Bao cao su à, vậy thì không làm ~
Thịnh Văn Ngôn nhích sang bên chừa một khoảng trống.
“Tối nay chúng ta ngoan ngoãn, chỉ đắp chăn tán gẫu thôi.” Thịnh Văn Ngôn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, “Mau, anh lại nằm đi.”
Thẩm Tại bất đắc dĩ nhìn cô một hồi, cuối cùng đành phải nằm xuống bên cạnh: “Chỉ đơn thuần trò chuyện, em nói không ngượng miệng nhỉ?”
“Sao lại ngượng, em chỉ muốn ngủ với anh thôi mà.
Ngủ bên phòng kia một mình em sợ lắm.”
“Sao thế, sợ ma hả?”
Thẩm Tại quên mất lần trước lúc anh bảo cô ngủ một mình trong phòng, cô bảo mình sợ, muốn anh ở lại.
Thịnh Văn Ngôn cũng nhớ lại, cười hì hì đan tay mình vào tay anh: “Em nhát gan, anh thông cảm chút nha.”
Bàn tay được nắm lấy nhỏ bé mềm mại, dễ dàng bị cả tay anh bao phủ.
Thẩm Tại nhịn nhưng cuối cùng vẫn kéo cô vào lòng mình.
Thịnh Văn Ngôn không khách sáo, vòng tay ôm eo, gác cả chân lên người anh.
Thẩm Tại: “Chân em định làm gì đó, chỉ tán gẫu thôi của em đấy hả?”
“Tại anh kéo em trước mà.” Thịnh Văn Ngôn nói, “Thế này cũng nói chuyện được mà, kịp thời chặn miệng anh lại.”
“À, vậy mình nói chuyện gì?”
“Để em nghĩ xem.” Tuy nói vậy nhưng trong lúc nghiêm túc suy nghĩ, mũi cô lại hít hà xung quanh cổ anh, một lát sau hưởng thụ nói: “Thẩm Tại, người anh thơm quá ~ ”
Cô cứ cọ qua cọ lại ai mà chịu được.
Lửa nóng trong người anh cứ thế bị khơi lên, Thẩm Tại đưa tay phủ lên mặt cô: “Em cứ như vậy thì không trò chuyện được đâu đấy.”
Đôi mắt cô chớp chớp, tỏ vẻ vô tội dưới lòng bàn tay anh: “Người anh thơm thật mà, hình như là… mùi hoa.
Ừm hình như không phải, em không biết là cái gì nữa, nói chung là thơm lắm.”
Thẩm Tại híp mắt, bỗng nhiên xoay người, đặt cô dưới thân mình.
Anh đưa mũi vào cổ cô hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: “Vậy em có biết trên người mình có mùi gì không?”
Thịnh Văn Ngôn: “Mùi gì?”
Thẩm Tại bóp cằm cô, trả lời bằng tông giọng trầm thấp: “Mùi quyến rũ người.”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười rực rỡ.
Cô đưa tay choàng qua cổ anh, thâm sâu nói: “Ờm ~ mùi đó là mùi gì nhỉ, sao em không ngửi thấy ta ~ ”
Thẩm Tại chỉ đùa thôi, anh không thể xác định được mùi hương trên người cô, ở gần là nghe thấy, mùi thơm kia có thể dễ dàng khơi dậy ham muốn trong anh.
Nghe nói, lúc yêu nhau, đôi trai gái sẽ tự toát lên một mùi hương, là tác dụng của hoocmon.
Anh không biết chuyện này có thật không, nhưng chắc chắn là nó đúng với cô.
“Mùi quyến rũ người là mùi gì nhỉ, ưm, có phải là cái mùi trên người anh không?” Thịnh Văn Ngôn cong chân gác lên người Thẩm Tại, “Thì ra sếp Thẩm cũng biết quyến rũ người ta nhờ.”
Ánh mắt anh dần tối đi, dục niệm (suy nghĩ về dục vọng) kéo tới.
Bây giờ Thẩm Tại không rảnh đâu mà quan tâm nhiều chuyện nữa, anh cúi người thả nụ hôn xuống.
Khóe môi cô cong cong, rất nhiệt tình hưởng ứng.
Nhưng những chuyện sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, dường như không thể kiểm soát được, cô lập tức nghiêng qua bên kia, “Được rồi được rồi, đừng vượt qua… Chúng ta nên đắp chăn nói chuyện trời đất thôi.”
Lửa nóng trong người Thẩm Tại lúc này lớn vô cùng, anh đã biết ngủ chung thì sẽ như vậy mà.
Anh hít sâu một hơi, “Em trả lời đi, sao mà còn có thể chỉ tán gẫu thôi được hả?”
“Éc… Để em suy nghĩ đã…”
Thẩm Tại đâu cho cô thời gian suy nghĩ, anh lập tức kéo tay cô đưa lên người mình.
Tay Thịnh Văn Ngôn nhanh chóng chạm trúng thứ gì đó, “Anh có thể nào yên tĩnh chút được không…”
“Ai bảo anh nói em về phòng ngủ nhưng em không nghe.”
“Ừm… Là tại em.”
“Là tại em đấy, vậy nên mời em giải quyết vấn đề nào.”
Thịnh Văn Ngôn rũ đầu, biết còn hỏi: “Vậy giải quyết thế nào giờ?”
Thẩm Tại: “Cho em chọn đó.”
Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ: “Tay? Chân?”
Thẩm Tại dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Thịnh Văn Ngôn há miệng: “Hay là… miệng?”
Thẩm Tại: “…”
Cuối cùng, sau một hồi trời đất, trong chăn nóng như lò nướng, hai người mồ hôi nhễ nhại.
Tới khi giải quyết được cái vấn đề này rồi, Thịnh Văn Ngôn cảm thấy quai hàm mình đã tê rần.
Thật sự, đáng lẽ lúc nãy cô không nên qua đây, cũng không nên chọc anh.
Đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ!!!
Kế hoạch đắp chăn tám chuyện tuyên bố thất bại, vì đề phòng người sau lưng lại muốn làm gì đó, Thịnh Văn Ngôn quay người lại, bắt mình đi ngủ.
Bảy giờ sáng hôm sau, Thịnh Văn Ngôn mới bật dậy, bởi vì một sự kiện nào đó hôm qua mà cô quên mất chuyện đặt đồng hồ báo thức.
Bây giờ cô thức giấc xem giờ, vội vàng ngồi dậy.
Kết quả là bên hông có thêm một cánh tay quàng qua, lôi người vào trong chăn.
“Chưa tới giờ đi làm đâu, ngủ một lát nữa.”
“Không phải đi làm… Em phải về phòng.”
Thẩm Tại mở mắt: “Bây giờ?”
“Ngay bây giờ, nếu không bị mọi người phát hiện nửa đêm em còn chạy qua phòng anh thì mất hết mặt mũi luôn đó.” Thịnh Văn Ngôn kéo tay anh ra, xuống giường mang dép.
Thẩm Tại nhổm nửa người dậy, cười cười nhìn cô, đột nhiên nói: “Em bỏ đi nhanh vậy là do sợ bị chồng phát hiện à?”
Thịnh Văn Ngôn hơi khựng lại, quay đầu nhìn anh.
Thẩm Tại: “Mấy giờ chồng em về? Để anh canh giờ giúp em cho, lát nữa rồi hẵng về.”
Giỏi nhỉ, còn học theo cô nữa chứ!
Ra đa diễn xuất mode on, Thịnh Văn Ngôn bước lại mép giường, vỗ vào bờ mông Thẩm Tại ở dưới lớp chăn: “Để lần sau đi, đợi chồng em đi công tác em sẽ tới nữa.”
Thẩm Tại hơi nhíu mày: “À, vậy anh chờ tin em nhé.”
“Được thôi, bờ mông của anh vểnh như thế ~ em thích chết đi được.
Cái mông anh thế này, chắc chắn em sẽ gọi anh mà.”
Thẩm Tại: “…”
Giỏi, mấy chuyện này đúng thật không nói lại cô.
Thịnh Văn Ngôn tranh thủ sờ người anh thêm vài cái, sau đó cười theo kiểu tổng tài bá đạo, lúc này mới xoay người.
Cô rón rén mở cửa phòng, chuẩn bị đi thẳng qua đối diện.
“Thịnh Văn Ngôn.” Đột nhiên phía bên hông có người kêu tên cô.
Thịnh Văn Ngôn hêt hồn, quay người trong phút chốc, chỉ thấy Thẩm Vân Nghê đang vô cùng kinh ngạc nhìn mình.
Thịnh Văn Ngôn lập tức thẳng lưng, nhàn nhạt nói: “À, chào buổi sáng.”
Thẩm Vân Nghê chỉ chỉ phòng của Thẩm Tại: “Cô thế này, sớm quá nhỉ?”
Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ: “Ông bà nội dậy chưa?”
“Dậy rồi, ông bà dậy sớm lắm, đang ở dưới nhà đấy.” Thẩm Vân Nghê cười thâm sâu, “Đúng là yêu đương, tối hôm qua cô không ngủ phòng mình mà chạy qua phòng chú út à?”
“Cô đừng nói bậy bạ, tôi, tôi vừa qua kêu anh ấy dậy đó.”
Thẩm Vân Nghê: “Cô bớt đi, cô thế này làm sao mà nhịn được không đi quấy rối chú tôi chứ!”
“Cô nói bậy —— ”
Thẩm Vân Nghê xua tay: “Được rồi, cô yên tâm.
Tôi không nói với mọi người đâu, chừa cho cô chút mặt mũi đấy.”
“Vậy cảm ơn nha.”
“Khỏi cảm ơn, chuyện tôi quan tâm là hôm qua cô có dỗ được chú út chưa thôi.
Lát nữa chú ấy dậy cũng sẽ không nhắc lại chuyện tối qua, tôi không muốn bị mắng đâu.”
Đương nhiên Thịnh Văn Ngôn sẽ không nói là căn bản Thẩm Tại không muốn răn dạy cô ta, chỉ nói: “Cô không biết tôi là ai à, chuyện nhỏ thế này mà sao tôi không giải quyết được chứ!”
Ánh mắt Thẩm Vân Nghê sáng lên: “Thật à?”
“Yên tâm đi, Thẩm Tại đã đồng ý với tôi là sẽ không nhắc tới chuyện này nữa.”
Thẩm Vân Nghê lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Cám ơn cô nha, coi như là tôi thiếu nợ cô đi.”
“À ha, tôi sẽ ghi nhớ đấy.”
“Cô cứ ghi nhớ đi, sau này có tin gì về chú út tôi sẽ báo cô biết.
Nếu cô thật lòng muốn làm thím nhỏ thì tôi cũng có thể giúp một chút.”
Thịnh Văn Ngôn: “Tin tức? Cô thì có thể báo tin gì chứ?”
“Hơ cô đừng có coi thường tôi, nguồn tin của tôi đa dạng lắm đấy.” Thẩm Vân Nghê nói, “Tôi đã biết chú ấy lâu lắm rồi, biết chú ấy có nhiều ong bướm vây quanh.
Bởi vậy, nếu có người phụ nữ nào lảng vảng bên cạnh chú út thì tôi sẽ nói cho cô biết.”
“…”
Nói chuyện vớ vẩn.
Thịnh Văn Ngôn không ghi nhớ mấy câu này của Thẩm Vân Nghê vào trong lòng, bởi vì cô đã ở cạnh anh lâu thật lâu, ngoại trừ hai chị em Chu Tư Mạc và Chu Linh Vận ra thì cô cũng đã gặp đủ loại phụ nữ lòe loẹt.
Với tính cách của Thẩm Tại, có thể coi anh là vật cách điện với phụ nữ.
Mà cô lại còn ở bên cạnh anh thế này, ai dám cướp?!
Thịnh Văn Ngôn cũng chỉ nghĩ điều đó trong lòng, không bao lâu sau đã bị vả mặt.
Chuyện này phải kể đến chuyến công tác nước ngoài 1 tháng của Thẩm Tại.
IZ có một dự án quan trọng hợp tác với nước khác, cần Thẩm Tại tự mình quản lý.
Công ty của cô bên này cũng bận, không thể đi cùng nhau được, thế là hai người chỉ có thể yêu xa một khoảng thời gian ngắn.
Một tháng qua, hai người gọi điện hoặc call video, tất cả đều rất bình thường, cũng rất yên ả.
Một ngày trước khi Thẩm Tại về nước, Thẩm Vân Nghê đột nhiên gọi điện thoại cho cô.
“Có việc gấp! Cực kỳ quan trọng!”
Lúc đó cô cũng vừa tan ca: “Kêu kêu la la, việc gì quan trọng?”
Thẩm Vân Nghê kìm nén: “Thịnh Văn Ngôn! Chuyện lớn thật đó! Chú út bị người ta cầu hôn rồi!! Hai hôm trước, ở trước mặt rất nhiều người!!”
Mặt cô hiện đầy dấu hỏi: “Giỡn gì vậy?”
Thẩm Vân Nghê: “Tôi nói thật đó! Bởi vì dạo này bố tôi ở bên đó, cũng ở cạnh chú út.
Hôm nay bố tôi gọi điện thoại kể với tôi, bảo là có một người khách hàng ngoại quốc si mê chú út, hai hôm trước ngỏ lời cầu hôn rồi!”
Thịnh Văn Ngôn: “Tỏ tình hay là cầu hôn??? Có phải cô rút gọn mất bước nào đó không?”
“Là cầu hôn đó, cái cô khách hàng kia hình như đã biết chú út lâu lắm rồi… Ôi trời người nước ngoài phóng khoáng mà, thích làm mấy chuyện lãng mạn và kích thích đó.” Thẩm Vân Nghê nói, “Dù sao thì tôi vừa biết chuyện này nên nhắc nhở cô một câu.”
Hai ngày trước cầu hôn? Thẩm Tại lại không kể chuyện này cho cô nghe, hôm qua bọn họ còn gọi video mà.
Thịnh Văn Ngôn ngây ngẩn.
Thế là ngày hôm sau, cô tự ra sân bay đón Thẩm Tại.
Chuyến bay của anh và Trần Siêu đáp đất vào buổi chiều, Thịnh Văn Ngôn chờ ngoài xe, một lát sau đã thấy hai người kia đi ra.
“Chào mừng ông chủ Thẩm và thư ký Trần về nước.”
Khóe miệng anh khẽ cong lên, kéo tay cô.
Trần Siêu nói: “Được sếp Thịnh tới đón tôi rất vinh hạnh.”
“Không cần vinh hạnh đâu mà, tôi chỉ muốn tới xem người được cầu hôn sẽ hưng phấn như thế nào thôi.”
Trần Siêu: “…”
Thẩm Tại: “Hửm?”
Thẩm Tại ngoài ý muốn, liếc nhìn Trần Siêu.
Trần Siêu lập tức bay ra vẻ mặt vô tội, “tôi có nói gì đâu sếp”.
Thịnh Văn Ngôn thấy hai người thầm trao đổi, lập tức biết ngay Thẩm Vân Nghê nói thật, cô rút bàn tay đang bị anh nắm ra, lạnh lùng nói: “Sếp Thẩm, thư ký Trần báo tin cho em đó, anh đừng nhìn anh ấy nữa.”
Thẩm Tại: “Vậy em…”
“Tầm nhìn của bạn gái anh trải rộng toàn thế giới! Anh đừng có mà lừa em!”
Tâm trạng anh khẽ dao động: “Đó là chuyện nhỏ, không phải anh muốn lừa dối em.”
“À đúng, cầu hôn mà, chuyện lớn như vậy cũng không quan trọng đâu!”
Thẩm Tại thấy cô gái nhỏ đang ghen, giải thích: “Anh sợ em nghĩ nhiều quá thôi.
Người kia là khách hàng cũ đã từng hợp tác, tính tình như thế đó, muốn một là một.
Nhưng anh đã từ chối, cũng bày tỏ rằng anh có bạn gái rồi.”
“Chỉ vậy?”
“Chỉ vậy thôi.”
Trần Siêu lập tức nói: “Tôi có thể làm chứng, sếp Thẩm rất nghiêm túc từ chối Carol.
À, Carol là tên của vị khách hàng kia.”
Thịnh Văn Ngôn tin chắc rằng anh sẽ từ chối người ta, chỉ là nghĩ đến tuổi này rồi lại có người thẳng thừng hơn chính cô.
Cầu hôn à? Thế thì cô phải đưa chuyện kêt hôn lên báo luôn đúng không??.