu.
Nhưng tên kia là thiếu gia quần là áo lụa, bản sao y đúc như cô trong quá khứ, hai người gặp nhau là sẽ giống như sao hỏa gặp trái đất.
Đụng nhau một cái là hai nhà có thể nổ banh chành.
“Thằng bé đó cũng khá ổn, điều kiện gia đình xứng với nhà mình, sao lại không có gì chứ?”
“Bà nội, chuyện của cháu để cháu tự lo được không, bà đừng quan tâm.”
“Ơ cháu —— ”
“Ây mẹ ơi, đứa nhỏ đạp bụng con.” Tôn Phái Bình vừa định nói thì bị Điền Kiều cắt đứt.
Nhắc tới đứa nhỏ là bà lập tức dời sự chú ý.
Thịnh Văn Ngôn thấy bà nội đã không để ý tới mình nữa thì vội vàng tìm cơ hội, chuồn về phòng.
Nằm trong phòng nhắm mắt một hồi, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Thịnh Văn Ngôn tiện tay cầm điện thoại lên nghe: “A lô?”
“Em đang ngủ à?”
Giọng của Thẩm Tại truyền ra, Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, nói: “Sao tự dưng anh lại gọi cho tôi vậy?”
Thẩm Tại nói: “Nghe nói em muốn gặp anh.”
Thịnh Văn Ngôn chớp mắt, sau khi phản ứng lại, cô cố làm vẻ hờn dỗi: “Cái gì? Tôi bảo tôi muốn gặp anh lúc nào?”
“Hôm nay anh bận họp không tới được, vậy nên mới bảo Trần Siêu đem quần áo qua cho em trước.” Thẩm Tại nói, “Bây giờ xong rồi, anh đang đứng trước cửa nhà em.
Em ra mở cửa đi.”
Thịnh Văn Ngôn hơi bò dậy khỏi giường: “Cửa nhà tôi? Nhà nào?”
Thẩm Tại khựng lại một giây: “Chỗ em đang ở đó.”
Thịnh Văn Ngôn vui vẻ: “À, thế không đúng dịp rồi.
Sếp Thẩm, bây giờ tôi không có ở đấy.”
“Vậy em đang ở đâu?”
“Tôi về nhà bố tôi, tại anh có nói tôi biết là anh tới đâu.” Thịnh Văn Ngôn cong môi, nghĩ tới hình ảnh Thẩm Tại bị cho bơ vơ ngoài cửa nhà không có người là tâm trạng lại thấy vui vẻ, “Tôi còn ở lại ăn cơm tối, anh không cần chờ tôi đâu ha.
Cảm ơn anh đã ghé qua nha.”
Thẩm Tại: “…”
Cốc cốc ——
“Cô chủ ơi, cô dậy chưa ạ? Tối nay nấu sủi cảo, cô xuống lầu đi ạ.”
Lúc này cửa phòng bị dì Trần gõ vang, Thịnh Văn Ngôn xếp chân ngồi trên giường, tâm trạng sảng khoái: “Anh thấy đó, tôi ở nhà thật.”
“Ừm.”
“Sắp ăn cơm rồi, vậy tôi cúp máy đây.”
Giọng Thẩm Tại nghe vẫn bình thường, không hề bày ra cảm xúc gì khi đi một chuyến vô ích: “Anh biết rồi, em đi đi.”
——
Tối nay Thịnh Thiên Hòa bận công việc nên không về nhà ăn cơm.
Lúc đi xuống, Thịnh Văn Ngôn còn ngâm nga hát hò, nhờ cuộc điện thoại của Thẩm Tại mà tâm trạng cô bỗng dưng tốt hơn một cách khó hiểu.
“Văn Ngôn, con lại đây đi.
Con xem nè, sủi cảo vừa gói đó.” Điền Kiều thấy cô tới thì kéo lại bàn xem thử.
Trên bàn bày rất nhiều sủi cảo đã được gói sẵn, xếp thành hàng, cái nào cũng trắng trẻo mập mạp, nhìn hết sức tinh xảo.
“Dì gói ạ?”
“Dì chỉ gói có một ít thôi, đa số là dì Trần và bà nội con làm đó.”
“Ừm…”
Điền Kiều nói: “Lát nữa con ăn nhiều vào nha.”
Thịnh Văn Ngôn gật đầu.
Một lát sau, sủi cảo chín được vớt ra khỏi nồi.
Đồ ăn chín rồi, chỉ ngoại trừ dì Trần, bốn người trong gia đình bắt đầu ngồi xuống bàn ăn.
Dì Trần múc cho Thịnh Văn Ngôn một chén sủi cảo nóng hôi hổi, nhìn thôi cũng kích thích cơn thèm ăn.
“Lớp vỏ sủi cảo hay nhân thịt đều là tự làm đó.” Tôn Phái Bình nói, “Cái tự làm không giống như cái mua ở ngoài.”
Điền Kiều: “Đúng đó mẹ, mẹ làm sủi cảo và nhân thịt còn ngon hơn mấy nhà hàng ở ngoài nữa.”
“Thế à? Vậy con ăn nhiều chút nhé.”
“Vâng.”
Trong không khí còn lẫn chút xíu bụi bột mì, Thịnh Văn Ngôn bị viêm mũi dị ứng, chưa cầm muỗng lên thì mũi đã thấy hơi ngứa.
Cô quay đầu nhảy mũi hai cái liền.
“Ôi trời —— Văn Ngôn.
Con sao vậy, bị cảm à?”
“Không có ạ.” Thịnh Văn Ngôn vẫn cảm thấy bình thường, nhưng lúc quay đầu lại, cô thấy bà nội đang che mũi Điền Kiều thì ngẩn ra, “Con đâu có bị cảm.”
“Không bị sao còn nhảy mũi, lỡ mà bị thì làm sao đây?” Tôn Phái Bình cuống cuồng nói, “Vậy là không được đâu, không được lây bệnh cho mẹ con, ảnh hưởng tới em bé đó.”
Thịnh Văn Ngôn: “Con chỉ thấy hơi…..”
“Thôi thế này đi Văn Ngôn, con bưng sủi cảo đi chỗ khác ăn đi.”
Thịnh Văn Ngôn: “?”
Điền Kiều lúng túng, vội vàng ngăn lại, nói: “Mẹ, con đâu có dễ bị bệnh thế đâu.
Mà Văn Ngôn cũng đâu có bị cảm, bình thường mũi con bé hay bị dị ứng chút thôi, không sao hết.”
“Cái gì dị ứng với không dị ứng chứ, chúng ta phải tuyệt đối đề phòng những chuyện có thể xảy ra với đứa nhỏ.” Mặt Tôn Phái Bình đầy vẻ nghiêm túc, “Có chuyện gì xảy ra thì con có chịu trách nhiệm nổi không?”
Điền Kiều: “…”
Khuôn mặt Thịnh Văn Ngôn chuyển từ ngây ngốc thành hờ hững chỉ trong giây lát, cô cũng phải thừa nhận rằng trong vẻ thờ ơ đó có chứa cả nỗi tức giận không thể kìm nén.
“Mọi người ăn trước đi, lát con ăn sau.”
Điền Kiều: “Ây, Văn Ngôn…..”
Thịnh Văn Ngôn đã đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài.
Cô cứ nghĩ rằng mình có sức miễn dịch với sự bất công và suy nghĩ phóng đại của bà nội, nhưng thì ra là không phải.
Mỗi lần thấy bà che chở đứa con nít vẫn chưa ra đời, cô lại cảm thấy cay mắt.
Sau khi ra phòng khách, Thịnh Văn Ngôn cảm thấy cơn thèm của mình đã biến mất.
Hơn nữa cô cũng không muốn đợi, đợi nữa thì phải tiêp xúc với hai ông bà.
Mà cô lại cảm thấy nếu còn ở cạnh họ nữa, bản thân mình sẽ bùng nổ mất.
Thịnh Văn Ngôn hít sâu một hơi, cầm túi lên, không nói câu nào đã đi ra ngoài.
Cô vừa đi ra vừa chửi bới trong lòng, biết vậy không về rồi! Chơi gì chứ!
“Thịnh Văn Ngôn.”
Đang cúi đầu đạp đạp hòn đá nhỏ, đột nhiên cô nghe thấy có người kêu tên mình.
Lúc nhìn sang, ánh mắt cô vẫn còn cất chứa sự tức giận.
Thẩm Tại đang ngồi trong xe, bị cô nhìn chằm chằm thì hơi bất ngờ: “Em sao vậy?”
Thấy người kêu mình là Thẩm Tại, sự giận dữ không kìm lại được trong mắt mới hơi tan ra: “Không sao cả, tôi muốn đi về.”
Thẩm Tại trầm mặc nhìn cô, nói: “Lên xe đi.”
Thịnh Văn Ngôn: “Tôi tự lái xe tới.”
“Lên xe.” Thẩm Tại hỏi, “Bắt anh đi xuống kéo lên em mới chịu à?”
“…”
Có tiếng bước chân tới gần, có vẻ là dì Trần thấy cô bỏ đi nên mới ra tìm.
Thịnh Văn Ngôn quay đầu liếc nhìn, không hề do dự nữa, đi tới chỗ ghế phụ rồi mở cửa xe ra ngồi xuống.
“Mau chạy đi.”
Thẩm Tại chạy xe: “Sao thế? Em bảo ở nhà ăn cơm mà? Chưa ăn hả?”
Thịnh Văn Ngôn không chịu nói chuyện vừa xảy ra, cô còn đang thấy tủi thân đến mức không nói nên lời, chỉ hỏi: “Sao anh ở đây?”
“Chờ em.”
“… Cái gì?”
“Định chờ em ăn cơm nước xong rồi nói sau, không ngờ giờ này em đã ra đây rồi.”
Thẩm Tại nhìn thấy rất rõ biểu cảm trên gương mặt cô.
Nhìn cô bây giờ giống hệt như mấy lần ở nhà bị ức hiếp như lúc trước.
Anh không cần hỏi nhiều cũng có thể đoán được tám chín phần.
“Nếu em chưa ăn cơm vậy chúng ta đi ăn đi.” Thẩm Tại cười nhạt, hỏi, “Em muốn ăn gì?”
Giọng của Thẩm Tại dịu dàng rất đúng thời điểm, giống như chỉ thuận miệng nói ra, thế mà lại có thể xoa dịu cơn nóng nảy của cô.
Thịnh Văn Ngôn cụp mắt, nhìn chằm chằm lòng bàn tay ngẩn người.
“Thịnh Văn Ngôn?”
“Muốn ăn sủi cảo.” Thịnh Văn Ngôn uể oải nói, “Tôi cũng muốn ăn sủi cảo tự làm.”.