Thịnh Văn Ngôn tự thề mình không phải là người giàu lòng thương cảm, nhưng đối với Thẩm Tại, biết rất rõ rằng có lẽ anh sẽ được nhiều người chăm sóc, nhưng cô vẫn không yên tâm.
Ngày hôm sau, đến lúc ăn cơm trưa, cô chuẩn bị thêm một phần cơm nữa, ra khỏi nhà thì chạy đến nhà của anh ngay.
“A lô? Sao em chưa tới?” Trên đường đi, điện thoại được kết nối, giọng của Thẩm Tại vang lên bên trong xe.
Thịnh Văn Ngôn: “Tôi đang đi đây!”
Thẩm Tại nhàn nhạt nói: “Dù gì hôm nay cũng là cuối tuần, hôm qua anh đã bảo là em cứ ở lại đi, thế thì hôm nay không cần đi rồi.”
Thịnh Văn Ngôn: “Tôi ở lại nhà anh làm gì, anh coi tôi là bà vú chăm nom anh luôn rồi đúng không hả boss Thẩm? Tôi đưa cơm cho anh là tốt lắm rồi, còn bày nhiều chuyện vậy.”
“Anh sợ em chạy tới chạy lui khổ cực mà.” Giọng của Thẩm Tại trầm thấp dễ nghe, vang vọng trong xe nghe có vẻ hết sức từ tính, giống như là cô đang bị giọng nói của anh bao vây vậy.
Thịnh Văn Ngôn ép mình bình tĩnh lại, không nên bị âm thanh của anh đầu độc: “Cám ơn anh nhá, tôi chạy chuyến này thôi, ngày mai anh bảo Trần Siêu xử lý đi.
Cũng có phải tôi đánh anh đâu…”
Thẩm Tại không trả lời, hồi lâu mới ừ một tiếng.
Mặc dù anh không nói gì nhưng không biết tại sao, Thịnh Văn Ngôn lại cảm thấy dường như anh đang tủi thân, cô cũng đã đồng cảm hết sức rồi.
Cô nghiêm nghị, nói: “Nửa tiếng nữa tôi mới đến, anh đói thì ăn chút đồ ăn vặt lót dạ đi.
Đồ lần trước mua chắc là còn chứ?”
“Còn.
Em lái chậm thôi, anh không gấp đâu.”
“Ừm.”
Ở bên đây, sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tại bước lại phía ghế salon, cánh tay quấn băng vải thì tùy ý gối sau ót, thảnh thơi dựa vào.
Thẩm Hàm đến đây từ một tiếng trước, mông lung nhìn anh: “Tay em sao quấn lại thế? Làm gì mà như bố đánh em tàn phế vậy?!”
Thẩm Tại nói: “Ở trong thư phòng ông ấy lấy sách ném em, em lấy tay đỡ.”
“Ây, hình như chỉ ném có một quyển nhỉ? Anh thấy có quá lắm thì cổ tay chỉ bị quẹt sơ, khỏi đi bệnh viện cũng ổn đó thôi?” Thẩm Hàm khoanh tay ôm ngực, chậc chậc lắc đầu, “Để lừa dối tình cảm con gái người ta thì mánh khóe gì cũng lấy ra xài nhỉ!”
Thẩm Tại không trả lời, trong đầu nhớ lại cảnh hôm qua, lúc nghe thấy giọng nói lo lắng của cô qua điện thoại, cả lúc cô chạy tới, trên mặt cũng có chút bối rối hồi hộp…
Thẩm Tại phải thừa nhận rằng mình đã hưởng thụ cảm giác đó.
Vậy nên rất nhiều khoảnh khắc dù cảm thấy mình ngu ngốc mê muội, anh vẫn lựa chọn tiếp tục cách này.
“Cô ấy sắp đến rồi, anh đi trước đi.” Thẩm Tại ra lệnh đuổi khách.
Thẩm Hàm không biết làm sao, bật cười: “Đuổi anh luôn cơ à, hôm qua anh đã giúp em nói chuyện với ba mẹ đấy nhé.”
