Tiếng lách cách của bàn phím vẫn vang lên đều đều, Thịnh Văn Ngôn đã họp xong, cô vội tắt laptop, đứng dậy khỏi ghế salon.
“Có chuyện rồi, hôm nay em không thể ở đây chơi được.” Thịnh Văn Ngôn nhét laptop lại vào trong túi xách, nói, “Công ty có việc gấp, em phải về giải quyết.”
Sau khi nói xong, cô phát hiện Thẩm Tại đang cầm điện thoại của mình, mắt thì sâu thẳm nhìn cô.
Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Tại trưng ra vẻ mặt đó, cứ nghĩ là do mình đã nói là sẽ ở với anh cả ngày, nhưng chưa ở được hai tiếng đồng hồ đã đi mất, điều này khiến anh không vui.
“Xin lỗi anh nha, em cũng không biết hôm nay công ty sẽ có chuyện.
Anh đừng giận mà, nếu được rảnh em sẽ tới ngay!” Thịnh Văn Ngôn khom người rút điện thoại mình ra khỏi tay anh, thuận tiện hôn một cái lên trán Thẩm Tại, “Anh ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi nha, em đi kiếm tiền đem về nuôi anh nhá ~ ”
Thẩm Tại được-bao-nuôi nở nụ cười âm u: “Lần sau em tới anh sẽ tính sổ với em.”
Thịnh Văn Ngôn: “Ôi thôi mà, trâu chó* cả, ai mà không có lúc bị bắt buộc chứ?”
* ý chỉ người làm công ăn lương bình thường.
Thẩm Tại đâu có nói tới chuyện này, anh chỉ lạnh lùng bảo, “Em đi đi.”
“Ờm Ờm! Vậy em đi trước nhé, bái bai!”
Rất nhanh, tiếng đóng cửa đã truyền tới, sau đó anh lại nghe tiếng nổ máy xe bên ngoài.
Thẩm Tại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới chuyện mà mình vừa thấy, lông mày hơi nhíu lại.
Không lên được…
Lại còn được tô đậm nhấn mạnh.
Ra là Thịnh Văn Ngôn nghĩ anh như thế nhỉ?
——
Tuy bảo là xong việc thì về nhưng bởi vì chuyện của công ty, lúc sau cô không có thời gian rảnh mà quay lại Đồng Nguyệt Loan nữa.
Cuối tuần trôi qua trong bận bịu, tối thứ hai, cuối cùng sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Thịnh Văn Ngôn cho tất cả nhân viên trong team được nghỉ phép hai ngày sau những buổi tăng ca.
Mọi người hoan hô vui mừng, tất cả mệt mỏi đều bị quét sạch, ai cũng hào hứng về nhà.
Thịnh Văn Ngôn cũng xách túi định về, nhưng vừa xuống dưới lầu thì lại thấy có một chiếc siêu xe ngừng trước cửa công ty.
Tối trời mà Lâu Ngưng còn đeo kính mát, ngồi ở ghế lái vẫy vẫy tay: “Tan ca rồi hả? Tao chờ mày lâu lắm rồi, mau lên xe đi.”
Thịnh Văn Ngôn đi tới, cúi người nhìn cô bạn: “Mày bệnh hả, không sợ đụng xe à?”
Lâu Ngưng lấy kính mát xuống, cười hề hề: “Tôi chờ sếp Thịnh nên mới đeo vào thôi, lái xe sao đeo kính mát được.”
“Mày với Dương Thánh giả bộ gì vậy?” Thịnh Văn Ngôn mở cửa xe, ngồi xuống ghế phụ: “Làm gì vậy, định dẫn tao đi đâu thế?”
Lâu Ngưng đạp ga: “Cuối tuần hẹn mày không được thì đành phải hẹn vào ngày làm việc thôi.
Đi, uống rượu với tao.”
“Dương Thánh đâu?”
“Ai cũng cò mặt ở đó hết rồi.
Tụi nó nói lâu rồi không thấy mày, muốn gặp mày một lần.”
Thịnh Văn Ngôn duỗi người: “Tao mệt muốn chết luôn đây.
Tụi mày đứa nào cũng chơi vui nhỉ.”
“Mày nghe kìa, công chúa nhà họ Thịnh mà cũng nói mấy câu này sao? Đúng là từ hồi thành một cặp với Thẩm Tại, mày đã thay đổi rồi.”
Nhắc tới Thẩm Tại thì khuôn mặt Thịnh Văn Ngôn lại vui vẻ hẳn lên: “Hầy, hai bữa nay tao không có rảnh để tìm anh ấy luôn, không biết mấy tối Thẩm Tại làm gì nữa.”
“Ê ê mày dừng lại đi nha, tối nay mày thuộc về tao, không được tìm chú ấy.” Lâu Ngưng nói, “Nếu mày lại trọng sắc khinh bạn thì tụi mình nghỉ chơi.”
“Ờ, tao chỉ nói vậy thôi à, tao không tìm anh ấy đâu.”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng Thịnh Văn Ngôn vẫn lấy điện thoại ra, nhắn tin báo cho Thẩm Tại biết là cô tăng ca về rồi, tối nay đi tụ tập với đám Lâu Ngưng.
Thẩm Tại hỏi địa chỉ, sau đó lại dặn cô uống ít thôi, Thịnh Văn Ngôn ngoan ngoãn đồng ý.
Tới quán bar rồi, Thịnh Văn Ngôn gặp lại đám bạn lúc trước hay chơi chung.
Ngoại trừ mấy người bạn cùng ăn chơi có quan hệ không tệ thì còn có Trịnh Kỳ, cái kiểu bạn mà mặc dù uống rượu chung nhưng lại ghét sự tồn tại của nhau.
Nhưng mà Thịnh Văn Ngôn vẫn thấy không hề hấn gì, mọi người đều sống cùng thế giới, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp.
Trong trường hợp này thì vẫn xã giao như thường.
Thịnh Văn Ngôn ngồi xuống cạnh Dương Thánh, lâu lắm rồi mọi người không gặp cô nên sáp lại nói chuyện.
Dạo này Thịnh Văn Ngôn là đề tài tám chuyện trong những lúc trà dư tửu hậu*.
* Trà dư tửu hậu: để chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu, những người bạn bè mạn đàm về đủ mọi đề tài của cuộc sống.
Bọn họ không ngờ rằng đại tiểu thư quần là áo lụa nhà họ Thịnh, người mà đã từng thích chơi bời nhất trong bọn họ lại chăm chỉ làm việc.
Hơn nữa nghe nói là mẹ nhỏ của cô đã sinh một đứa con gái, rất có thể sau này cô sẽ là người tiếp quản sản nghiệp đồ sộ Khải Thịnh.
Đám người này ăn chơi đàng điếm, nhà ai cũng có công ty danh tiếng nhưng người nhà không cho bọn họ một vị trí trong công ty.
Bây giờ lại thấy Thịnh Văn Ngôn làm việc nghiêm chỉnh trong công ty của gia đình thì ai cũng kinh ngạc.
“Văn Ngôn, lâu rồi bọn tôi không thấy cậu đó, dạo này bận lắm hả?”
Thịnh Văn Ngôn: “Tạm ổn, tại tôi cũng ít đi uống rượu hẳn.”
“Cậu cũng biết vậy nữa hả, phải phạt nha.
Bọn tôi nhớ cậu lắm đấy.”
“Oh ~ được thôi, tối nay tôi uống chiều lòng mọi người”
“Được đó, được uống rượu với sếp Thịnh, bọn tôi vô cùng vinh hạnh.”
…
“Thịnh Văn Ngôn tới là ánh mắt của bọn đó đều dán lên người cô ta.” Đứa con gái ngồi với Trịnh Kỳ nhỏ giọng lầm bầm.
Trịnh Kỳ cười lạnh: “Từ trước tới giờ cô ta luôn chiêu ong dụ bướm mà.”
