Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Khả Hân đang đọc sách thì David bước vào trên tay anh ta cũng cầm theo không ít sách.

“Cô xem có hiểu không?”

“Có chỗ hiểu cũng có chỗ không hiểu.” - Khả Hân cười nói.

“Chỗ nào không hiểu cô cứ ghi ra có thời gian tôi sẽ giảng lại cho cô. Thật ra học kinh doanh thì học lý thuyết chỉ là phụ, chủ yếu là phải có thực hành. Mấy ngày nữa tôi đem tài liệu của tổ chức đến cho cô đọc.”

Khả Hân có chút bất ngờ hỏi lại:

“Anh dám để tôi đọc những tài liệu của tổ chức luôn sao?”

David lắc đầu cười:

“Cô vẫn cho rằng tổ chức của tôi là tổ chức tội phạm như trong mấy phim hành động sao? Tổ chức có hệ thống công ty trực thuộc đàng hoàng, tất cả đều hợp pháp.”

“Hóa ra anh cũng làm chuyện hợp pháp.” - Khả Hân bĩu môi nói.

David chỉ có thể cười trừ, anh ta cũng không thể biện minh gì, những chuyện anh ta đã với Khả Hân đều bất hợp pháp.

“Đêm qua cô lại giật mình nửa đêm vì chuột rút đúng không?”

Thay vì hỏi “sao anh biết”, Khả Hân bây giờ chỉ đơn giản gật đầu. David đặt sách lên kệ, lắc đầu thở dài:

“Cô cứ coi tôi như bác sĩ là được, hôm đó tôi giúp cô massage trị liệu không phải cô ngủ ngon hơn sao. Cô đừng câu nệ quá được không?”

Khả Hân đáp lại David bằng ánh mắt “tôi chính là cứ câu nệ đấy”, David thật sự hết cách, anh quay sang kể lể với Anju đang bò trên giường:

“Con coi mẹ con có cứng đầu không, chẳng ngoan bằng con gì cả.”

“E… e…” - Anju không hiểu gì nhưng vẫn đáp lại David.

“Cô nghe đi, Anju cũng đồng tình với tôi kia kìa.”

Khả Hân chỉ biết lắc đầu cười, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện khác, buông sách trong tay xuống, đứng dậy nói:

“Anh trông con bé giúp tôi một lúc, tôi đi tìm Anna nói chuyện, khi nãy thấy cô ấy buồn lắm.”

“Hình như có là có chuyện thật.” - David gật gù - “Bình thường về đến là Anna phải chạy đi bế Anju đầu tiên. Trừ lần đó mang theo hoa về nên không thể bế, thì hôm nay là lần đầu tiên Anna vừa về đã đi thẳng vào phòng.”

“Không ngờ anh để ý nhiều chuyện của Anna như vậy?”

“Có sao?” - David nhún vai, bế Anju lên thì thầm - “Cha nuôi quan tâm mẹ của con nhiều như vậy mẹ con chẳng để vào mắt, chỉ nhìn thấy chuyện của người khác thôi.”

Khả Hân gõ cửa phòng Anna, bên trong không có ai lên tiếng, cửa phòng cũng không khóa nên cô đẩy cửa bước vào. Cô thấy Anna đang nằm dài trên giường, nhìn không có chút sức sống nào cả.

“Khả Vĩ nhờ tôi sang hỏi là mẹ nuôi của con bé làm sao vậy, hôm nay không đến bế con bé.”

Anna bị câu nói của Khả Hân chọc cười, cô ngồi dậy, vỗ vỗ lên giường ý muốn Khả Hân ngồi xuống cạnh mình.

“Nói tôi nghe nào, rốt cuộc là do việc học quá áp lực hay cãi nhau với bạn trai?”

Anna tựa đầu vào vai Khả Hân thở dài nói:

“Hôm nay tôi phát hiện, tôi chẳng hiểu gì về bạn trai mình cả. Chúng tôi ở bên nhau hơn 3 tháng, tôi vẫn chưa biết rốt cuộc anh làm công việc gì.”

Khả Hân vỗ vỗ lưng cô, an ủi nói:

“Chắc chắn không phải chỉ vì chuyện này mà cô cảm thấy khổ sở thế này?”

“Đúng là chỉ có phụ nữ chúng ta hiểu nhau, hôm nay tôi vô tình nhìn thấy anh ấy từ một khách sạn bước ra. Bên cạnh anh ấy là hai người phụ nữ rất xinh đẹp, hơn nữa họ còn là ca sĩ của nhóm nhạc đang rất nổi ở Canada, tôi thấy họ trên tạp chí mấy lần rồi.”

Khả Hân gãi gãi trán, chuyện nghiêm trọng hơn cô nghĩ nhiều, nếu đổi lại là cô bắt gặp Vĩ Phong như vậy chắc cô sẽ khóc mất thôi.

“Cô thử hỏi anh ta chưa? Ít nhất cũng cho người ta cơ hội giải thích chứ.”

“Tôi sợ, lâu lắm rồi tôi mới yêu đương, tôi thật lòng không muốn nó kết thúc thế này.” - Anna cười khổ.

