Thịnh Văn Ngôn đột nhiên cảm thấy Thẩm Vân Nghê cũng rất có ích, vậy nên mấy ngày sau, cô cứ bảo cô ấy nghe ngóng từ người nhà, chú ý tình hình cuộc sống của Thẩm Tại, bên IZ thì có Trần Siêu giúp cô để ý.
Lúc đầu, Thịnh Văn Ngôn cảm thấy chuyện kết hôn không cần gấp, dù sao thì cô và Thẩm Tại đang ở bên nhau rất vui vẻ, có kết hôn hay không cũng không khác gì.
Nhưng bây giờ lại có người gan bằng trời, dám tới cầu hôn, còn coi Thịnh Văn Ngôn ra gì nữa?
Thế là cô bắt đầu suy tính tới chuyện kết hôn.
Cô đang suy tư xem khi nào thì tính thời gian làm đám cưới với Thẩm Tại, lúc này Trần Siêu đột nhiên gọi tới.
“Sao vậy thư ký Trần?”
“Văn Ngôn à, bây giờ cô ở công ty có bận lắm không?”
Thịnh Văn Ngôn nói: “Cũng ổn, giờ này không có việc gì cả.”
Trần Siêu do dự: “Vậy cô có muốn tới IZ một chuyến không? Hôm trước cô bảo tôi là nếu Carol xuất hiện thì thông báo với cô.
Cô ấy…”
“Ý anh là giờ anh đang báo cho tôi biết là cô ta tới rồi hả?”
“Tới rồi, đang ở ngoài sảnh.”
Thịnh Văn Ngôn sững sờ, lập tức xách túi đi ra khỏi phòng làm việc: “Thẩm Tại đâu?”
“Sếp Thẩm đang họp chưa ra, cô Carol tới vì dự án nên bảo là ở đây chờ sếp.”
Thịnh Văn Ngôn nhếch môi, mặt lạnh như băng: “Chờ đó, tôi tới ngay đây.”
Thịnh Văn Ngôn hùng hổ, còn sẵn tiện gọi điện thoại cho Thẩm Vân Nghê…
“Chào sếp nhỏ.”
“Chào sếp nhỏ ạ.”
Nhân viên đi ngang qua, Thịnh Văn Ngôn gật đầu chào bọn họ, chân thì vẫn không ngừng bước đi, vọt thẳng vào thang máy.
Bên trong thang máy cứ truyền ra mấy tiếng bộp bộp liên tục như va chạm gì đó, theo sau là cửa đóng lại.
Hai nhân viên trố mắt nhìn nhau: “Sếp nhỏ làm sao thế nhỉ?”
“Nhìn như có việc gấp.”
“Nhưng mà sao tôi thấy… giống như đi đánh lộn nhỉ?”
“…”
Đúng thật trong nội tâm Thịnh Văn Ngôn đang kích động đến mức muốn đánh nhau một trận với người phụ nữ kia.
Sau khi lái xe tới IZ, cô bình tĩnh lại.
Hừm… phải giữ vững truyền thống đạo đức tốt đẹp, nên hoan nghênh khách tới, dù là người ta tới để trơ trẽn cướp chồng mình.
“Món điểm tâm ngon lắm, đúng khẩu vị tôi thích.”
Lúc đi vào IZ, Thịnh Văn Ngôn nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh ngồi ở ngoài sảnh, đang nói chuyện với Trần Siêu bên cạnh.
Cô ta biết nói tiếng Trung nhưng không lưu loát, hơi khó khăn.
Trần Siêu: “Nếu cô thích tôi có thể mua thêm cho cô.”
“Được đó, cảm ơn nha.”
“Chào sếp Thịnh!” Hai cô gái đứng trước bàn tiếp tân thấy cô thì vui vẻ vẫy tay.
Thịnh Văn Ngôn cũng lên tiếng chào bọn họ, tiếp theo đi tới chỗ Trần Siêu.
Trần Siêu và cái người tên Carol nghe tiếng thì quay đầu nhìn lại, Trần Siêu thấy cô, ánh mắt sáng lên, lập tức nói: “Sếp Thịnh tới rồi à!”
“Ừm, tôi tới rồi, Thẩm Tại đâu?” Thịnh Văn Ngôn cố ý hỏi.
Trần Siêu hiểu ý, trả lời: “Sếp Thẩm sắp họp xong rồi, anh ấy đã dặn tôi là nếu sếp Thịnh đến thì cứ bảo cô vào phòng làm việc chờ.”
“Ừm, vậy anh bảo anh ấy nhanh lên, bọn tôi còn việc gấp phải làm.”
“Vâng.”
Carol không nói được nhiều tiếng Trung nhưng vẫn hiểu kha khá, cô ta nghe được đoạn đối thoại giữa Trần Siêu và Thịnh Văn Ngôn thì đã hiểu.
Carol đứng dậy, quan sát cô từ trên xuống dưới.
“Cô là Thịnh Văn Ngôn à?”
Cô ta lại biết mình.
Thịnh Văn Ngôn nở nụ cười với người kia, bày ra vẻ mặt vui tươi, đưa tay: “Đúng vậy, cô là?”
Carol đưa tay nắm lấy tay cô: “Thì ra cô là Thịnh Văn Ngôn.
Chào cô, tôi tên Carol, tôi là bạn, làm việc chung, với Zayne.”
Zayne mà Carol nói là Thẩm Tại.
Thịnh Văn Ngôn nói: “Ý cô là đối tác? Tôi có nghe nói cô có hợp tác một dự án với IZ.”
“Tôi cũng nghe kể, Zayne nói, bạn gái anh ấy, tên Thịnh Văn Ngôn.”
“Ừm, là tôi.”
Carol cười cong môi, nói: “Vậy chúng ta sau này là… quan hệ cạnh tranh.
Tôi dùng từ có đúng không, cạnh tranh? Tôi và cô, tranh giành Thẩm Tại.”
Giọng nói của Carol không nhỏ, nhân viên đi qua lại và hai cô gái ở bàn tiếp tân nghe xong thì ngẩn ra, sau đó hết sức ăn ý nhìn về phía Thịnh Văn Ngôn.
Cái cô này nói cái gì vậy… Dám nói vậy ngay trước mặt sếp Thịnh! Muốn bùng nổ thật sao?!
Thịnh Văn Ngôn cũng bị bối rối trước sự thẳng thừng của cô ta, nhưng dù sao cô đã từng nghe nói chiến tích của Carol, thế là phản ứng lại rất nhanh, nói: “Cạnh tranh? Chắc là cô biết chúng tôi đang ở bên nhau chứ?”
Carol thản nhiên nói: “Tôi biết mà, nhưng hai người chưa kết hôn.
Vậy nên tôi có quyền theo đuổi, Zayne cũng có quyền lựa chọn.”
“Ai bảo cô rằng chúng tôi chưa kết hôn?”
Carol sửng sốt: “Tôi nghe nói là Zayne chưa lập gia đình, chẳng lẽ sai rồi?”
“Chuyện này sẽ nhanh chóng sai thôi!” Chiều cao giữa hai người khoảng tầm như nhau, về khí thế thì Thịnh Văn Ngôn không hề yếu hơn chút nào, cô lạnh lùng nói, “Cô Carol, Zayne mà cô nói sắp kết hôn với tôi rồi.
Làm phiền cô đừng có hở một chút là cầu hôn với người đàn ông sắp lấy vợ, ok?!”
“Chào Thẩm tổng!”
Đột nhiên có người đứng phía sau lên tiếng chào.
Thịnh Văn Ngôn dừng lại, quay đầu, thấy Thẩm Tại đứng tại cửa, vẻ mặt anh hơi kinh ngạc, hiển nhiên là do nghe thấy những điều cô vừa nói.
Thịnh Văn Ngôn hừ lạnh một tiếng, đi qua, mở miệng nói ngay: “Đi kết hôn không?”
“…”
Thịnh Văn Ngôn: “Hỏi anh đó, anh có theo em đi kết hôn không?”
Ngoài sảnh hoàn toàn yên tĩnh.
Nhân viên và Carol cũng phản ứng không kịp.
Thẩm Tại cũng vậy, anh nghe Thịnh Văn Ngôn nói, cơ thể phản ứng nhanh hơn não.
“Đi.”
Thịnh Văn Ngôn quay đầu, khiêu khích trợn mắt nhìn Carol, sau đó kéo tay anh đi: “Vậy bây giờ chúng ta tới cục dân chính.”
——
Hôm nay không phải valentine, 20/5, cũng không phải một ngày có ý nghĩa đặc biệt.
Hôm nay là thứ ba, một ngày bình thường, là bọn họ biến nó thành một ngày ý nghĩa.
Thịnh Văn Ngôn đứng ở trước cục dân chính đợi Thẩm Vân Nghê, Thẩm Vân Nghê đem sổ hộ khẩu của Thẩm Tại tới rồi vui vẻ rời đi.
“Em chuẩn bị từ sớm rồi hả?” Thẩm Tại bước vào nơi đăng ký, nhìn cảnh cô lấy hộ khẩu của mình ra, lúc này mới có cảm giác chân thật.
Thịnh Văn Ngôn kéo tay anh, ngồi xuống chờ.
“Em nghĩ lâu lắm rồi, hôm nay biết Carol tới nên dặn dò với Vân Nghê trước.” Thịnh Văn Ngôn quay đầu nhìn anh, “Anh hối hận à? Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp, đi về cũng được.
Em không bắt ép anh.”
Miệng thì nói không ép buộc nhưng tay thì lại níu thật chặt.
Thẩm Tại cười khẽ, trở tay lại nắm lấy tay cô: “Sao anh lại hối hận được chứ.”
“Chắc chắn rồi à?”
“Ừ.”
Lúc đầu anh không đề cập tới việc kết hôn là vì thấy cô vẫn còn nhỏ.
Trong lòng Thẩm Tại suy nghĩ, thậm chí muốn cảm ơn Carol nữa, nhờ vậy mà Thịnh Văn Ngôn mới đột nhiên kéo anh tới đây… Sao mà anh lại hối hận chứ.
“Ơ, nói đi cũng phải nói lại, hình như là hơi gấp, em chưa nói cho ai trong gia đình mình biết hết.”
Thẩm Tại: “Vân Nghê đã biết nghĩa là người nhà anh cũng sẽ biết, còn gia đình em, làm xong thủ tục mình sẽ về báo cho mọi người.”
“Ừ… Được.”
Lễ cưới thì phiền nhưng làm thủ tục kết hôn thì rất đơn giản.
Sau khi làm xong một đống thủ tục, hai người ra khỏi cục dân chính, trên tay có thêm hai quyển sổ đỏ đỏ.
Thịnh Văn Ngôn hào hứng cầm sổ, “Anh mau chụp giúp em tấm hình đi.”
Thẩm Tại vui vẻ, mặc cho Thịnh Văn Ngôn hướng dẫn mà chụp đủ kiểu đủ góc.
Chụp xong, Thịnh Văn Ngôn nói: “Lát nữa anh đăng lên Weibo đi, ảnh thôi là được rồi.”
Tường nhà Thẩm Tại trống rỗng, anh chưa hề đăng bất cứ bài nào cả.
Vậy nên Thịnh Văn Ngôn cũng không bắt anh đăng cái gì sến súa, chỉ cần đăng một tấm ảnh thôi là ai cũng biết.
“Em muốn cho tất cả mọi người biết anh đã có vợ rồi! Để coi còn có cô Carol nào dám xuất hiện nữa không.”
“Ừ.” Thẩm Tại thoải mái đồng ý.
Thịnh Văn Ngôn hào hứng ôm cánh tay anh.
Thẩm Tại nói: “Vậy bây giờ chúng ta về nhà em thông báo cho mọi người biết nhé.”
“Lát nữa hẵng đi, em muốn báo cho mẹ trước.”
Thẩm Tại dừng lại, chợt nhận ra mẹ mà cô nói không phải là Điền Kiều mà là Lý Tiểu Phán.
Thịnh Văn Ngôn nói: “Giờ chúng ta đi thăm mẹ được không anh?”
Thẩm Tại gật đầu: “Được.”
Lần gần đây tới mộ của bà là lúc cô xích mích với Thẩm Tại, trở về Khải Thịnh.
Lúc đó Thịnh Văn Ngôn phải chịu áp lực từ Khải Thịnh, khi khó khăn nhất, cô lập tức lén chạy tới đây ngồi cả một ngày.
Hôm đó, cô kể xấu rất nhiều chuyện về Thẩm Tại cho bà nghe, cô bảo anh chẳng để ý đến tình cảm, nói anh lòng dạ ác độc, còn nói anh không có tim gan…
Thịnh Văn Ngôn còn nhớ lúc đó nước mắt nước mũi chảy ra thế nào, rồi thì mình đã mắng chửi người ra sao, bây giờ nhớ lại thấy hơi buồn cười.
Hôm nay cô đến thăm bà mà lại dẫn theo người mà mình đã từng bêu xấu một đống chuyện.
“Mẹ, mấy chuyện con nói hôm trước mẹ quên đi nha.” Thịnh Văn Ngôn nói, “Mấy chuyện mà con bêu xấu chỉ là nói ra lúc tức giận thôi, con lảm nhảm ấy mà.”
Thẩm Tại ngồi xuống bên cạnh cô: “Nói xấu? Ý em là anh đó hả?”
Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Ôi dào, chỉ là tức giận rồi lỡ nói thôi mà.
Lúc trước mẹ biết anh, hiểu tính cách của anh, vậy nên chắc chắn không tin đâu.”
“À? Vậy cuối cùng em nói xấu anh cái gì?”
“Ờ… Chuyện này hả, không quan trọng đâu.” Thịnh Văn Ngôn đổi chủ đề, “Việc chính hôm nay là kết hôn, kết hôn đó.”
Trong mắt anh nhoẻn lên nụ cười.
Thịnh Văn Ngôn lấy quyển sổ đỏ trong túi xách ra, nói: “Mẹ nhìn nè, hôm nay con vừa làm thủ tục kết hôn đó, mẹ thích không ~ chồng của con mẹ cũng biết đó, đây, người bên cạnh con, anh Thẩm Tại!”
“… Mẹ có thấy là ảnh đẹp trai hơn lúc mà mẹ gặp ảnh không, con cũng thấy siêu đẹp trai.”
“Hi hi, cảm ơn mẹ lúc trước đã quen biết ảnh nha.
Nếu không sau này con gái mẹ không có cớ gì mà được lân la tới cạnh ảnh đâu…”
Một buổi chiều, Thịnh Văn Ngôn nói rất nhiều với tấm bia mộ.
Thẩm Tại ở bên cạnh, lúc cô cảm ơn Lý Tiểu Phán vì đã quen biết anh, ánh mắt Thẩm Tại lại nhìn về phía tấm ảnh của bà trên mộ bia.
Vẫn là người phụ nữ trong trí nhớ…
Thật ra thì người nên cảm ơn là anh mới phải.
Cảm ơn bà đã giúp đỡ anh khoảng thời gian bản thân chìm đắm trong ngỗ nghịch, càng phải cảm ơn bà đã cho anh có thể gặp được Thịnh Văn Ngôn.
“Cục cưng, anh không nói gì hả?” Thịnh Văn Ngôn kéo Thẩm Tại.
Anh nhìn mộ bia, suy nghĩ một lát rồi nói: “Con sẽ chăm sóc cô ấy, mẹ yên tâm đi.”
Thịnh Văn Ngôn đợi một hồi mà không nghe anh nói gì nữa, bảo: “Hả? Hết rồi à, anh không nói câu nào sến sến chút sao?”
Thẩm Tại khẽ cười: “Nói chuyện sến súa trước mặt mẹ em có hợp không đấy?”
“Được mà, mẹ em không ngại đâu.”
Hôm nay mặt trời thật rạng rỡ, gió thổi hiu hiu, lưa thưa tiếng cành lá chạm nhau, như là một kiểu trả lời của người đã mất.
Thẩm Tại nhìn Thịnh Văn Ngôn, đột nhiên đưa tay sờ đầu cô, ánh mắt dịu dàng nói: “Anh yêu em.”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, chẳng biết tại sao mà không kịp phản ứng.
Thẩm Tại lại nhéo mặt cô: “Sao thế, buồn nôn quá à?”
Khóe môi cô cong lên, lập tức tựa người vào ngực anh: “Không sến, không sến xíu nào.
Thẩm Tại, em cũng yêu anh, em yêu anh!”
…
Thăm mộ mẹ xong, nắng chiều cũng dần tắt.
Hai người dắt tay nhau đi xuống núi.
“Em thấy hơi đói rồi, để em gọi cho dì Trần nhờ chuẩn bị đồ ăn.”
“Ừ.”
Thịnh Văn Ngôn: “À đúng rồi, anh đăng bài lên vòng bạn bè chưa?”
“Anh vừa đăng rồi.”
“Để em xem thử.”
“Em nhìn đường đi kìa, lát về rồi xem.”
“Em muốn xem bây giờ.”
Thẩm Tại lấy mất điện thoại của cô: “Về rồi xem, có gấp đâu mà.”
“Xì… Bộ anh xấu hổ hả! Trả em để em xem một chút thôi!”
“Không trả.”
“Trả em —— ”
“Lát nữa.”
“Ơ anh…”
Ngày đó, không chỉ Thịnh Văn Ngôn mà tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Thẩm Tại, người chưa từng đăng bất cứ gì lên weibo, 5h20 phút chiều lại chia sẻ lên bài đăng đầu tiên ——
“Vợ Thịnh Văn Ngôn, một mối tình thâm.
Tình đậu sơ khai, kết thúc cuối đời.”.