“Anh nói giúp em?” Thẩm Tại nhìn anh ta một cái, “Không phải là anh hóng drama rất vui vẻ sao?”
“Ai nói.” Thẩm Hàm hoàn toàn không thừa nhận, kiên quyết nói, “Ngày hôm qua anh cứ khuyên can ba mẹ mãi, nói là Thụ Diệc và Văn Ngôn không có ý gì với nhau, cũng không phải là một cặp, vậy nên đó không tính là em cướp người của cháu mình, vì vậy ba mới không đánh em hết sức đấy.”
Thẩm Tại cười nhạt: “Vậy em phải cảm ơn anh rồi.”
“Đừng khách sáo đừng khách sao, bây giờ ba mẹ cũng bình tĩnh rồi.
Anh cũng nói với họ là đừng nên quấy rầy hai em, để cho hai đứa tự do phát triển.” Thẩm Hàm đứng dậy, “Được rồi, vậy anh về trước đây.”
“Được.”
Thịnh Văn Ngôn không có chạm mặt Thẩm Hàm, lúc đến, trong phòng khách chỉ có một mình Thẩm Tại.
Anh còn mặc quần áo ngủ, tơ lụa trắng nhìn rất dịu nhẹ.
Mà hôm nay anh cũng không sửa soạn gì cả, tóc mềm mại rũ qua trán, sắc mặt nhàn nhạt, không hồng hào.
Rất ít khi nào Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Tại yếu ớt như vậy, cô còn định tới chọc anh đôi ba câu, nhưng lúc này nhìn anh như vậy, cô không còn hứng muốn nói gì nữa.
Cô đặt bữa trưa xuống bàn, bày muỗng đũa đâu ra đó.
Thẩm Tại nhìn bóng lưng bận rộn của cô, đi tới: “Em ăn chung không?”
“Tôi chưa ăn cơm, nhưng với cái bộ dáng này của anh, hẳn lả phải lo cho anh xong tôi mới ăn.” Thịnh Văn Ngôn giúp anh kéo ghế ra, “Anh mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Thẩm Tại: “Em ăn trước đi, ăn xong thì anh ăn.”
“Anh là bệnh nhân, đừng có kỳ kèo với tôi.” Thịnh Văn Ngôn đè người ngồi xuống ghế.
Thẩm Tại cười một cái, không miễn cưỡng: “Đồ ăn cũng khá ngon.”
“Đương nhiên, dù sao tôi cũng đã từng là thư ký của anh mà.”
Thẩm Tại: “Cực cho sếp Thịnh rồi.”
“Là rất cực.” Thịnh Văn Ngôn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tại, cầm đũa lên gắp thức ăn vào trong chén cho anh, “Vậy sếp Thẩm có nên bày tỏ chút gì không?”
Thẩm Tại dừng lại, nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.
Thịnh Văn Ngôn nở nụ cười sâu xa: “Nếu sếp thấy tôi cực khổ, vậy thì có thể nào tăng thêm chút xíu cổ phần của Úc Hưng cho Khải Thịnh không?”
Bàn tay trái đang dừng lại để nghe cô nói, nghe xong thì lại tiếp tục cầm muỗng lên, bắt đầu ăn cơm.
Anh ăn một miếng, ung dung thong thả nuốt xuống rồi mới thản nhiên nói: “Nếu người quản lý dự án của Khải Thịnh chịu quen với người quản lý IZ, có thể cân nhắc.”
Thịnh Văn Ngôn chỉ thuận miệng nói đùa thôi, không ngờ Thẩm Tại đáp lại như thế, trong nháy mắt cô á khẩu không trả lời được.
Thẩm Tại ngước mắt nhìn cô: “Ngây ra làm gì, em cảm thấy đề nghị này ổn chứ?”
“Anh, anh ăn cơm đi kìa…” Thịnh Văn Ngôn nhanh chóng gắp hai ba miếng cho anh, “Chỉ một chút cổ phần đã đòi kết nối với tôi à, tưởng dễ!”
