Sáng sớm hôm nay David cứ đi qua đi lại trước cửa phòng của Khả Hân mấy vòng, bọn họ đã nói sẽ ra ngoài với nhau.
Khả Hân còn đang lưu luyến không muốn rời Anju, cô bảo đợi khi nào con bé ngủ thì hãy đi.
Andrew đừng từ trên lầu nhìn xuống, cảm thấy con trai nuôi của mình một chút tiền đồ cũng không có.
Ông đi lướt qua David, đi thẳng đến cửa phòng Khả Hân, tự nhiên đi vào trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Andrew bế Anju lên, con bé vốn quen thuộc với ông nên ngoan ngoãn để cho ông bế.
Andrew chỉ liếc sang David một cái rồi cũng Anju lên lầu, Khả Hân mặc dù không vui nhưng cũng không nói gì, chuẩn bị ra ngoài cùng David.
“Mang cả khăn choàng đi, bên ngoài vẫn lạnh lắm.” - David nhắc nhở cô.
Khả Hân gật đầu, lấy thêm một chiếc khăn quấn quanh cổ, lúc hai người chuẩn bị ra ngoài, Anna vô cùng khó tin kéo Khả Hân ra một góc hỏi:“Mặt trời mọc ở đằng Tây à?”
Chuyện David có ý với Khả Hân ai cũng nhìn ra nhưng trước nay Anna biết Khả Hân luôn thể hiện rõ quan điểm, vạch rõ ranh giới.
Lần này Khả Hân đồng ý cùng David ra ngoài đi dạo thì đúng là chuyện lạ.
“Cô đừng nghĩ nhiều, tôi muốn ra ngoài cho thư giãn thôi.”
“Vậy cũng được, từ khi có Anju đến giờ cô cũng chưa ra ngoài bao giờ.
Thành phố này cũng có nhiều địa điểm đẹp lắm, cứ chơi cho thật vui rồi hãy về.” - Anna ôm vai cô nói, Khả Hân thật sự rất mạnh mẽ nếu là người khác có khi đã phát điên từ lâu.
“Cô cũng cần nghỉ ngơi đó, quầng thâm mắt đậm lắm rồi.” - Khả Hân cười nói sau đó cùng David ra xe.
Anna sờ sờ mặt mình, tự hỏi có phải là trông cô rất thê thảm hay không.
Từ sau hôm cãi nhau với Thiệu Huy, hai người không liên lạc lại, Anna dồn hết thời gian và sức lực cho việc học, giáo sư thấy cô chăm chỉ nên càng “chiếu cố” cô hơn, khiến cô chẳng kịp thở.
“Cô và bạn trai chia tay rồi à?” - Henry từ phía sau đột nhiên đi lên hỏi.
Anna lại bày ra vẻ mặt khó tin nhìn Henry, tại sao hôm nay đến cả cậu ta cũng hỏi về chuyện yêu đương của cô.
“Cậu có đang bình thường không? Cần tôi khám cho cậu không?”
“Tôi khỏe lắm, quan tâm cô chút thôi.” - Henry cười khổ trong lòng, nếu bạn trai của Anna không phải nhân tố nguy hiểm thì cậu ta đâu cần quan tâm làm gì.
“Tôi cũng ổn lắm, tôi đến trường đây.” - Anna cười đáp.
Khả Hân nhìn khung cảnh bên ngoài qua kính xe, đây là lần đầu tiên cô đến nước ngoài, còn là một nước xa xôi như vậy.
Nếu cô có thể đi cùng Vĩ Phong, có lẽ cô sẽ thấy cảnh quan bên ngoài đẹp hơn rất nhiều.“Cô muốn đi đâu trước, đi dạo trung tâm thương mại không?” - David quay sang hỏi - “Trung tâm thương mại có chút đông người, tôi biết một vài cửa hàng riêng tư, hay là đến đó?”
“Anh nói sao thì vậy đi.”
David giống như đã chuẩn bị trước, anh chở cô đến một cửa hàng thời trang, bên trong hầu như không có khách hàng nào, chỉ có nhân viên chờ sẵn.
“Chắc lâu rồi cô không mua sắm, nhà thiết kế của cửa hàng này là người châu Á, hẳn là phong cách sẽ phù hợp của cô.” - Anh ta vừa nói vừa lấy vài chiếc áo ướm thử lên Khả Hân.
“Tôi mặc gì cũng được mà.” - Khả Hân nhẹ giọng nói.
Trong đầu cô đang suy nghĩ cách làm sao để ở một mình, David vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, nếu cứ như vậy thì chuyến ra ngoài này chỉ uổng công mà thôi.
“Vậy tôi vào thay thử.” - Khả Hân cầm lấy mấy món mà David chọn cho cô nói.
“Không cần thử phiền phức vậy đâu, cứ mua hết thôi.”
Khả Hân vẫn lắc đầu nói:
“Tôi muốn thử.”
David gật đầu đồng ý, anh khẽ liếc nhìn qua nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh ra hiệu.
Nữ nhân viên ngay lập tức hiểu ý, bước đến đi cùng với Khả Hân:
“Phòng thử trang phục ở bên này, mời chị theo tôi.”
Khả Hân bước vào phòng thay đồ mới phát hiện nhân viên nữ kia vẫn đứng bên ngoài không chịu rời đi nửa bước, thật sự giống như đứng để giám sát cô.
Khả Hân day day thái dương suy nghĩ cách khác, còn chưa nghĩ được mấy phút, nhân viên bên ngoài đã hỏi vọng vào:“Chị có cần tôi vào trong giúp không ạ?”
Khả Hân thở dài bất lực, ôm theo mấy bộ trang phục đi ra ngoài, chẳng buồn thử cái nào.
David cũng không nói gì chỉ ra hiệu cho nhân viên gói lại hết những thứ anh và Khả Hân đã chọn.
“Cô muốn mua gì cho Anju không?”
Khả Hân bĩu môi, lườm anh ta nói:
“Quần áo và đồ dùng mà anh đã mua cho con bé dùng đến hết năm sau vẫn dư đó, tôi còn cần mua nữa sao?”
“Trẻ con lớn nhanh mà, mua thêm cũng không thừa.”
Khả Hân cuối cùng vẫn đồng ý, cứ đứng ở đây mãi cũng không phải cách, chờ sang cửa hàng kế tiếp xem có cơ hội nào không.
Lúc hai người đang lái xe sang cửa hàng dành cho trẻ em thì cô nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi, Khả Hân nhanh trí quay sang nói với David: “Tôi hơi khát nước, anh dừng ở đây đi, tôi vào mua chai nước.”
David gật đầu, dừng xe lại nhưng anh ta hoàn toàn không có ý định để Khả Hân đi mua.
“Để tôi đi mua cho, ngoài trời lạnh lắm, cô đừng ra ngoài.”
Khả Hân cũng đoán được David sẽ làm vậy sau khi nhìn thấy David ra khỏi xe bước vào cửa hàng tiện lợi.
Khả Hân nhanh chóng mở cửa xe muốn ra ngoài nhưng cô có cố thế nào cũng không được.
Chìa khóa xe cũng đã bị David cầm đi, chiếc xe này hoàn toàn bị khóa lại, nhốt Khả Hân bên trong.
Khả Hân nhìn quanh xe, cố tìm kiếm một thiết bị điện tử nào đó, cả màn hình cảm ứng trên xe cũng phải có mật khẩu mới vào được.
Cô không định trốn, Anju còn ở căn biệt thự đó thì làm sao cô đi được, cô chỉ muốn nhân cơ hội này báo tin cho Lâm Vĩ Phong.
Dù chỉ là một tin bình an cũng được, vậy mà bao suy tính của cô cũng không thể thực hiện được.David trở lại xe, trong tay là một túi đầy những chai nước các loại, anh đưa cho Khả Hân:
“Tôi không biết cô muốn uống gì.”
Khả Hân nghiến răng nhìn anh ta, chuyện khóa xe lại là David cố ý, anh ta vẫn đề phòng cô như cái cách mà cô vẫn đề phòng anh ta.
“Tôi không khát nữa.”
David có thể đoán được vì sao Khả Hân không vui nhưng anh ta không thể hỏi thẳng.
Anh ta biết chỉ cần để lọt ra một khe hở thôi thì sẽ không thể giữ Khả Hân và Anju bên cạnh mình nữa.
“Cô còn tâm trạng đi mua sắm không? Nếu không thì chúng ta đi ăn, nhà hàng tôi cũng đặt rồi.”
“David, anh cần gì phải như thế này?” - Giọng nói của Khả Hân đột nhiên trở nên nghiêm túc - “Dưa hái xanh không ngọt, mối quan hệ xây dựng bằng sự cưỡng ép thì đến bạn bè còn khó làm nói gì là cái khác.” Khả Hân không thể hiểu nổi sao David đột nhiên lại nảy sinh loại tình cảm đó với cô, có thể anh ta thích Anju nhưng cũng không thể nào thích cô được.
Cô chính là vợ của kẻ thù anh ta, chính anh ta giam cầm cô, khiến cô và người yêu chia lìa.
Dù cho anh ta có đối tốt với mẹ con cô ra sao thì cô và anh ta cũng không bao giờ có kết quả.
“Thứ gì không nguôi ngoai theo thời gian, cô và Anju sống ai đây có gì không tốt chứ? Tôi trân trọng hai người ra sao, cô cũng thấy mà, tôi có thể cam đoan mười năm hay hai mươi năm sau tôi vẫn sẽ như vậy.” - David trong công việc có thể gian trá nhưng chuyện tình cảm anh ta vẫn luôn là nguyên nghiêm túc chân thành.
Khả Hân nghe không lọt bất kỳ một chữ nào, anh ta đem những lời này nói với cô khiến cô chỉ thấy buồn cười thôi.
“David! Anh cố tình không hiểu thì để tôi nhắc cho anh nhớ.
Cha của anh muốn giết chồng tôi cho bằng được, em gái của anh thiếu chút nữa hại con gái tôi không thể ra đời, chồng tôi cũng bắn chết em gái anh, tôi và con gái bị anh giam cầm đã sắp một năm rồi.
Giờ đây anh nói anh muốn ở bên mẹ con tôi cả đời, anh có điên cũng đừng bắt mọi người điên cùng anh.”Khả Hân gào lên với David, hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm, từng câu từng chữ đều mang theo tức giận kìm nén bấy lâu.
David chỉ ngồi yên nghe, không đáp trả, không biết qua bao lâu David khởi đầu xe, chạy thẳng về biệt thự..