Lâm Vĩ Phong vừa bước vào đã vội lao đến ôm chầm lấy Khả Hân, cô cũng ghì chặt lấy anh. Khả Vĩ chớp chớp mắt nhìn người đàn ông xa lạ đang ôm lấy mẹ mình, cũng may con bé đã từng nhìn thấy Vĩ Phong trên màn hình nên cũng không quá sợ hãi.
Lâm Vĩ Phong từ từ buông Khả Hân ra, anh lúng túng nhìn con gái bé nhỏ bên cạnh. Đây là lần đầu tiên anh và con gái gặp mặt trực tiếp ở khoảng cách gần như vậy, cánh tay anh hơi run lên đưa về phía con bé. Khả Vĩ ngay lập tức tránh đi, cô bé trốn sau lưng mẹ.
“Khả Vĩ…” - Mặc dù đã đoán được trước nhưng Khả Hân cũng không biết phải xử lý tình huống này thế nào.
Khả Hân ôm con bé vào lòng vỗ về nói:
“Con không cần sợ, hôm trước con đã gặp cha rồi mà, cha rất thương con, con đừng sợ cha nhé.”
“Cha… cha…” - Lâm Vĩ Phong cũng muốn học theo dỗ dành Khả Vĩ nhưng chẳng biết sao từ ngữ cứ nghẹn hết ở họng.
Khả Vĩ vẫn rút trong lòng của Khả Hân giương mắt nhìn Lâm Vĩ Phong như nhìn kẻ xấu. Trong thế giới của con bé chưa từng có người đàn ông này, việc cô bé không thích anh cũng là điều dễ hiểu.
“Anh đừng buồn, sau này từ từ tiếp xúc cha con sẽ thân thiết với nhau thôi.” - Khả Hân nắm lấy cánh tay anh an ủi.
Khả Vĩ bĩu môi không thích, ôm lấy cánh tay của mẹ, không cho mẹ thân mật với người lạ kia. Giống như trẻ con không muốn chia sẻ đồ chơi yêu thích của mình, bé con sợ Vĩ Phong sẽ cướp đi mẹ.
Lâm Vĩ Phong chỉ biết cười khổ nhìn con gái đang tỏ vẻ thù địch với mình, đều là anh không chăm sóc tốt cho con bé, anh không làm tròn trách nhiệm của một người cha. Chuyện của Khả Vĩ đành gác qua một bên, trước mắt bọn họ phải bàn bạc chuyện rời khỏi đây đã.
“Anh đã có kế hoạch chưa?” - Khả Hân hỏi.
“Mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi, chuyên cơ luôn sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.”
“Vậy chúng ta làm sao để rời khỏi đây? Chỉ riêng hội trường này thôi đã được canh chừng rất nghiêm ngặt, lúc từ thang máy lên đây, em nhận ra cả tòa tháp này đều đang được giám sát.”
Lâm Vĩ Phong định nắm tay Khả Hân trấn an cô nhưng khi nhìn qua Khả Vĩ vẫn còn đang phồng má lên ‘giám sát’, anh chỉ có thể lắc đầu cười khổ nói:
“Một lát nữa sẽ có một vụ hỗn loạn xảy ra, em không cần lo, chỉ là để đánh lạc hướng thôi. Chúng ta sẽ nhân lúc đó cùng con gái rời đi.”
“Đơn giản vậy thôi sao…” - Khả Hân khó tin hỏi lại, bởi vì một khi có hỗn loạn xảy ra, cô và Khả Vĩ chắc chắn càng được vệ sĩ bao quanh.
“Những lời tiếp theo anh nói, em nhất định phải ghi nhớ thật kỹ, một chữ cũng không thể làm sai, có hiểu không?”
Khả Hân mím môi gật đầu.
Lâm Vĩ Phong dặn dò xong cũng nhanh chóng rời đi, nếu vệ sĩ quay lại phát hiện anh ở đây thì mọi chuyện sẽ đổ vỡ hết. Vĩ Phong khẽ mở cửa ra, đảo mắt nhìn không thấy vệ sĩ mới bước ra ngoài.