“Cũng đúng… Ơ, nghe nói lúc này Thẩm Thụ Diệc cứ ở bên nước ngoài mãi, có khi nào hai người này không thành đôi rồi không?”
Trịnh Kỳ nghĩ tới chuyện Thịnh Văn Ngôn mà cũng có người không theo đuổi được, vui vẻ trong lòng: “Chắc chắn là vậy rồi.
Cô ta muốn leo vào cổng nhà họ Thẩm à, làm gì dễ dàng như vậy.”
“Nhưng mà Khải Thịnh cũng đồ sộ lắm đó, nếu sau này cô ta thừa kế công ty thì không cần cậy nhờ nhà họ Thẩm rồi.”
“Cô thì biết cái gì, bên trong Khải Thịnh đâu chỉ có mỗi người nhà họ Thịnh.
Cô ta muốn độc chiếm thì phải có chỗ dựa.
Nếu trở thành một cặp với Thẩm Thụ Diệc thì được nhà họ Thẩm giúp đỡ rồi còn gì.”
“À đúng, tiếc thật ha.
Thẩm Thụ Diệc đâu có quan tâm cô ta.”
Trịnh Kỳ nở nụ cười thâm sâu: “Chắc chắn là vậy rồi.”
Âm nhạc được mở không quá to, mọi người tán gẫu rất hợp ý.
Một lát sau, trò chơi được bày ra như thông thường, khó khăn lắm Thịnh Văn Ngôn mới được ra ngoài chơi nên cô chơi rất thoải mái, cũng hơi buông thả.
Sau ba vòng rượu, mọi người đều hơi váng đầu, Trịnh Kỳ nhìn cảnh Thịnh Văn Ngôn được cả đám vây quanh, không nhịn được lại muốn đâm chọt: “Ơ tôi nghe nói là hai hôm trước Thẩm Thụ Diệc đã về nước rồi đó.
Không biết hôm nay cậu ta làm gì nhỉ, hay là gọi ra đây chơi luôn đi.”
Lâu Ngưng nói: “Gọi cậu ta làm gì, bình thường Thẩm Thụ Diệc có tới mấy buổi tụ tập này đâu.
Bộ cô thân với cậu ta lắm hay sao mà đòi gọi người tới?”
Trịnh Kỳ cười: “Quen lắm chứ, sao lại không gọi? Chẳng lẽ… Văn Ngôn để ý à?”
Cô ta vừa nói xong câu này thì mọi người mới vỡ lẽ, nhớ trước đây Thịnh Văn Ngôn đã từng theo đuổi Thẩm Thụ Diệc.
Hơn nữa sau khi theo đuổi Thẩm Thụ Diệc không thành, tính cách của cô lại thay đổi đột xuất, không lẽ do liên quan tới tình yêu?
Lâu Ngưng nghe xong thì khinh thường liếc mắt thay bạn mình: “Văn Ngôn có để ý gì đâu, ngộ ngàng.”
Trịnh Kỳ: “Ôi tại tôi nhớ lại chuyện của cậu ta với Thẩm Thụ Diệc ấy mà, sợ trong lòng cậu ta còn thấy khó chịu…”
“Phụt! Mắc cười muốn chết, Văn Ngôn nhà chúng tôi có bạn trai từ lâu rồi, ai mà còn vương vấn Thẩm Thụ Diệc đâu.”
Trịnh Kỳ sửng sốt: “Bạn trai?”
“Ai vậy ai vậy? Sao có bạn trai rồi?! Sao bọn tôi không nghe nói!” Người bên cạnh lập tức kích động.
Thịnh Văn Ngôn không muốn kéo Thẩm Tại vào câu chuyện, trong mắt cô, Trịnh Kỳ còn trẻ con lắm, cô không muốn đôi co với cô ta.
“Tự nhiên nói làm gì, cần mấy người quan tâm à?” Thịnh Văn Ngôn đùa giỡn, rót ly rượu cho người vừa lên tiếng, “Cậu thua rồi, mau uống cho hết cái ly này đi.”
“Ơ cậu nói một chút về bạn trai mình đi.”
“Cậu uống trước đi, mấy chuyện linh tinh này nói sau đi.”
Trịnh Kỳ thấy Thịnh Văn Ngôn nói lảng sang chuyện khác là biết có lẽ cô không có bạn trai gì hết, cô ta cố ý nói: “Văn Ngôn, mọi người tò mò quá kìa.
Hay là cô gọi bảo bạn trai mình tới đây cho mọi người xem mặt đi.
Đều là bạn với nhau cả, giấu giếm làm gì!”
“Ờm! Mà thư ký của cậu đâu rồi? Nghe nói cậu còn tuyển một tên sinh viên nghèo đã từng uống rượu chung đến công ty làm thư ký của mình luôn cơ đấy.” Một cậu con trai ở bên cạnh nói, “Đại tiểu thư nhà họ Thịnh biết chơi đấy chứ.”
“Thật không vậy? Sinh viên nghèo hả?” Trịnh Kỳ không nghĩ còn có chuyện này, vui vẻ nói, “Sinh viên nghèo cũng ổn phết, ừ… dễ nắm thóp hơn.”
Thịnh Văn Ngôn liếc cô ta: “Mấy người hay hóng hớt quá nhỉ?”
Trịnh Kỳ: “Đó là quan tâm, mọi người để ý tới chuyện của cô mà.
Hơn nữa bây giờ cũng đâu trễ lắm đâu, cô bảo cái cậu bạn trai kia ra đây chơi đi.”
“Đúng đó đúng đó, gọi ra đây chơi.”
“Trường học có giờ giới nghiêm không nhỉ?”
“Quan tâm chuyện đó làm gì, cứ dẫn về nhà luôn.”
“Ha ha ha ha cũng được.”
Trịnh Kỳ đầu têu, một đám người bắt đầu ồn ào phấn khích theo.
Dương Thánh tựa vào ghế sa lon, lẩm bẩm: “Bảo chú ấy ra đây đi rồi để xem ai còn dám chơi nữa.”
Thịnh Văn Ngôn không muốn gọi anh tới, chỉ là không ngờ khi cô vừa định lấy đại lý do gì đó để cho qua thì Thẩm Tại lại gọi tới trước.
“A lô?”
“Sắp giải tán chưa?”
Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn thời gian, mười giờ: “Chưa đâu ạ, em ở một tiếng nữa thôi.”
“Ừm.”
Thẩm Tại không định thúc giục cô, nhưng Thịnh Văn Ngôn lại nghe thấy tiếng ồn ào bên đầu dây kia.
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Ngoài cửa chờ em, em chơi xong thì anh đưa em về.”
Tim cô đập mạnh một cái: “Anh tới đón em hả?”
“Ừ.”
“Bạn trai gọi đúng không?” Người ngồi bên cạnh thấy cô nghe điện thoại thì đoán ra.
Một cô gái cũng thường chơi với Thịnh Văn Ngôn lập tức sà tới gần cô, la lớn tiếng vào điện thoại, “Này, anh đẹp trai ơi! Vào đây ngồi chơi chút đi, bọn tôi đang chờ anh đấy!”
Thịnh Văn Ngôn đẩy người kia ra, cười mắng: “Cậu làm gì vậy?”
“Ôi trời vào ngồi xíu thôi, Văn Ngôn muốn anh vào đây đó ~ ”
Thịnh Văn Ngôn cáu giận, trợn mắt nhìn cô gái kia, vội nói qua điện thoại “anh chờ chút nhé em ra liền” rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, cô nhìn mọi người nói: “Nhanh lên, ván này ván cuối đấy, chơi xong là tôi cũng rút luôn.”
“Gấp gáp đi gặp bạn trai đúng không? Cái người này trọng sắc khinh bạn ghê.”
Thịnh Văn Ngôn: “Không được hả?”
“Được được được hết, gặp bạn trai mà, chắc chắn là được.”
Trịnh Kỳ thấy Thịnh Văn Ngôn vẫn tiếp tục chơi trò chơi với mấy người ngồi cạnh, cô ta nói nhỏ với người ngồi kế bên: “Không theo đuổi được Thẩm Thụ Diệc thì đi kiếm một tên sinh viên vô dụng, đúng là một bước lùi nhảy vọt.”
“Chắc là chơi vui.”
——
Đây là quán bar tập trung đông đảo trai đẹp nhất trong thành phố này, minh tinh hay võng hồng* gì đó cũng tới, ai cũng nổi bật.
Đám con nhà giàu Trịnh Kỳ thích tới đây là vì nguyên nhân này.
*Võng hồng: từ dùng để chỉ những người nổi tiếng trên mạng
Lúc này, Trịnh Kỳ đang nghiền ngẫm, hỏi một thanh niên biết về chuyện Thịnh Văn Ngôn tuyển một sinh viên đại học vào làm thư ký, lúc đó người chị em của cô ta đột nhiên vỗ gọi: “Trai đẹp, có trai đẹp kìa.”
Cô ta đang hóng hớt chuyện về Thịnh Văn Ngôn nên không hứng thú với trai đẹp mà cô bạn nói, không thèm liếc qua nhìn.
“Đẹp trai thật sự luôn đó, cực phẩm cực phẩm!”
Trịnh Kỳ bị bạn kéo đành phải nhìn theo hướng cô ấy chỉ.
Chỉ nhìn lướt qua thôi nhưng đủ khiến cô ta thấy sửng sốt.
Cách đó không xa, có một người đàn ông anh tuấn mặc áo sơ mi đen, ngũ quan hay vóc người gì cũng xuất sắc quá mức, xuất hiện ở nơi có đủ loại trai đẹp thế này nhưng lại dễ dàng nổi bật giữa đám đông.
“Thấy chứ? Tôi có lừa cậu đâu, chà… Ai vậy ta? Chưa gặp bao giờ, tôi muốn xin WeChat!”
“Ngồi xuống!” Trịnh Kỳ lập tức kéo lại người, “Cậu đừng có điên, có biết đó là ai không hả?”
“Ai?”
“Thẩm Tại đó, chú của Thẩm Thụ Diệc.”
“Fuck? Thiệt không vậy? Người thật trẻ thế à?”
Trịnh Kỳ: “Tôi đã từng nói với cậu rồi mà, chú Thẩm Tại cũng rất đẹp trai…”
“Tôi chưa gặp bao giờ mà, tôi cứ tưởng cũng chỉ thế thôi.
Gen nhà họ Thẩm dữ dội thật, tôi thấy chú ấy nhìn còn đẹp trai hơn cả Thẩm Thụ Diệc.”
“Được rồi đừng nhìn nữa, cậu còn định xin WeChat… gan hùm à?” Trịnh Kỳ lắc đầu, nói, “Nếu chú ấy mà thèm để ý cậu thì tôi dâng cái đầu tôi cho cậu luôn.”
“Tự nhiên đả kích người ta dữ vậy?!”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Trịnh Kỳ thường nghe mọi người nhắc tới Thẩm Tại, cũng coi như là đã từng tiếp xúc.
Người này không đơn giản, đám tiểu bối như bọn họ chỉ có thể ngắm chứ không với tới nổi.
“Trùng hợp quá nhỉ, hôm nay chú ấy cũng tới đây à… Không biết chú ấy ngồi đâu nữa, đến lúc đó có khi tôi có thể tới chào hỏi uống ly rượu đó.”
“Cậu có cảm thấy như chú ấy đang nhìn qua chỗ chúng ta không? Ơ?! Chú ấy tới đây kìa.”
Tầm mắt Trịnh Kỳ đông cứng lại, thấy người đứng cách đó không xa vẫn đang nhìn quanh quất, đúng là đang đi về hướng này.