Chân mày Thẩm Tại nhíu nhẹ: “Có thể thương lượng, nếu như em đồng ý, một nửa cổ phần của Úc Hưng thuộc về em cũng không sao hết.”
Thịnh Văn Ngôn giật mình.
Được đó.
trong chớp nhoáng, cô, Thịnh tổng thấy tiền là sáng mắt…..
trái tim hơi lệch nhịp.
Thịnh Văn Ngôn sờ cằm, cố ý nói: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Vậy nếu tôi muốn lấy toàn bộ?”
Thẩm Tại ngẩn ra, tròng mắt híp lại, “Em đang thương lượng điều kiện với anh à?”
“Đúng vậy.” Thịnh Văn Ngôn gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, làm cho hình thức thương lượng hợp đồng trở nên sinh động, “Nếu anh giao toàn bộ Úc Hưng cho Khải Thịnh thì tôi còn cân nhắc.”
Thẩm Tại cười nhạt: “Có vẻ dạo này em tiến bộ nhiều nhỉ?”
Thịnh Văn Ngôn nhún vai xòe tay: “Cũng ổn, nhờ Thẩm tổng dạy bảo đó.”
Thẩm Tại suy nghĩ một chút: “Được, anh sẽ gọi cho bố em bàn về chuyện này.”
Nói xong, anh bỏ muỗng xuống, lấy điện thoại trong túi ra.
Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Tại đang gọi đi thật thì thu lại biểu cảm đùa giỡn ngay, lập tức lấy điện thoại đi: “Anh điên hả? Anh định gọi thật à!”
Khuôn mặt Thẩm Tại không có chút gì là đang giỡn: “Chuyện này không nhỏ, phải nói với bố em một tiếng.”
“Tôi tôi, tôi giỡn mà! Ai mà muốn toàn bộ Úc Hưng của anh đâu!”
Thẩm Tại nhẹ nhíu mày: “Anh không coi đó là đùa.”
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng trưng, khuôn mặt Thẩm Tại được làm dịu đi bởi ánh sáng, nhưng trong sự nhàn hạ và dịu dàng này, có chút hương vị phức tạp của sự nghiêm túc và nhiệt huyết.
Thịnh Văn Ngôn chợt thấy ngực nóng lên, cô khó khăn nuốt ngụm nước miếng, không mở mắt nổi: “Tôi chỉ nói vậy thôi, không phải muốn ăn miếng bánh lớn như vậy thật đâu.
Anh đừng có nghĩ bọn tôi cũng liều mạng vậy chứ, vậy cũng không được… Ai, đừng nhìn nữa, anh mau ăn cơm đi.”
Sau khúc nhạc đệm nhỏ này, Thịnh Văn Ngôn không dám tùy tiện nói giỡn với anh nữa.
Cô cảm thấy Thẩm Tại bây giờ không biết đùa giỡn, cô nói gì anh cũng bảo được, quá khác thường! Vậy mà lại khiến cả người cô thấy không ổn.
Sau buổi cơm trưa, Thịnh Văn Ngôn thu dọn chén đũa, sau đó đi về nhà.
Nhưng cô chưa kịp đi thì điện thoại của Thẩm Tại đã reo trước, anh đột nhiên bảo rằng mình phải tham dự một buổi họp online.
Thẩm Tại cúp điện thoại, nói với cô: “Anh phải bắt đầu họp trước, em có thể đợi anh không?”
“Đợi anh làm gì… Tôi chuẩn bị đi về đây.”
Thẩm Tại chỉ đơn giản là giữ cô ở lại, cô kiên quyết đòi về thì anh cũng không mượn cớ, đành nói: “Được rồi, vậy lúc về em nhớ bảo với anh.”
Thẩm Tại nói xong thì xoay người đi lên lầu.
Thịnh Văn Ngôn nhìn anh, đột nhiên đuổi theo: “Anh họp mà mặc đồ ngủ à?”
Thẩm Tại dừng lại, cúi đầu nhìn bản thân mình.
“Có cả đối tác nước ngoài nữa đấy, vậy là làm mất hình tượng của IZ rồi.” Thịnh Văn Ngôn kéo anh lại, “Anh thay quần áo khác đi.”
Thịnh Văn Ngôn rất nghiêm túc với những chuyện quan trọng to tát, vậy nên cô lập tức kéo Thẩm Tại vào phòng thay đồ.
Phòng thay đồ của Thẩm Tại cực kỳ đồ sộ, một người đàn ông thôi mà quần áo treo thành từng hàng, mặc dù kiểu dáng tương đối đơn giản nhưng số lượng có khi lại ngang bằng phòng thay đồ của cô.
Thịnh Văn Ngôn bước tới trước tủ đựng áo sơ mi, kéo cửa ra, nhìn thấy một loạt áo sơ mi được ủi phẳng phiu, đa số đều có màu chìm, màu trắng chiếm một nửa.
Cô tiện tay lấy một cái áo sơ mi trắng ra: “Cái này được không?”
“Ừm.”
Thịnh Văn Ngôn lấy xuống, đưa cho anh.
Cuộc họp đột nhiên phát sinh, không nằm trong kế hoạch của Thẩm Tại, vậy nên thay quần áo càng không nằm trong kế hoạch của anh.
Thật ra lúc đầu Thẩm Tại cũng định đi thay quần áo, chỉ là không ngờ cô cũng nghĩ đến chuyện này.
Nếu chỉ có một mình, Thẩm Tại chỉ cần thay như bình thường là được, nhưng đối với Thịnh Văn Ngôn, anh là “người mắc bệnh”, không thể nào tự mặc quần áo.
Thẩm Tại nhận lấy áo sơ mi, do dự dừng lại.
Thịnh Văn Ngôn thấy anh không mặc vào, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu là do mình đứng đây nên anh không tiện thay.
Thế là cô xoay người định đi ra ngoài, nhưng đi hai bước mới nhớ tay anh đang bị thương, khó cử động.
Cô quay đầu lại: “Anh tự mặc được không?”
Thẩm Tại nhìn cô, chỉ có thể lắc đầu: “… Không được.”
Tuân thủ theo nguyên tắc đầu tiên của công việc, Thịnh Văn Ngôn lại quay về.
Cô ho nhẹ một tiếng, đứng trước mặt Thẩm Tại, đưa tay cởi nút áo của đồ ngủ, “Anh đưa tay…”
“À.”
“Ừm, xoay qua bên kia… Đúng đúng, như vậy thì sẽ không đụng đến…”
Thịnh Văn Ngôn cao 1m67, thuộc dạng cao tầm trung trong số những cô gái, không hề lùn chút nào, nhưng khi đứng trước Thẩm Tại 1m86, nhìn cô lại có vẻ nhỏ con.
Cô đưa đôi tay dài giúp anh cởi áo ngủ ra, lúc cúi đầu lại bắt gặp khuôn ngực và cơ bụng hiện rõ… thân thể cường tráng, đường cong nhìn hết sức quyến rũ.
Đôi mắt cô chợt lóe lên, tai nóng ran, đầu lưỡi hơi ươn ướt.
Cô thầm tự mắng mình một câu, có liêm sỉ tí đi! Sau đó cô im lặng không lên tiếng, xoay người đi cầm áo sơ mi.
Mặc quần áo cũng không hề đơn giản, Thịnh Văn Ngôn nhón chân mặc áo vào cho Thẩm Tại, nhưng sợ làm đau tay phải của anh nên phải dè dặt hết mức: “Đau không? Như vậy có bị chéo tay không?”
Bởi vì đang giúp anh mặc quần áo nên hai người cách nhau rất gần.
Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp phả thẳng vào da thịt.