Bên ngoài đúng là không có vệ sĩ nhưng có một người khác chờ anh, Andrew. Từ sau khi bước xuống sân khấu, ông ta vẫn luôn trong bóng tối để mắt đến Lâm Vĩ Phong. Hai người đứng đối diện với nhau, cả hai gương mặt đều lạnh tanh, ánh mắt của Andrew khó mà diễn tả được còn trong mắt Vĩ Phong chỉ có chán ghét.
Andrew đã đuổi giết Lâm Vĩ Phong suốt mấy năm qua nhưng hôm nay mới lần đầu tiên ông chính thức gặp anh. Ông ta vẫn còn đang có rất nhiều nghi vấn nhưng khi thấy Vĩ Phong, mọi hoài nghi đó đều trở nên vô nghĩa. Andrew cảm thấy hình ảnh thời trẻ của mình được soi chiếu từ Vĩ Phong.
“Ông…” - Anh nghiến răng nghiến lợi nói, cuối cùng vẫn nhịn xuống xoay người bước đi.
Điều quan trọng nhất với Vĩ Phong lúc này là Khả Hân và con gái, anh sẽ không làm điều gì ảnh hưởng đến kế hoạch. Andrew cũng không đuổi theo, ông chỉ đứng lặng đó nhìn bóng lưng của Vĩ Phong.
Hôm nay là ngày đầu tiên Vĩ Phong gặp Khả Vĩ, cũng là ngày đầu tiên Andrew gặp Vĩ Phong. Tạo hóa luôn biết cách trêu đùa con người, số mệnh bọn họ ngay từ khi sinh ra đã được sắp đặt. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
3. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
4. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
=====================================
Lâm Vĩ Phong đứng vào một góc nhắn tin cho Hoàng Thiệu Huy, Thiệu Huy nhận được tín hiệu liền thông báo cho thuộc hạ giả làm nhân viên ở đây nhiều ngày bắt đầu màn kịch. Đột nhiên một đội bảo an vội vàng mở cửa xong vào hội trường, thông báo về nguy cơ có người cài bom ở nhà vệ sinh tầng dưới.
Mọi người có mặt ở hội trường đều trở nên hoảng loạn, David và Henry ngay lập tức đứng ra chủ trì mọi chuyện. Henry cùng đội bảo an đi xuống tầng xem xét chuyện quả bom, David cho mọi người sơ tán khỏi tòa tháp. Những khách mời có mặt hôm nay đều là người không thể xảy ra chuyện gì.
“Mẹ kiếp! Có cần chơi lớn vậy không?” - David không nhịn được chửi một tiếng.
Không cần điều tra David cũng biết là ai gây ra chuyện này, anh ta đã nhắm một mắt mở một mắt cho Lâm Vĩ Phong, không nghĩ tới kế hoạch Vĩ Phong nghĩ ra lại lại gây ảnh hưởng lớn như vậy.
Anna lo lắng đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói:
“Tôi không nghĩ họ sẽ cài bom thật đâu.”
“Chắc chắn là giả, trừ khi bọn họ muốn chết không có chỗ chôn mới làm thật. Nhưng sự việc lần này sẽ khiến danh tiếng của chúng tôi tổn hại nghiêm trọng, đặc biệt là cha nuôi, ông ấy sẽ truy cùng giết tận bọn họ.” - David bất lực nói.
“Vậy giờ phải làm sao?” - Anna nhìn quanh một vòng tìm kiếm Khả Hân - “Khả Hân đâu rồi? Anju nữa?”
“Bọn họ ở trong phòng nghỉ sau sân khấu, có không ít vệ sĩ ở đó lo liệu, cô cũng đến đó với Khả Hân đi.”
Anna chần chừ không muốn đi, cô có chút lo lắng cho David:
“Một mình anh thật sự ổn chứ?”
“Đây cũng không phải chuyện mới gặp lần đầu.” - David lúc này rất nghiêm túc, từ ánh mắt cho đến lời nói đều vô cùng kiên định.
David gọi một thuộc hạ đến, dặn dò người đó đưa Anna đến chỗ của phòng nghỉ. Mọi người trong hội trường đều đang căng thẳng, không đoán được có tình huống bất ngờ nào nữa không.