“Việc không hiểu người đàn ông của chúng ta là người như thế nào cũng không phải chuyện gì lớn đâu. Lúc trước phải đến khi mang thai Khả Vĩ, tôi mới biết anh ấy là chồng mình mà.” - Khả Vĩ nhớ lại nói.

“Hả? Lúc cô mang thai cô mới biết chồng mình là ai?” - Anna bị câu nói của Khả Hân làm cho ngơ ra luôn.

Khả Hân lắc lắc tay nói:

“Bỏ qua chuyện của tôi đi, giờ cô có định đi nói chuyện rõ ràng với bạn trai không?”

“Chắc là có, tiếp tục hay dừng lại thì khúc mắc cũng phải gỡ mà phải không?”

“Đúng vậy, tôi và Khả Vĩ luôn đứng về phía cô còn có David nữa. Nếu anh ta dám ức hiếp lừa dối cô, nói với David, để David xử anh ta.”

Anna vừa nghe thôi đã thấy sợ rồi, lắc đầu nói:

“Nếu mà để David xử lý có khi tôi chẳng gặp lại được bạn trai của mình lần nào nữa quá.”

“Tôi tin vào mắt nhìn người của cô, chắc chắn chỉ là hiểu lầm thôi.”

Sự việc này đúng là hiểu lầm, Hoàng Thiệu Huy làm về mảng giải trí, hằng ngày gặp gỡ giao thiệp với toàn là các minh tinh nổi tiếng. Mặc dù trước đây đời sống cá nhân của cậu có chút loạn, nhưng từ khi quen Anna, dù cho có bao nhiêu người chủ động ngả vòng lòng cậu thì Thiệu Huy cũng tránh né.

Thiệu Huy cảm thấy hôm nay Anna có gì đó không ổn lắm, cô chủ động hẹn cậu đi chơi nhưng suốt buổi không nói tiếng nào.

“Thức ăn không hợp khẩu vị em sao? Anh thấy em ăn ít quá.”

Anna đặt nĩa và dao trong tay xuống, nhìn thẳng vào cậu nói:

“Chúng ta ở bên nhau cũng lâu rồi vậy mà em lại chẳng biết gì về anh.”

“Em muốn biết gì…”

“Anh để em nói hết đi.” - Anna cắt lời anh - “Hôm qua em nhìn thấy anh cùng hai cô ca sĩ nổi tiếng bước ra từ khách sạn, em sẽ không vội kết tội anh, anh có thể giải thích.”

Hoàng Thiệu Huy ngay lập tức đấy dựng bước qua nắm chặt lấy tay Anna:

“Anh xin lỗi đã để em nhìn thấy điều không hay đó nhưng tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Đó hoàn toàn là công việc của anh, anh gặp họ chỉ vì công việc.”

“Nếu anh nói đó là công việc thì em lại càng không biết gì.”

“Anh cam đoan mấy lời tiếp theo của anh đều là sự thật. Tên khai sinh của anh là Hoàng Thiệu Huy, anh 28 tuổi, là con trai duy nhất trong nhà, anh kinh doanh hai công ty giải trí, một ở trong nước và một ở Canada. Anh không cho em biết là vì không muốn em tìm kiếm tên anh trên google, em sẽ tìm được rất nhiều ảnh không hay ho của anh cùng nhiều minh tinh người mẫu.” - Thiệu Huy vẫn nắm chặt tay cô không buông.

Anna càng nghe càng không tưởng tượng nổi, bạn trai của mình hóa ra lại một người giàu có và nổi tiếng như vậy. Cô hít sâu một hơi, kiên quyết rút tay về:

“Vậy vì sao anh quen em?”

Đúng vậy, vì sao một người như Thiệu Huy lại tán tỉnh cô? Một người mỗi ngày đều tiếp xúc với những cô gái vô cùng xinh đẹp và tài giỏi sao có thể bị thu hút bởi một người bình thường như Anna.

Hoàng Thiệu Huy mím môi, động cơ lúc đầu của cậu có thể không tốt nhưng bây giờ cậu hoàn toàn thật lòng.

“Em có tin vào định mệnh không?”

“Không.” - Anna cười khổ lắc đầu - “Em không phải trẻ con, em không tin trên đời này đột nhiên rơi xuống một hoàng tử. Quan trọng là em không phải công chúa, em cũng không thứ gì đáng giá để anh bỏ bao công sức tiếp cận em như vậy. Vậy xem ra anh chỉ là muốn đổi gió một chút nên thử hẹn hò với một người bình thường?”

Hoàng Thiệu Huy nhìn vẻ mặt lạnh lùng cùng lời nói sắc bén của Anna, cổ họng giống như bị ai khóa lại. Anna quá thông minh, cô có thể nhìn ra Thiệu Huy tiếp cận cô chỉ có hai nguyên do, một là vì cô có thứ cậu cần, hai là cậu chỉ muốn đùa giỡn qua đường với cô. Giờ đây dù Thiệu Huy phủ nhận vế nào thì cậu cũng không có đường lui.

“Em còn có hẹn với giáo sư, em đi trước đây.” - Anna đứng dậy dứt khoát rời đi, cô sợ mình còn nhìn thấy Thiệu Huy thêm giây nào nữa cô sẽ bật khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui