David đứng bên ngoài nhìn Thiệu Huy và Anna thì thầm to nhỏ đột nhiên thấy khó chịu trong lòng. Khi nãy lúc để Khả Hân đi cùng với Lâm Vĩ Phong, David còn cảm thấy nhẹ nhõm nữa.
David không biết bản thân bị làm sao nhưng trước mắt cứ đến tách hai người kia ra trước đã, dù sao Anna cũng đang có vẽ không được thoải mái lắm. David tiến vào sản nhảy, đi đến gần vị trí của Thiệu Huy và Anna, anh đưa tay ra với Anna, thể hiện rõ ràng ý muốn “cướp” bạn nhảy.
Thiệu Huy cau mày không vui, cậu càng ôm eo Anna chặt hơn, cậu còn chưa nói chuyện xong với Anna, không thể để David đến phá rối nữa. Ngược lại Anna nhìn David giống như thấy vị cứu tinh, cô buông tay đang vịnh vào vai của Thiệu Huy xuống, nắm lấy tay của David.
Trên sàn nhảy lúc này không chỉ có ba người bọn họ, những người khác vẫn còn đang khiêu vũ bên cạnh, Thiệu Huy mặc dù không muốn chỉ chỉ có thể miễn cưỡng để cho Anna nhảy điệu tiếp theo với David.
“Anh xuất hiện đúng lúc lắm.” - Anna nhỏ giọng nói với anh ta.
David khẽ nhếch môi, anh ôm lấy eo Anna, kéo cô vào phía trung tâm của sàn nhảy, bỏ lại Thiệu Huy chỉ có thể đứng ở một bên nghiến răng nghiến lợi.
“Hai người nói chuyện say sưa như vậy, có định tình cũ cháy lại không?”
Anna ngẩng mặt lên lườm David, nói:
“Tôi nghe giống như anh đang mỉa mai tôi vậy.”
“Tôi hỏi thật mà, lúc hai người khiêu vũ trong mắt chỉ có đối phương thôi.”
David nói xong câu này chính bản thân cũng giật mình, sao anh ta lại nghe ra sự ghen tị của chính mình. Anna im lặng không đáp, cô cũng biết trong lòng cô và Thiệu Huy đều có sóng ngầm, vẫn chưa nguôi ngoai.
“Nhưng mà cô đã nói sẽ không quay lại, nói được thì phải làm được đấy.” . Truyện Dị Giới
“Anh quản chuyện riêng tư của tôi làm gì?” - Anna lắc đầu cười.
“Tôi là người cần lý do để làm điều gì đó sao?”
David cũng không biết tại sao anh lại muốn quản, ban đầu anh chỉ chú ý chuyện của Anna vì nghĩ mình có trách nhiệm khi đã kéo cô vào chuyện này. Dần dần, David quan tâm Anna cũng không kém gì Khả Hân. Đến tận ngày hôm nay anh ta mới nhận ra so với Khả Hân, anh ta càng không muốn Anna rời đi.
Điệu nhảy cũng kết thúc, David và Anna rời khỏi sàn nhảy, Thiệu Huy ngay lập tức nắm lấy cơ hội để tiếp cận Anna. David cũng không chịu nhường bước, đứng chặn trước Anna, không cho Thiệu Huy chạm vào Anna.
“David, nể tình chúng ta cùng từng có mối giao hảo, hãy để tôi nói chuyện với cô ấy.”
“Giao hảo? Sau khi chúng ta chĩa súng vào nhau anh vẫn nói câu đó được à?” - David nửa đùa nửa thật, dáng vẻ giễu cợt nhưng giọng nói cũng đanh lại.
Lúc đầu David rời Canada để tìm Lý Tuyết Dung và xử lý chuyện Lâm Vĩ Phong, Hoàng Thiệu Huy là đối tác làm ăn đầu tiên mà David xem như vừa mắt. Chỉ là David không ngờ được ngay từ đầu Thiệu Huy và Vĩ Phong đã cùng một phe, còn bị Thiệu Huy tính kế trên đường trốn chạy. David chưa đòi lại món nợ đó mà Thiệu Huy lại đến nói “tình nghĩa” với anh ta, rõ ràng là muốn khơi màu chiến tranh.
“Lần đó phát súng đó không phải tôi bắn nhưng bây giờ tôi thật sự ước mình đã bắn.” - Hoàng Thiệu Huy đáp trả lại David bằng ánh mắt sắc lạnh.
Gương mặt Anna lộ ra vẻ hoảng hốt, cô chưa từng thấy dáng vẻ giận dữ của Thiệu Huy, dáng vẻ muốn “một mất một còn” với ai đó như vậy. Anna chen lên trước, đứng ở giữa đẩy hai người ra hai bên, nói:
“Hai người đều là đàn ông gần ba mươi tuổi chứ không phải đưa trẻ mười mấy tuổi mà không vừa ý cái gì là lao vào đánh nhau. Cư xử sao cho xứng với bộ âu phục các anh đang mặc đi.”
Lâm Vĩ Phong và Khả Hân vừa vén tấm màn bước ra đã nhìn thấy ba người kia đã căng thẳng sáu mắt trừng nhau. Khả Hân lo lắng nắm chặt tay của Vĩ Phong, hỏi ý anh:
“Chúng ta có cần đến can ngăn không?”
Lâm Vĩ Phong ngay lập tức lắc đầu, đây là những phút giây quý giá của anh và Khả Hân, sao anh có thể để chuyện khác làm phân tâm. Vĩ Phong nắm chặt tay cô, dịu dàng nói:
“Em có đói không, khi nãy anh thấy có một quầy món Á, chúng ta đến xem đi.”
