Em Chờ Anh

[Ngoại truyện 7] Kỷ niệm một năm kết hôn

Tống Lễ đi công tác, Tiểu Cường và Lý Kinh Vĩ mời Lưu Minh Chân đi ăn cơm. Vì cô đã trở thành tầng lớp có xe riêng, nên hẹn nhau ở gần nhà Tiểu Cường và Lý Kinh Vĩ.

Gọi đồ ăn xong, Tiểu Cường và Lý Kinh Vĩ liếc nhìn nhau mấy lần, khiến cho Lưu Minh Chân không hiểu ra sao, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Hai đứa có chuyện gì thì nói ra đi, hoặc không chị mai mối cho hai đứa thành một cặp nhé!”

Bị Lưu Minh Chân phát hiện ra, Tiểu Cường ngại ngùng đáp: “Chân Chân, à thì, chị có hiểu rõ con người Tống Lễ không? Là chị em với nhau em mới hỏi chị thế đấy.”

Lưu Minh Chân không ngẩng đầu, mắt ngước lên nhìn cậu, một ngụm nước phì ra. May mà đồ ăn còn chưa bưng lên, hơn nữa tầm bắn của ngụm nước cũng không xa, không tổn hại gì cho hai người đối diện.

Lý Kinh Vĩ âm thầm oán trách nhìn Tiểu Cường, lên tiếng: “Chúng ta cứ nói thẳng ra đi. Nếu Tống Lễ bao gái ở ngoài, liệu có nói cho chị biết không?”

Ngụm nước miếng của Lưu Minh Chân chưa phun ra, nhưng lại tắc nghẹn trong cổ họng, sặc sụa hồi lâu.

Tiểu Cường ngồi lại gần vỗ lưng cho cô. Bất mãn bảo Lý Kinh Vĩ: “Em thì nói thẳng ghê nhỉ.”

Cuối cùng đồ ăn cũng bưng ra, ba người đều lẳng lặng. Lưu Minh Chân nhìn vẻ mặt chân thành của hai người họ, nhướng mày hỏi: “Nói đi, hai đứa nhìn thấy cái gì? Anh ấy hôn hít đắm đuối với một cô ả nghiêng thùng đổ chậu? Hay là lên giường?” Cô lại còn cười: “Chắc anh ấy không đến nỗi tuyệt tình thế đâu nhỉ? Theo lý thì cũng nên báo trước cho chị một câu chứ.”

Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, điện thoại của Tống Lễ gọi đến đây. Cô đung đưa cái di động trước mặt hai người, Tiểu Cường và Lý Kinh Vĩ hoảng sợ, vẻ mặt trở nên cổ quái khôi hài. Lưu Minh Chân lại cười ha hả, ấn phím nghe, có lẽ Tống Lễ hỏi cô đang làm gì, cô trả lời: “Đang tập trung nghe điện thoại của anh thôi. Công việc xong rồi à? Tay chân có sờ mó lung tung không? Mắt không phóng điện lung tung chứ?” Giọng hờn mát.

Ngắt điện thoại, cô nháy mắt với hai người họ: “Nói đi.”

Lý Kinh Vĩ dồn hết dũng khí: “Khoảng một tháng trước, em thấy Tống Lễ và một cô gái ngồi trong quán cà phê, hình như có lịch hẹn, mỗi tuần hai lần. Cô gái kia là kiểu tóc dài thướt tha, mình hạc xương mai, ánh mắt mơ màng, nói thế nào cũng rất xứng đôi với khí chất của Tống Lễ. Có một lần Tiểu Cường cũng bắt gặp, vẫn ở quán cà phê kia.” Cô nàng chỉ tay ra ngoài cửa sổ, một nơi không xa đây lắm.

Tiểu Cường dưới bàn đá chân Kinh Vĩ, còn đá nhầm một cái vào Lưu Minh Chân. Cô ra vẻ đã hiểu, không chút xao động nói: “Đúng là chị em thân thiết của chị, cũng nhìn ra Tống Lễ xứng đôi với loại phụ nữ ấy. Không tệ, mấy câu miêu tả kia rất văn vẻ.”

Tiểu Cường vội vàng nói: “Không phải không phải, mặc kệ là ai xứng đôi với Tống Lễ, chính chị mới là người gả cho anh ta. Vấn đề là, lần nào họ cũng ngồi cùng một bên ghế, cùng nhau xem máy tính, vừa nói vừa cười.”

Lưu Minh Chân cắn môi: “Khoác vai ôm eo?”

Hai người lắc đầu.

“Ôm hôn thắm thiết?”

Hai người lắc đầu.


“Quyến luyến không rời.”

Hai người lắc đầu.

Cô thản nhiên nhún vai, hỏi: “So?”

Tiểu Cường thắc mắc: “Chị có biết gì về việc này không?”

Cô lắc đầu.

Lý Kinh Vĩ hỏi: “Anh ấy đã bao giờ bóng gió gì chưa?”

Cô lắc đầu.

Hai người đồng thanh hỏi: “Chị cho là giữa bọn họ không có chuyện mờ ám?”

Lưu Minh Chân nhìn bọn họ, nghiêm túc nói: “Đồ ăn nguội rồi, chị đói, thôi ăn đi.”

Lúc đầu không khí hơi ngượng ngập, không ai nói lời nào, sau đó rốt cuộc đá sang chuyện dưa lê của minh tinh ngôi sao, tinh thần lại hồi phục như thường, thao thao bất tuyệt.

Ăn xong, thấy bộ dáng ăn năn, muốn nói lại thôi của hai người, Lưu Minh Chân bèn vỗ vai an ủi, hào sảng nói: “Chị biết hai đứa coi chị là chị cả nên mới kể chuyện này. Nhưng mà, chị với anh ấy,” cô cúi đầu suy nghĩ một chút, mỉm cười: “Là thứ tình cảm cả đời, nếu thật sự có gì với người khác, ít nhất anh ấy sẽ nói cho chị biết đầu tiên, chút can đảm và nghĩa khí ấy thì Tống Lễ không thiếu.”

Lên xe rồi, Lưu Minh Chân nhớ tới một tuần trước, Tống Lễ thử dò hỏi cô: “Thứ sáu tuần sau là ngày bao nhiêu?”

“Ngày mùng sáu, sao thế? Không phải thứ tư anh đã đi công tác về rồi sao?” Cô lơ đãng đáp lời.

Tống Lễ quan sát cô, cuối cùng không mò ra manh mối gì cả, chỉ tiếp tục ôm cô, nắm tay cô cắn một cái lên đầu ngón, khiêu khích lửa giận của cô, vì thế hai người lại ẩu đả trên giường. Kết quả, cả đôi thỏa mãn nằm ườn trên giường, mồ hôi đầm đìa.

Thật ra Lưu Minh Chân biết Tống Lễ đang nhắc cô kỷ niệm một năm kết hôn của bọn họ, nhưng cả hai đều tỉnh rụi, tự chuẩn bị niềm vui bất ngờ. Vì giả vờ quá giống, cho nên Tống Lễ không biết liệu có phải bà xã đại nhân đã quên thật rồi không. Lưu Minh Chân vốn là người qua loa đại khái, cũng có khả năng quên lắm, nhưng vì thật sự trân trọng hắn, cho nên nhờ vả khoa học kỹ thuật tân tiến nhắc nhở những ngày quan trọng trong năm.

Quà tặng đã dự định từ rất lâu, là xe hai bánh Segway.[1] Lúc Tống Lễ hỏi cô ngày bao nhiêu, hàng đã vận chuyển về đến Bắc Ninh. Nói thật, đây trăm phần trăm là thứ xa xỉ nhất mà Lưu Minh Chân đã mua từ khi lọt lòng mẹ. Một cái Segway bằng giá ba cái xe QQ.[2] Số tiền này vốn dành dụm để mua nhà ở Hải Nam, bây giờ Hải Nam đã có biệt thự rồi, cũng chẳng dùng đến nữa. Thật ra cũng có một phần là tiền Tống Lễ, không hoàn toàn là của cô. Sau khi đặt mua trên mạng xong, cô an ủi bản thân, coi như món đồ chơi tương lai cho con là được. Nào ngờ về sau có hai đứa, nhưng đồ chơi chỉ có một.

Không biết Tống Lễ chuẩn bị cái gì, còn bị đồng nghiệp của cô bắt gặp mà tưởng hắn vụng trộm ngoại tình đây. Cái tên ‘tẩm ngẩm tầm ngầm’ này. Quả thực, Lưu Minh Chân cảm thấy có những lúc, có những việc, Tống Lễ quả là loại hình ‘tẩm ngẩm tầm ngầm’.