Thẩm Tại còn định chọc ghẹo chuyện cô giúp mình mặc quần áo, nhưng khi ngón tay Thịnh Văn Ngôn lướt trên người mình, chạm rồi lại đi, hơi thở của cô vây quanh, khi vờn khi không… Người bị trêu lại chính là anh.
Thịnh Văn Ngôn: “Anh giơ tay lên đi, hơi giơ một chút là được, A… Anh đừng bất động vậy chứ.”
Quai hàm anh căng ra, rốt cuộc cũng nâng tay, phối hợp mặc áo sơ mi vào.
Tiếp theo là gài nút.
Thịnh Văn Ngôn chỉnh xong áo sơ mi rồi thì đưa tay bắt đầu gài nút.
Từ cúc thứ ba, tay cô bắt đầu quen với công việc, ánh mắt cũng không bị khống chế mà bắt đầu trộm liếc đâu đó.
Có thể thấy là Thẩm Tại có tập thể dục, đường cong và cơ bắp được duy trì, không phải kiểu cơ bắp quá nhiều, là kiểu khiến người ta rất muốn… sờ thử.
Khuôn ngực này, cơ bụng này… Hít hà… Còn có đường nhân ngư nữa… không biết sờ vào có cảm giác gì nhỉ?
“Mềm hay là cứng ta?” Cô đã cài tới cái nút gần bụng, gài lại thì không thấy gì nữa.
Thịnh Văn Ngôn tiếc nuối, đầu óc vừa nghĩ đến đã bật thốt lên câu hỏi.
Hô hấp anh hơi chậm lại, bắt lấy cổ tay cô: “Em nói gì?”
Thịnh Văn Ngôn sợ hết hồn, bật thốt lên: “Tôi nói không biết mềm hay cứng.”
Thẩm Tại im lặng hồi lâu, lúc mở miệng thì giọng khàn mất: “Em đặt ngón tay đâu đó?”
Thịnh Văn Ngôn ngước mắt, màu đỏ đã lan tới tận cổ, cô khẽ cong môi nhìn Thẩm Tại, con ngươi chấn động.
Nhưng lòng háo thắng không cho phép cô thua trận, Thịnh Văn Ngôn nhất quyết mắt đối mắt với Thẩm Tại: “Tôi không có nói chỗ đó.
Sếp Thẩm, anh đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Tại cúi người, giọng hơi trầm: “Anh nói chỗ nào hả? Em đang suy nghĩ gì thế?”
Thịnh Văn Ngôn: “…”
Thẩm Tại rũ mắt nhìn khuôn mặt cô, đưa tay sờ lên đó: “Em đỏ mặt gì vậy?”
Lòng bàn tay anh rất nóng, áp vào gò má cô giống như là muốn thiêu đốt cả người cô vậy.
Thịnh Văn Ngôn nghèn nghẹn nơi cổ họng, “… Tôi có đỏ mặt đâu.”
Nói dối.
Rõ ràng là mảng da thịt đỏ ửng kia đã lộ ra cả, quyến rũ như cây thuốc phiện vậy.
Thẩm Tại không bị khống chế mà cúi đầu nhìn xuống, trong đầu đã chứa đầy những hình ảnh anh cắn xé môi cô đêm đó.
Tất cả đều diễn ra bất chợt.
Khi hai người kịp phản ứng lại thì môi Thẩm Tại đã dán lên môi cô rồi.
Là ấm áp, khô ráo, mềm mại… Cũng là cực kỳ kìm nén.
Thịnh Văn Ngôn sợ run tại chỗ, hai bàn tay vẫn còn đặt trên nút cài áo, nhưng có làm sao cũng không gài được.
“Không cần cài nữa, để vậy thôi.” Thẩm Tại nhanh chóng kéo ra khoảng cách, chỉ là ánh mắt không thể nào dời ra khỏi đôi môi đỏ mọng của cô.
Thịnh Văn Ngôn cứng đờ thả lỏng tay.
Anh khẽ thở dài, đưa tay xoa tóc cô, “Anh đi họp đây, em tự chơi một lát đi.”.