Càng đi càng gần, càng đi càng gần… Cuối cùng dừng lại trước chỗ bọn họ ngồi.
Trịnh Kỳ: “…”
Mọi người đang ngồi chơi ở đó cũng chú ý thấy, đa số đám người này đều đã từng gặp Thẩm Tại, lúc này thấy rõ người đứng đó thì lập tức đứng dậy.
“Chào anh Thẩm.”
“Chào sếp Thẩm!”
“Chào Thẩm tổng…”
Thẩm Tại gật đầu tỏ ý chào hỏi với mấy người kia, sau đó nhìn về phía Thịnh Văn Ngôn, cô đang kinh ngạc nhìn anh.
“Phải đợi một lúc nữa à?” Anh mở miệng hỏi cô.
Thịnh Văn Ngôn ngây ngẩn nói: “Em định chơi nốt ván này rồi về.
Sao anh vào đây?”
Chân mày Thẩm Tại hơi nhíu lại: “Em muốn anh vào đây mà?”
Thịnh Văn Ngôn: “À… Bọn họ đùa giỡn vậy thôi.”
Thẩm Tại gật đầu: “Không sao, vậy em chơi tiếp đi, anh đợi.”
Đám người bên cạnh thấy mặt anh là đã hồi hộp rồi, nhưng bây giờ bọn họ trực tiếp hóa đá.
Màn đối thoại này nghe sao mà hợp tình hợp lý… giống như người bạn trai khi nãy gọi cho Thịnh Văn Ngôn là chú ấy vậy.
Trịnh Kỳ cũng ngây ngẩn, một lúc lâu sau mới khó tin nói: “Sao sếp Thẩm lại tới đây, vừa nãy, vừa nãy là chú gọi cho Văn Ngôn ạ?”
Thẩm Tại nhìn cô ta, “Ừ.”
“……”
Lâu Ngưng quan sát biểu cảm của Trịnh Kỳ, đắc ý nói: “Cô vừa nói là muốn gặp bạn trai của Văn Ngôn mà, đó, người tới rồi đấy thôi.
Sếp Thẩm, sếp ngồi bên này đi!”
Lâu Ngưng nói xong thì lập tức nhích qua bên cạnh, nhường chỗ cho Thẩm Tại.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn anh, đồng loạt ngồi thẳng lưng.
“Không cần đâu, mọi người chơi đi.”
“Không đâu, không có sao đâu ạ.
Chúng ta định không chơi nữa, Văn Ngôn phải về mà.” Lâu Ngưng kiên trì nói, “Sếp Thẩm ngồi đi ạ.”
Thịnh Văn Ngôn đứng dậy: “Thôi anh không cần ngồi đâu, bây giờ mình về đi.”
Lúc đầu Thẩm Tại không nghĩ là mình sẽ ngồi chơi với một đám trẻ con, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ vội vàng của Thịnh Văn Ngôn, anh lại nhớ ra đây là hội bạn bè của cô.
Anh là bạn trai cô, từ góc độ thông thường, Thẩm Tại nên hòa nhập vào chứ không phải là lập tức từ chối.
Thế là anh bước tới trước: “Không cần đâu, anh ngồi một lát rồi về với em được mà.”
Anh kéo Văn Ngôn rồi ngồi xuống cạnh cô.
“…”
“……”
Tình huống căng thẳng.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, bối rối, Thẩm Tại là… bạn trai của Thịnh Văn Ngôn?
Đây là hai con người nằm ở hai thế giới khác nhu mà, sao cuối cùng lại bên nhau?!
Thẩm Tại thấy không ai nhúc nhích gì nên nhắc nhở câu: “Mọi người chơi tiếp đi.”
Hoàn cảnh bây giờ giống như một bộ phim vừa bị nhấn pause lại được chiếu tiếp.
Tất cả mọi người đột nhiên hoàn hồn, sau đó luống cuống tay chân giả bộ bình tĩnh bắt đầu rót rượu ——
“Gì, gì ta, khi nãy ai chưa uống?”.