Khả Hân đi ra khỏi nhà hàng, gió đêm ùa vào người lạnh đến thấu xương.
Khả Hân vốn tưởng đem Lâm Vĩ Phong đẩy cho người khác cô sẽ rất vui vẻ giống như rũ được gánh nặng vậy.
Nhưng ngược lại bây giờ cô thấy rất khổ sở, còn phải đè nén sự khổ sở này xuống.
Khả Hân ngẩng đầu nhìn lên trời chỉ toàn là một màu đen, hơn thế đó còn là màu đen mênh mông vô tận.
Khả Hân cứ đứng nhìn một lúc lâu, cảm giác bản thân giống như người vừa từ bầu trời kia rơi xuống.
Bỗng nhiên có tiếng tin nhắn của điện thoại kéo cô về với thực tại, Khả Hân mở di động lên xem, là tin nhắn của Lâm Vĩ Phong.
[Xe không khóa, ngoan ngoãn vào trong đó đợi.
Nếu cô không nghe, hậu quả tự gánh lấy.]
Khả Hân cắn môi, Lâm Vĩ Phong ở trong kia cùng chị Mỹ Ân xem mắt nhưng vẫn muốn dây dưa thêm ở chỗ cô? Người một chân đạp hai thuyền đỉnh cao như vậy, cô đúng là lần đầu được thấy.
Khả Hân xem đi xem lại tin nhắn mấy lần, giọng điệu này của anh thật sự có chút nghiêm túc.
Nhưng mà Khả Hân cảm thấy nếu mình ngây ngốc ngồi ở trong xe anh đợi thì thật sự giống như tự chui đầu vào rọ vậy.
Hơn nữa Khả Hân đoán Lâm Vĩ Phong và Mỹ Ân ăn với nhau xong sẽ còn đi đâu đó, có khi là đi… thuê phòng luôn.
Khả Hân cuối cùng quyết định không nghe theo lời của anh.
Nhưng nghĩ đến Lâm Vĩ Phong thật sự không khóa xe có hơi nguy hiểm, Khả Hân đi tìm đến bãi đổ xe, chiếc xe Ferrari của anh cô chỉ cần liếc qua một cái là nhận ra.
“Không… không khóa thật này…” - Khả Hân mở cửa xe dễ dàng, cô thấy chìa khóa còn cắm trên xe.
Khả Hân ngồi vào trong xe muốn lấy chìa khóa ra, ngay lập tức bị mùi hương của anh vây lấy.
Hương thuốc lá nhàn nhạt cùng vị bạc hà mát lạnh không thể nào quen thuộc hơn từ lâu đã muốn ngấm vào máu cô.
Khả Hân tưởng chừng như hơi thở của anh còn đang quẩy quanh bên tai cô.
Khả Hân ngây dại ra mấy giây sau đó vội vàng rút chìa khóa ra, cẩn thận khóa xe lại.
Cô giao chìa khóa xe cho bảo vệ bãi xe dặn dò đôi chút rồi trở về nhà họ Lâm.
Dì Ba thấy chỉ có một mình cô trở về, lo lắng hỏi:
“Phu nhân, nhị thiếu gia đâu, không phải hai người cùng đi ăn cơm sao?”
“Không có, là Vĩ Phong đi xem mắt, chắc hôm nay không về đâu.” - Khả Hân nhẹ giọng đáp.
“Đi xem mắt? Xem mắt với ai?” - Dì Ba không khỏi hoang mang.
“Là chị Mỹ Ân, đại tiểu thư nhà họ Đặng.
Dì Ba cứ yên tâm, chị ấy là thiên kim khuê các nổi danh ở thành phố này, rất xứng đôi với Vĩ Phong.” - Khả Hân gượng cười nói.
“Phu nhân sắp xếp như vậy là chết rồi! Nhị thiếu gia… cậu ấy chắc chắn đang tức giận lắm.” - Dì Ba thở dài nói.
Khả Hân cảm thấy dì Ba lo nghĩ nhiều rồi, sao Lâm Vĩ Phong có thể tức giận chứ.
Lúc anh gặp gỡ chị Mỹ Ân và cả thím của cô đều vô cũng lễ độ, bày tỏ thiện ý như thế thì hẳn là rất thích đối tượng cô sắp xếp.
“Dì Ba, con thấy Vĩ Phong vui vẻ lắm, chắc là nhà chúng ta sắp có thêm người.
Nhà họ Lâm có khi cần chuẩn bị đón cháu để ẵm bồng nữa đó.”
Khả Hân tâm trạng thật sự không tốt, nói mấy lời này giống như đang tự hành hạ chính mình.
Rõ ràng biết là bản thân sẽ đau đớn nhưng vẫn cứ nói, xem ra cô giống như Lâm Vĩ Phong bảo ‘khẩu thị tâm phi’.
Khả Hân đi lên phòng, khóa chặt cửa lại, cô nằm vật ra giường, vùi đầu trong gối.
Một lúc lâu sau mặt gối ướt đẫm, Khả Hân chỉ đang cố che giấu đi những giọt nước mắt của mình.
Trong phòng điều trị, Lâm Vĩ Thành vừa mới chuẩn bị đi ngủ thì dì Ba đã vội vàng đi vào.
“Đại thiếu gia, không xong rồi, hôm nay phu nhân còn thu xếp đối tượng xem mắt cho nhị thiếu gia.
Hai người họ nếu còn như vậy sẽ càng lúc càng xa cách, đợi đến lúc phu nhân biết chân tướng cũng sẽ không tha thứ cho cậu Vĩ Phong đâu.”
“Khả Hân giới thiệu đối tượng xem mắt cho Vĩ Phong? Là ai? Vĩ Phong cũng đồng ý sao?” - Lâm Vĩ Thành cũng vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, nghe phu nhân nói là chị họ của cô ấy, đại tiểu thư nhà họ Đặng.”
“Đặng Mỹ Ân?” - Quản gia Thuận đứng ở một bên lên tiếng - “Lúc trước cô ta không bằng lòng gả đến đây giờ lại muốn gả, tâm địa cô gái thật sự không tầm thường.”
“Không thể nói vậy, lúc trước lấy danh nghĩa gả cho tôi, có cô gái nào bằng lòng chứ.” - Lâm Vĩ Thành cười khổ.
“Đại thiếu gia, khi nãy tâm trạng phu nhân thật sự không tốt lắm.
Lần trước tôi tráo thuốc tránh thai của cô ấy, rất có thể đã mang thai rồi.
Nếu phu nhân thật sự nghĩ không thông, làm gì đó khiến bản thân sẩy thai thì biết làm sao…” - Dì Ba nói ra lo nghĩ trong lòng mình.
Lâm Vĩ Thành suy ngẫm một lát cuối cùng thở dài một hơi nói với dì Ba:
“Gọi Khả Hân đến đây, tôi nói chuyện với em ấy.”
Dì Ba nghe vậy thì mừng rỡ vội vàng đi tìm Khả Hân.
Khả Hân trước đây vì muốn tránh Lâm Vĩ Phong nên nhường lại hôn phòng cho anh, chính mình dọn xuống phòng khách.
Nhưng anh vẫn quyết đuổi theo cho bằng được, cô cũng lười đổi nữa, cứ ở yên trong hôn phòng.
Cô tắm rửa sạch sẽ, quấn chặt bản thân trong chăn tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng dì Ba gõ cửa dồn dập:
“Phu nhân, mau mở cửa, đại thiếu gia có chuyện quan trọng muốn nói cho cô biết.”
Khả Hân cau mày, Vĩ Thành hiếm khi chủ động muốn gặp cô, khuya như vậy còn cho gọi cô hẳn là vì chuyện xem mắt của Lâm Vĩ Phong rồi.
Hôm nay cô thật sự không muốn nói bất kỳ chuyện gì liên quan đến Lâm Vĩ Phong nữa, lòng cô đủ mệt rồi.
“Dì Ba, dì nói với anh ấy con ngủ rồi, có gì sáng sớm mai con đi gặp anh ấy.”
Khả Hân đang rất khó chịu, cô rốt cuộc là cái gì trong ngôi nhà này? Cô cầu xin khổ sở từ quản gia cho đến bác sĩ để được vào thăm chồng của mình một lần nhưng không ai cho.
Bây giờ Lâm Vĩ Thành muốn gặp cô thì cho người đến gọi, một chút quyền chủ động cô cũng không có.
Cô chỉ có thể ngồi đó chờ đợi được gọi là tới hay sao?
“Phu nhân, chuyện này vô cùng quan trọng với cô, cô mở cửa đi mà.” - Dì Ba tiếp tục thuyết phục.
“Có chuyện gì ngày mai nói, con cảm thấy không khỏe, con muốn đi ngủ.” - Khả Hân kiên quyết đáp.
“Phu nhân, chỉ nói mấy câu thôi, cô ra ngoài đi.
Chuyện đại thiếu gia muốn nói liên quan mật thiết đến cô và nhị thiếu gia, bảo đảm cô nghe xong sẽ thấy tốt hơn.”
Liên quan đến mình và Lâm Vĩ Phong? Khả Hân cắn chặt môi, nếu vậy thì cô càng không muốn nghe.
“Phu nhân, thật sự là chuyện quan trọng đó…” - Dì Ba vẫn ở ngoài gõ cửa, hơn 15 phút Khả Hân cũng không đáp lại bà đành thở dài rời đi.
Dù sao chuyện trong nhà này vẫn do hai vị thiếu gia quyết định, thân phận của bà chẳng qua là người làm, đâu thể vượt quyền nói cho Khả Hân biết chân tướng được.
Đêm nay không được thì để sáng mai nói cũng không muộn, bà quay về phòng điều trị báo cho Lâm Vĩ Thành biết.
Khả Hân đâu nào biết cô vừa bỏ lỡ điều gì, có lẽ là bỏ lỡ cơ hội quý giá nhất để nắm lấy tấm vé hạnh phúc.
Đêm nay Đặng Mỹ Ân thật sự trở thành nhân vật nổi bật nhất trong giới thượng lưu.
Có thể được người đàn ông như Lâm Vĩ Phong chủ động tiếp cận thật có thể nói là khiến cho bao tiểu thư khác nhìn đến nổ cả mắt.
Đặng Mỹ Ân đoán không sai, toàn bộ chủ đề nói chuyện trong bữa ăn của hai đều xoay quanh Khả Hân.
Chỉ khi nói về Khả Hân, Lâm Vĩ Phong mới thật sự kiên nhẫn nghe cô ta nói.
“Lúc nhỏ Khả Hân rất hay bị Mỹ Mai ức hiếp nhưng mà Khả Hân cũng rất miệng lưỡi, nhiều lần khiến Mỹ Mai cứng họng.
Mỗi khi em ấy bị bắt nạt là chạy đến phòng tôi khóc lóc cả đêm…”
Đặng Mỹ Ân nói có nửa giả nửa thật, chủ yếu là muốn tạo ra một bầu không khí hòa hợp, người xung quanh nhìn vào chỉ biết bọn họ trò chuyện vui vẻ đâu hay bọn họ đang nói về cái gì.
Hơn một giờ đồng hồ trôi qua, Đặng Mỹ Ân thấy Lâm Vĩ Phong liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cô ta liền chủ động đứng dậy nói:
“Anh Vĩ Phong, cảm ơn bữa tối hôm nay.”
Đặng Mỹ Ân tuy rất lưu luyến nhưng cô ta biết còn kéo dài thời gian sẽ chỉ khiến anh không vui.
Chính mình nắm lấy quyền chủ động sẽ không khiến mọi người chê cười, ai cũng nhìn thấy rõ là cô ta chủ động muốn tạm biệt Lâm Vĩ Phong.
“Không biết tôi có vinh hạnh được đưa cô về hay không?”
“Không cần khách sáo, mẹ và em gái tôi đều ở đây, tôi sẽ về cùng họ.” - Đặng Mỹ Ân biết Lâm Vĩ Phong chỉ hỏi cho có lệ, cô ta tuyệt đối không thể đồng ý.
“Vậy cô cứ tự nhiên, tôi về trước.”
Lâm Vĩ Phong thích phụ nữ thông minh nhưng so ra thì anh vẫn thích kiểu của Khả Hân hơn.
Thông minh vừa đủ, tấm lòng lương thiện không bao giờ biết tính kế người khác.
Đỗ Thanh Mỹ thấy con gái từ chối Lâm Vĩ Phong vô cùng không hài lòng chạy đến nói:
“Sao con không tìm cớ đi cùng với cậu ta thêm chút nữa, đi dạo gì đó cũng được.”
Đặng Mỹ Ân chỉ lắc đầu cười, có rất nhiều chuyện không có khả năng thì chính là không có khả năng, nên sớm cắt đứt mộng tưởng để không phải bị người ta cự tuyệt.