Khả Hân vẫn nhìn về phía Anna do dự muốn đến xem sao nhưng Vĩ Phong đã nhanh chóng kéo cô tránh đi. Mặc dù trong lòng Lâm Vĩ Phong cũng thấy có lỗi với Hoàng Thiệu Huy nhưng những lúc thế này chuyện ai người ấy lo, vợ ai người ấy giữ.
Anna nhìn David và Thiệu Huy vẫn đứng đó nhìn nhau đầy sát khí không muốn cùng họ đôi co nữa, xoay người đi đến một chỗ khác. Thiệu Huy thấy Anna đi liền muốn đuổi theo nhưng David lại bước lên chặn lại.
“Ra ngoài hành lang nói chuyện đi.”
Hoàng Thiệu Huy cau mày không vui nhưng vẫn miễn cưỡng đi theo David. David đã đưa ra lời khiêu chiến nếu cậu không đi theo thì chẳng khác nào nhận thua.
Khu vực hành lang bên ngoài khá vắng người, hầu như chỉ có bọn họ, mọi người đều trung ở bên trong phòng nơi diễn ra bữa tiệc. Thiệu Huy đứng khoanh tay nheo mắt đợi xem David sẽ nói gì.
“Anna đã chia tay với anh rồi, một quý ông sẽ không đến làm phiền người yêu cũ.”
“Chuyện của chúng ta không liên quan đến anh.”
David gật gù, đúng vậy không liên gì đến anh ta cả nhưng anh ta cứ muốn xen vào.
“Nếu Anna muốn quay lại với anh thì đã không cư xử như thế.”
“David!” - Thiệu Huy cắt ngang lời anh ta - “Đừng vòng vo, chúng ta thừa hiểu nhau nên không cần nói mấy đạo lí đó đâu. Rốt cuộc mục đích của anh là gì?”
“Không ngờ có ngày tôi được nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát thế này của anh.” - David vậy mà lại bật cười, so với Thiệu Huy thì trông anh ta chẳng có chút nào nghiêm túc cả.
David đưa tay vào trong áo khoác, chầm chậm lấy ra một thứ, Thiệu Huy bên này ngay lập tức thay đổi sắc mặt bày ra tư thế phòng thủ.
“Anh định làm gì?”
“Đừng căng thẳng chứ.” - Trong tay David lúc này là một con dao cổ điển chuyên dùng trong quân đội.
Hoàng Thiệu Huy lúc này chỉ muốn chửi thề mà thôi, trong tay David đang cầm dao mà bảo cậu bình tĩnh thế nào được.
“Nếu tôi thật sự muốn làm gì anh thì dùng súng không phải nhanh hơn dao này sao?” - David vừa nói vừa vuốt ve con dao trong tay.
Hoàng Thiệu Huy cười nhạt, để bước vào bữa tiệc này đều phải qua một cửa an ninh nếu mang súng theo thì David sao có thể vào đây.
“Anh không mang được súng nên mới mang con dao này.”
“Thật ra nó là một món quà lúc tôi còn nhỏ, không phải dùng làm vũ khí đâu.”
David nói dứt lời đột nhiên ném con dao đến chỗ của Thiệu Huy, Thiệu Huy bắt lấy con dao, gương mặt đều là dấu chấm hỏi.
“Anh làm trò gì vậy? Đưa cho tôi làm gì?”
“Đâm tôi đi.” - David mặt không cảm xúc bước từng bước lại gần Hoàng Thiệu Huy.
David tiến một bước Thiệu Huy lại lùi một bước, cậu đang cố nghĩ xem anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu.
“Đổi lại là Vĩ Phong chắc chắn sẽ không do dự mà đâm anh nhưng tôi không hận anh tới mức đó.”
David khẽ nhếch môi khiêu khích:
“Có chắc là không hận tôi đến mức đó không? Vì tôi thật sự sẽ không để anh tiếp cận Anna thêm một lần nào nữa.”
Hoàng Thiệu Huy vẫn luôn nghĩ mục tiêu của David là Khả Hân nhưng giờ phút này cậu đã nhận ra, Anna cũng không nằm ngoài đó và rất có thể Anna mới thật sự là người mà David muốn giữ lại cho bằng được. Bàn tay cầm dao của cậu đột nhiên siết chặt, nhìn thẳng vào David nói:
“Đừng mơ tưởng đến cô ấy!”
“Anna đến cùng tôi ở trong một căn nhà, việc học bác sĩ của cô ấy là tôi phụ trách. Anna cũng đang làm việc cùng tôi, người nên dừng tơ tưởng rốt cuộc là tôi hay là anh?”
Mỗi câu của David nói ra điều có sát thương chí mạng với Thiệu Huy, lúc này cậu mới nhận ra mình có cuộc sống và Anna không có can hệ gì cả.
“Anh nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn khích tôi đâm anh thôi, mặc dù tôi không hiểu lý do nhưng tôi không mắc bẫy thôi.” - Mặc dù vô cùng khó chịu nhưng Thiệu Huy vẫn giữ được một cái đầu lạnh.
Trên mặt David thoáng có chút thất vọng, anh ta cứ nghĩ sẽ làm Thiệu Huy kích động được. David đột nhiên lao tới giữ chặt lấy cánh tay đang cầm dao của Thiệu Huy, dứt khoát kéo nó đâm về phía mình.
Thiệu Huy chưa kịp định hình chuyện gì thì hiện trường đã thành cậu cầm dao đâm vào bụng của David, máu tuôn ra không ngừng thấm ướt cả áo của David và tay áo cậu. Anna vừa đi ra hành lang đã nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng hét lên:
“Hai người đang làm gì vậy hả?”
David ngẩng đầu lên cười với Thiệu Huy, so về độ điên có lẽ cậu không thể nào bằng được với anh ta.