Lúc lên giường, cô không nhịn được gọi điện cho hắn. Hắn hạ thấp giọng, có vẻ vui sướng: “Bán Nguyệt, chờ một lát anh gọi cho em, giờ còn đang họp.”

“Hơn nửa đêm rồi còn họp với hành cái gì!” Cô cố ý hung dữ nói, sau đó chuyển sang giọng trêu chọc: “Không phải tới quán bar cua gái chứ?”

Hắn ở đầu dây bên kia hít sâu một hơi, có vẻ sốt ruột, sau nó bật cười, thoải mái hỏi: “Nhớ anh à?”

“Không hề.” Cô lập tức ngắt điện thoại.

Tin nhắn của hắn gửi đến rất nhanh: “Thế thì là anh nhớ em. Tối mai gặp nhau.” Lưu Minh Chân đọc, trong lòng ngọt ngào hoan hỉ.

Buổi tối Lưu Minh Chân chuyển Segway về nhà, giấu trong tủ quần áo của mình. Một thứ to như thế, hì hục hơn nửa ngày, lôi mấy cái áo khoác mùa đông ra để che mới trót lọt. Tưởng tượng ra hình ảnh Tống Lễ đứng trên cái xe đồ chơi như thế, cô không nhịn được cười ha ha.

~*~

Máy bay Tống Lễ hạ cánh lúc tám giờ, hắn gọi điện thoại cho cô, thảm thương nói: “Bán Nguyệt, anh muốn ăn cháo.”

Cô biết chắc hắn đang khó chịu trong người, dịu giọng bảo: “Được, em nấu cháo lạc ở nhà chờ anh. Đi đường cẩn thận.”

Hắn vừa bước vào cửa, Lưu Minh Chân đã ngoan ngoãn ôm lấy hắn. Hai người quấn quít một lúc, Tống Lễ buông cô ra đi tắm, cô đau lòng giữ hắn lại: “Ăn miếng cháo rồi hẵng tắm, lát nữa đói lại đau dạ dày.”

Hắn không quen, khăng khăng phải tắm trước. Tống Lễ tắm khoảng năm mười phút là xong, cho nên Lưu Minh Chân múc cháo ra, cho thêm dưa chuột và hai miếng cá chờ hắn.

Điện thoại của hắn chợt reo lên, Lưu Minh Chân tùy tiện liếc sang, thấy tên người gọi là Elodie… phụ nữ, tên nghe thật nghệ thuật.

Hắn để tóc ướt đi ra, kéo Lưu Minh Chân ngồi xuống bên cạnh. Ăn một thìa cháo, híp mắt nói: “Thơm quá, ở nhà vẫn tốt nhất.” Cô xoa xoa lưng hắn, nhắc: “Vừa rồi di động của anh reo.”

Hắn vốn không để tâm lắm, nhưng cầm lên liếc qua màn hình lại đột nhiên trở nên nghiêm túc, đặt thìa xuống, đứng lên nói: “Anh gọi điện lại.”

Tống Lễ rất hiếm khi gọi điện thoại mà kiêng dè cô, kể cả bàn công việc cũng nói trước mặt cô được. Nhưng cuộc điện thoại này lại trở vào phòng ngủ đóng cửa nói chuyện. Lưu Minh Chân nhớ tới mấy câu Lý Kinh Vĩ nói, vốn chỉ xuất hiện trong đoạn miêu tả tiểu thuyết của Quỳnh Dao. Hồi trước ngay cả bản thân Lưu Minh Chân cũng thấy hai người bọn họ đều có tính cách nóng nảy, không nên ở cùng một chỗ.

Đợi khi hắn đi ra, đã thay quần áo định ra ngoài. Quả nhiên, hắn nói: “Anh ra ngoài một chút, em ngủ trước đi.”

Không nói là gặp ai, ở đâu. Rất bất thường. Lưu Minh Chân thì chỉ quan tâm tới cái dạ dày của hắn, khuyên bảo: “Ăn xong cháo hẵng đi.”


Hắn vội vã đi giày: “Anh sẽ về ngay.”

“Cũng chẳng phải chữa cháy, ngồi ăn xong đã. Em nấu mất một tiếng đấy.” Giọng cô đã có vẻ bất mãn.

Tống Lễ hôn cô một cái, tay đã mở cửa: “Ngoan, anh về rồi ăn.”

“Tống Lễ!” Lưu Minh Chân kéo cửa lại: “Em nghiêm túc đấy.”

Tống Lễ giơ tay: “Lấy ra đây đi.”

“Ngồi xuống rồi ăn.”

“Anh không có thời gian, Bán Nguyệt.”

“Cô nàng kia quan trọng thế à?” Lưu Minh Chân nhìn thẳng vào mắt Tống Lễ: “Nếu em không cho anh đi thì sao?”

Hắn nghe xong câu này lại cau mày: “Sao em biết? Em nghĩ linh tinh gì thế?”

Lại ông nói gà bà nói vịt, theo lời của Lý Vân Long trong ‘Lượng kiếm’, chính là hai người đi tiểu chẳng vào một hồ. Cô quan tâm đến sức khỏe của hắn, lại biến thành bà vợ ghen tuông tự dưng hoài nghi chất vấn chồng mình; hắn toàn tâm toàn ý muốn chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho cô, lại giống như vừa xuống máy bay đã vội vàng đi gặp tình nhân.

Lúc này Lưu Minh Chân không dám nói toạc ra, nếu không sự chuẩn bị âm thầm cả tháng qua coi như đổ sông đổ biển. Vì thế cô tiu nghỉu, nói: “Anh đi đi.”

Tống Lễ hơi lo lắng nhìn cô, siết tay cô một cái, sau đó đẩy cửa đi ra.

Cô nàng Elodie nghe nói là tóc dài thướt tha, mình hạc xương mai, ánh mắt mơ màng đang ngồi trong hàng cà phê chờ hắn. Nhìn thấy hắn, lập tức vui vẻ đưa đoạn phim hoạt hình vừa chỉnh sửa cho hắn xem, bản thân rất hài lòng hỏi: “Thế nào, tôi chợt nghĩ ra dùng hiệu ứng này, hiệu quả khác hẳn phải không? Hơn nữa tôi đổi nhạc nền thành Perfect moment, có phải rất hay không?”

Tống Lễ cũng đồng ý, nhưng nụ cười hơi man mác. Elodie phát hiện ra, hỏi: “Anh làm sao thế?”

“Không có gì, chọn bản này đi.”

“Điện thoại của tôi làm vợ anh hiểu lầm à? Tôi chỉ sợ đến ngày mai có sai cũng không kịp sửa.” Nếu lời này để cho Lý Kinh Vĩ nghe thấy, thể nào cô nàng cũng chêm một câu miêu tả ‘thông minh hiểu ý’.

Lúc Tống Lễ về nhà, Lưu Minh Chân đã ngủ say. Trên bàn cơm và tủ đầu giường đều đặt thuốc dạ dày và tờ giấy nhắn: “Cháo còn để trong nồi ủ.”

Sáng sớm, Lưu Minh Chân tỉnh trước. Chăm chú nhìn Tống Lễ đang nằm bên cạnh, ngủ như một đứa trẻ. Thật ra hắn để đầu đinh, bình thường không hay nói cười, khiến cho người ngoài không dám thân cận.

Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên bụng cô, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, Lưu Minh Chân nhịn không nổi, nhảy dựng lên cười ha ha. Hai người lại bắt đầu đùa giỡn.

Sau đó, Tống Lễ đè trên người cô, Lưu Minh Chân miệng hùm gan sứa trợn mắt bảo: “Nói! Đêm qua…”


Tống Lễ đánh bộp một cái vào mông cô, nghe rất vang: “Cô nàng này, ai cho em to gan như thế, hở?”

Cô giả vờ khóc, quay đầu đi vùi mặt vào gối, nghẹn ngào đáp: “Em chỉ muốn hỏi đêm qua dạ dày anh có khó chịu hay không thôi.”

Chiêu này lúc nào cũng hữu dụng, hắn hoảng hốt, đưa tay vuốt tóc cô, giọng run run: “Bán Nguyệt, Bán Nguyệt, anh đùa với em thôi mà.”

Lưu Minh Chân thừa cơ áp đảo, cưỡi trên người hắn, hai tay bóp cổ hắn cười hỉ hả: “Nộp cái kia ra đây! Bây giờ, lập tức!”

“Cái gì cơ?”

“Đừng có vờ vịt với em, em không đợi được sang ngày mai đâu, cái tối hôm qua anh ra ngoài lấy của Elodie ấy!”

Tống Lễ kinh hãi: “Sao em biết được?”

“Xì!” Cô buông bàn tay đang để trên cổ hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lên hai má, cười khẽ: “Biết ai là Phật Tổ Như Lai chưa? Lấy ra đây!” Cô bỏ tay ra.

Hắn dùng ánh mắt nghi vấn nhìn cô từ trên xuống dưới, vươn tay mở ngăn tủ bên cạnh, lấy một cái hộp giấy đưa cho cô. Tay kia thì kéo cô xuống khỏi người mình, ôm vào trong ngực.

Lưu Minh Chân mở ra nhìn, hóa ra là một cái MP4 rất bình thường. Cứ tưởng là vàng bạc châu báu gì độc nhất vô nhị, làm theo đơn đặt hàng cầu kỳ chứ. Cô hoài nghi nhìn Tống Lễ, hắn giúp cô bật lên.

Nửa giờ sau, Tống Lễ cầm một hộp khăn giấy, vừa đưa cho cô, vừa thiện ý khuyên nhủ: “Bán Nguyệt, tổ tiên ơi, bà cô ơi, dừng lại nhé? Còn khóc gì nữa, hôm qua em uống bao nhiêu nước thế? Lát nữa kiểu gì cũng mất nước cho mà xem. Có đến mức ấy không? Sớm biết thế này anh cần gì vất vả mất công tốn sức? Chi bằng mua cho em một cái gối ôm mèo Garfield.”

Lưu Minh Chân rốt cuộc cũng ngừng khóc, thút tha thút thít trong lòng hắn, mở miệng ra là mắng: “Thật là phá sản, lần sau chúng ta có thể bàn bạc với nhau ăn một bữa đơn giản không, coi như xong một ngày, đừng chơi trò ‘niềm vui bất ngờ’ gì nữa, giờ chỉ thấy ‘bất ngờ’ thôi.”

Thật ra đó là một phim ngắn, 23 phút 46 giây. Tống Lễ gửi ảnh chụp của bọn họ, nhờ Elodie và bạn của cô dùng rất nhiều phần mềm hiệu ứng điện ảnh tạo thành một bộ phim ngắn về bọn họ, từ lúc mới quen biết cho đến khi kết hôn và cuộc sống sau khi kết hôn. Đầu tiên là quét hình ảnh, sau đó dùng phần mềm hoạt hình chế tác. Toàn bộ đạo diễn và biên tập của đoạn phim, nói như thế nào đây, chính là hiệu ứng của phim quảng cáo. Lưu Minh Chân biết thừa giá thành đắt đỏ như thế nào. Trong lòng vô cùng yêu thích, cảm động phát khóc.

Tống Lễ cúi đầu hôn trán cô, cũng coi như an tâm, vì thế hỏi: “Vậy cái ‘bất ngờ’ của anh đâu?”

“Không có, cũng coi như là một cái ‘bất ngờ’ đi.” Cô đứng dậy xuống giường.

Hắn đuổi tới nhà tắm, muốn dùng vũ lực để ép cô khai ra, cô lại vô cùng gan dạ, chết cũng không nói. Tống Lễ không làm gì được cô, tuyên bố sẽ lục cả nhà để tìm.

Đợi đến giữa trưa, lễ tân gọi điện thoại cho Lưu Minh Chân, giọng điệu kỳ lạ nói: “Tống phu nhân, Tống tiên sinh tìm cô.”

Cô đi ra, thấy Tống Lễ đứng trên Segway, đắc ý vẫy tay với cô.

Tròn một năm kết hôn, theo lời bọn họ nói, chính là song song phá sản, chi tiêu hết tiền bạc về sau. Hôm thứ sáu, đến một khách sạn Tống Lễ đã đặt để dùng bữa. Lưu Minh Chân đột nhiên nảy ra ý tưởng, muốn mở một nhà hàng lấy chủ đề là kỷ niệm ngày cưới. Với mỗi cặp vợ chồng đến ăn nhân dịp kỷ niệm ngày cưới sẽ được miễn phí một món ăn. Số năm kết hôn càng lâu, món ăn miễn phí sẽ càng cầu kỳ. Mà vào ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ, tất cả khách hàng sẽ được giảm một nửa tiền hóa đơn. Hai người cũng sẽ tới đây ăn, nước phù sa không chảy sang ruộng ngoài.

Tống Lễ cảm thấy hay, quả thực ba tháng sau khai trương nhà hàng. Lưu Minh Chân sử dụng quan hệ với bên truyền thông, gửi ít thông tin, khiến cho nhà hàng này nổi tiếng, từ đó về sau làm ăn phát đạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận