Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Khả Hân đi bộ đến chỗ đón xe liền ngồi xuống đó trầm tư, cô không ngừng xoa xoa bụng của mình. Cô lo sợ sinh linh nhỏ trong bụng cũng biết buồn, nếu nó biết cha của nó đối xử như thế với mẹ của nó, nó có tổn thương hay không?

Ly hôn hay không ly hôn bây giờ cũng không quan trọng nữa, Lâm Vĩ Phong đã bảo cô cút đi, cô cũng không cần quay về căn nhà đó nữa. Từ nay về sau, cô và cả con cô đều không liên quan đến hô.

Khả Hân gạt nước mắt, đứng dậy muốn đón một chiếc taxi nhưng Phan Khánh Nguyên lại lái xe đến trước mặt của cô. Lần nay không phải xe mô tô như những lần trước mà là một chiếc xe BMW sang trọng, lúc kính xe hạ xuống, Khả Hân còn tưởng mình nhìn nhầm.

“Sao… sao anh đến đây?”

“Sáng em gọi cho anh, anh đã đón ra em sẽ quay về đây, anh không an tâm nên ở đây đợi em.” - Phan Khánh Nguyên đi ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay lau đi giọt nước mắt còn sót lại ở mí mắt cô - “Đúng là anh đã đợi được một cô gái lương thiện bị người ta ức hiếp.”

Khả Hân theo bản năng ngồi lùi về sau một chút, giữa khoảng cách với Phan Khánh Nguyên.

“Anh đừng đối tốt với em như vậy, em không biết làm sao để trả ơn anh.”

“Giữa chúng ta có nhất thiết phải phân rõ vậy không? Anh muốn chúng ta giống như lúc trước, em cười rất vui vẻ, cùng anh đi học, đi xem phim, chúng ta còn cùng nhau đi chợ hầm canh cho mẹ. Anh nhớ những ngày tháng đó…”

Phan Khánh Nguyên biết đây là lúc Khả Hân yếu đuối nhất, đem những ngày tháng tốt đẹp trước đây nhắc lại. Anh tin rằng cô sẽ mềm lòng, bọn họ trước đây thân thiết vô cùng, anh chỉ rời đi có mấy tháng cô lại trở thành vợ người ta, Phan Khánh Nguyên không cách nào cam lòng được.

“Khả Hân, chúng ta có thể trở lại như trước mà.” - Phan Khánh Nguyên dịu dàng nắm lấy hai bàn tay cô.

Khả Hân cúi mặt không nói, nếu cô không mang thai có lẽ cô sẽ thật sự suy nghĩ về chuyện cho Phan Khánh Nguyên một cơ hội. Nhưng cô đã mang thai rồi, liệu anh có còn nói với cô những lời đường mật này nếu biết cô mang thai đứa con của người đàn ông khác hay không?

“Khánh Nguyên, anh chẳng qua là muốn mà không có được nên mới cố chấp theo đuổi em. Điều kiện anh rất tốt, anh lại biết săn sóc người khác, ngoài kia có đầy cô gái tốt để anh lựa chọn. Em là một người phụ nữ đã có chồng, em và anh chúng ta không chung đường.”

“Em bị ép gả vào đó hơn nữa bọn họ còn lừa gạt em, Khả Hân, anh không để ý chuyện đó đâu.” - Phan Khánh Nguyên vẫn nắm chặt tay cô không buông ra.

Khả Hân thở dài bất lực, hình ảnh của cô trong mắt Khánh Nguyên chính là một cô gái vô cùng trong sáng lương thiện, cô biết cô đã không còn giống vậy nữa.

“Chúng ta có thể làm bạn, chúng ta vẫn có thể thân thiết như trước còn chuyện khác, em sẽ không bao giờ gật đầu.”

Phan Khánh Nguyên hít sâu một hơi, từ từ buông tay Khả Hân ra, sự kiên định trong mắt của cô khiến anh nhận ra, mình thật sự hết cơ hội rồi.

‘Làm bạn cũng được, chỉ cần có thể ở bên cạnh thì không sợ không thể làm em rung động’, Phan Khánh Nguyên thầm nghĩ trong đầu.

“Vậy anh không nói mấy chuyện em không muốn nghe nữa, anh đưa em về ký túc xá.”

Phan Khánh Nguyên đỡ cô dậy, Khả Hân cũng không từ chối để anh dìu đi, dù sao lúc này có một người để dựa vào là chuyện may mắn biết nhường nào.

Cách đó không xa là một chiếc Ferrari đã đổ từ rất lâu, Lâm Vĩ Phong ở bên trong quan sát hai người bên kia thân mật nói chuyện một buổi rồi cùng nhau rời đi. Lâm Vĩ Phong rất tức giận, anh thật sự muốn lao đến đánh Phan Khánh Nguyên một trận nhưng tất cả những chuyện anh làm chỉ ngồi trong xe và im lặng.

Anh nhớ lại ánh mắt khi nãy Khả Hân nhìn anh giống với ánh mắt lần đó anh giam cô lại ở lầu ba, cô cũng nhìn anh xa lạ như vậy. Từ nhỏ đã chẳng có mấy người thích anh, ai cũng nhìn anh đầy chán ghét. Có phải Khả Hân cũng giống như bọn họ đều muốn rời khỏi anh?

Khả Hân quay về ký túc xá liền ngồi vào bán dốc sức làm luận văn, bây giờ cô đã trở thành người không có nơi nương tựa. Nếu thật sự sinh đứa bé này ra cô cần phải có công việc làm ổn định mới có thể nuôi được nó.

Mấy tháng nay cô đã trì hoãn việc làm luận văn vì chuyện gả vào nhà họ Lâm, bây giờ cô phải nhanh chóng làm cho xong để xin đi thực tập, kiếm được đồng nào hay đồng đó. Kim Chi thấy cô đến khuya rồi vẫn còn ngồi làm bài, rót một ly sữa mang đến cho cô:

“Chị đừng làm nữa, luận văn này cũng không gấp mà.”

“Chị muốn cuối tuần này nộp cho giáo sư, chị đã trễ lâu rồi.” - Khả Hân nhận lấy sữa trong tay Kim Chi, uống một ngụm.

“Chị muốn đi thực tập sao? Nếu thiếu tiền thì có thể lấy từ nhà họ Lâm mà.” - Sinh viên muốn nhanh chóng đi thực tập chẳng qua là để kiếm tiền, nên Kim Chi nghĩ ngay đến chuyện cô thiếu tiền.

“Tiền phải do mình tự kiếm ra mới là tiền chân chính, dùng tiền của khác sao có thể lâu dài được.” - Khả Hân nghiêm giọng nói.

“Dù sao chị cũng là phu nhân nhà họ, dùng chút tiền có gì đâu…”

“Kim Chi.” - Khả Hân cắt ngang lời cô - “Trên đời này không ai cho không ai thứ gì cả, dùng số tiền người ta đưa thì cũng phải trả một cái giá tương xứng.”

Giống như cô vậy, mang danh phu nhân nhà họ Lâm, đổi lại phải chịu đủ ấm ức dày vò, Khả Hân không muốn sống vậy nữa.

Kim Chi liền cười làm dịu không khí, vỗ vỗ vai cô nói:

“Vậy chị làm xong rồi đi ngủ sớm, em ngủ trước đây.”

“Em ngủ đi, không cần đợi chị.”

Khả Hân nhìn đống chữ trên laptop lại nhìn xuống bụng của mình, cô biết chuyện này không giấu được bao lâu nữa nhưng trước khi bị người ta phát hiện. Khả Hân hy vọng cô có thể chuẩn bị một phương án tốt nhất cho cả hai mẹ con cô.

Người ta nói tình mẫu tử thiêng liêng không gì có thể chia cắt nổi, Khả Hân dường như đã dần cảm nhận được điều đó. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mang thai, sinh con hay là nuôi con một mình. Nhưng từ khi biết mình có thai, tình cảm yêu thương dành cho đứa bé này cứ thế sinh sôi nảy nở trong lòng cô, ngày một nhiều thêm.

Ngày hôm sau Khả Hân đến lớp, nhiệt tình nhờ giáo sư hướng dẫn một vài chỗ trong bài luận. Giáo sư cũng hứa sau khi cô hoàn thành sẽ giới thiệu chỗ thực tập cho cô.

“Em cảm ơn giáo sư, em cảm ơn, em chắc chắn sẽ hoàn thành bài luận này thật tốt, sẽ không phụ sự hướng dẫn của giáo sư.” - Khả Hân liên tục cúi đầu nói cảm ơn, tay chân cũng luống cuống.

Sinh viên bình thường đều phải tự mình đi tìm nơi thực tập, trường hợp được giáo sự giới thiệu phải là sinh viên có thành tích ưu tú. Những nơi được giới thiệu đó đều là công ty tổ chức ưu tín, hơn 80% sinh viên sau kỳ thực tập sẽ được giữ lại làm việc chính thức. Đây là chuyện tốt nhiều người mơ cũng không có.

“Không cần cảm ơn thầy đâu, em cảm ơn đàn anh của em kia, Khánh Nguyên cứ nhắc về em suốt, lúc nào cũng nhờ thầy chiếu cố em.”

“Dạ…” - Khả Hân ngây ra, cô không ngờ Phan Khánh Nguyên lại để ý cả chuyện này.

Khả Hân tạm biệt giáo sư đi ra hành lang thì gặp Phan Khánh Nguyên đang đứng đợi.

“Em không cần nói gì hết, lời cảm ơn thì không cần còn nếu là lời từ chối sự giúp đỡ của anh thì càng không cần nói.” - Phan Khánh Nguyên không để Khả Hân lên tiếng đã chủ động trước.

“Vậy em không nói.” - Khả Hân thật sự chịu thua anh.

Hai người cùng nhau đi dọc theo hành lang trường, Khánh Nguyên nghiêng đầu nhìn cô:

“Anh biết một quán cơm niêu rất ngon, bao tử em mấy hôm nay không khỏe, đừng ăn cơm ở căn tin nữa.”

“Anh làm cách nào mua chuộc được Kim Chi vậy?” - Khả Hân lườm anh, nếu không phải Kim Chi kể chuyện của cô cho anh thì làm sao anh biết rõ vậy.

“Anh không có mua chuộc được, lúc đầu anh hỏi Kim Chi cũng không chịu nói. Nhưng anh và em ấy đều quan tâm em, Kim Chi thấy sự chân thành của anh thì đương nhiên sẽ kể anh nghe.”

Khả Hân gật đầu cười vờ như không nghe thấy sự ‘thả thính’ ở trong câu anh nói. Hiện tại bây giờ cô chỉ có một mình, cô chỉ đành nhận lấy sự giúp đỡ của Khánh Nguyên. Sau này có cơ hội cô nhất định sẽ báo đáp anh, nhưng chắc chắn không phải bằng tình yêu.

“Vậy là em đồng ý đi ăn đúng không?”

“Anh mới tất nhiên phải ăn rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui