Khả Hân và Anju thật sự đang được rất nhiều vệ sĩ vây quanh, khuôn mặt của cô vô cùng bình tĩnh mặc dù Anna có thể thấy được cánh tay đang ôm lấy con gái của Khả Hân đang run lên. Anna bước đến ngồi cạnh cô, nhỏ giọng hỏi:
“Chuyện này là do Thiệu Huy và Vĩ Phong làm thật sao?”
Khả Hân chỉ đành gật đầu thừa nhận.
“Cô đã biết được bao nhiêu rồi? Bọn họ định làm gì tiếp theo?”
Khả Hân lắc đầu, cô không thể kể ra với Anna được, Vĩ Phong đã dặn dò rất kỹ, chuyện này liên quan đến việc gia đình nhỏ của cô có thể đoàn tụ hay không, cô không dám khinh suất.
“Được rồi, tôi không hỏi nữa, nếu cô cần giúp gì cứ nói với tôi.” - Anna hiểu ý nói.
Khả Hân khẽ đảo mắt về phía những vệ sĩ, Anna cũng nhìn theo, phía bên ngoài hỗn loạn bao nhiêu thì trong căn phòng này lại yên bình bấy nhiêu.
“David cho nhiều người canh chừng chúng ta như vậy, làm sao cô và Anju rời khỏi đây?”
“Không vội, một lát vệ sĩ sẽ hộ tống chúng ta ra ngoài.” - Khả Hân chậm rãi nói - “Anna, cô sẽ giúp tôi chứ?”
Anna nắm tay Khả Hân nghiêm túc nói:
“Chỉ cần đó là việc tôi có thể làm, tôi chắc chắn không từ chối.”
Lâm Vĩ Phong đã sớm đoán được không cách nào bí mật đưa Khả Hân và Khả Vĩ rời khỏi hội trường dưới mí mắt của Andrew và David được. Mục đích của quả bom giả kia chính là để ép David buộc phải đưa hai mẹ con họ cùng mọi người rời khỏi đây một lượt. Đó mới là thời điểm thích hợp để Lâm Vĩ Phong thực hiện chiêu”dương Đông kích Tây” của mình.
“Đã khống chế được cục diện chưa?” - Andrew gằn giọng hỏi.
“Tạm thời đã khống chế được, quả bom đó hơn bảy phần là giả nhưng để chắc chắn thì Henry đã gọi đội gỡ bom đến. Khách mời nhất quyết muốn rời khỏi đây, con đã cho người kiểm tra cẩn thận các lối ra vào và thang máy để bắt đầu việc sơ tán cả tòa tháp.” - David cúi đầu đáp, anh ta biết chuyện này xảy ra lỗi của anh ta không hề nhỏ, chính anh ta để kẽ hở cho Lâm Vĩ Phong đưa tay vào dở trò.
“Anju đang ở đâu?”
“Khả Hân, Anju và Anna đang ở trong phòng nghỉ, nếu cha muốn rời đi trước thì con sẽ sắp xếp ngay. Nơi này e rằng sẽ ồn ào thêm một lúc lâu nữa.”
Andrew nheo mắt nghĩ ngợi, từ khi có vụ việc cài bom đó ông hoàn toàn không nhìn thấy Lâm Vĩ Phong nữa, chỉ cần vậy cũng đủ để ông biết việc này chắc chắn là do anh gây ra. Andrew thật sự muốn ở lại xem, anh có bản lĩnh gì mà có thể năm lần bảy lượt thoát khỏi bàn tay của ông.
“Không cần, con lo xử lý chuyện này đi, chúng ta đã đủ mất mặt rồi.”
David khẽ thở ra một tiếng, gật đầu với ông rồi vội vàng xoay người bước đi.
Hoàng Thiệu Huy nhận được tin tức Anna đang ở cùng Khả Hân và Anju trong lòng cậu vui đến mức thiếu chút nữa hét lên. Lâm Vĩ Phong đứng bên cạnh cau mày hỏi:
“Thiệu Huy, có phải cậu định làm gì mà chưa nói cho tôi biết không?”
“Chiếc chuyên cơ đã chuẩn bị sẵn đó đâu thiếu một chỗ nữa đúng không?” - Thiệu Huy cười hỏi.
“Tất nhiên là không thiết.” - Vĩ Phong đã đoán ra được cậu muốn làm gì nhưng sao anh cảm thấy không chắc chắn lắm - “Anna liệu sẽ đồng ý với cậu chứ? Cưỡng ép người khác không phải phong cách của cậu.”
Lâm Vĩ Phong hay Dương Trạch đều là kiểu người thích thứ gì thì phải giành lấy, cưỡng đoạt cũng được, dùng cách gì cũng được nhưng Thiệu Huy thì khác. Cậu sẽ không miễn cưỡng ai cả, khi Anna nói chia tay, dù không muốn cũng cậu cắn răng chấp nhận. Vậy nên việc Thiệu Huy muốn đưa Anna cùng theo bọn họ về nước khiến Vĩ Phong thấy lo lắng.
“Phong cách con người có thể thay đổi mà, chính tôi cũng không ngờ có ngày mình lại rơi vào lưới tình của một cô gái ngoại quốc.” - Cậu cười khổ đáp.
“Chỉ cần cậu thấy hạnh phúc thì tôi sẽ luôn ủng hộ.”
Lâm Vĩ Phong cũng thật lòng hy vọng Thiệu Huy và Anna có thể nên duyên, Khả Hân và Anju cũng rất thích Anna, nếu phải chia cắt với nhau hẳn mọi người sẽ đều thấy buồn.
Đúng như dự đoán rất nhanh mọi người đều bắt đầu di chuyển khỏi hội trường vào thang máy để rời khỏi tòa tháp. Khả Hân bế Anju lên cùng Anna và đội bảo an bước ra phòng nghỉ. Lúc chuẩn bị bước ra khỏi hội trường, Anna quay đầu lại nhìn David vẫn còn đang cùng Henry bàn bạc rất căng thẳng. David giống như cảm nhận được Anna đang nhìn mình, anh xoay đầu qua mỉm cười với cô, Anna thở phào một hơi, an tâm tiếp tục đi cùng Khả Hân.
Anju giống như cũng cảm nhận được điều bất thường đang kéo đến, con bé rút sâu vào trong lòng ngực của Khả Hân. Cô khẽ hôn lên trán con gái thì thầm trong miệng:
“Con ngoan, đừng sợ, chúng ta sắp tự do rồi.”
Thang máy mở ra, vệ sĩ kiểm tra bên trong một lượt mới mời Khả Hân và Anna vào. Lúc đội vệ sĩ chuẩn bị vào theo thì Khả Hân cau mày nói:
“Tôi thấy hơi ngộp, các anh cử vài người theo thôi, đông quá tôi khó thở.”
Đội vệ sĩ khó xử, bọn họ không thể làm theo lời của Khả Hân được, bọn họ không được pháp rời khỏi vị trí nửa bước. .
||||| Truyện đề cử: Bé Chanh Siêu Chua |||||
“Nơi nào không có người canh chừng, ngay dưới sảnh cũng có người đợi sẵn rồi.” - Khả Hân giả vờ bực dọc, một tay ôm ngực thở dốc - Mấy người không thể để tôi thở một chút sao?”
Anna ngay lập tức hiểu ý của Khả Hân, tiếp lời:
“Ba người theo vào được rồi, tôi là bác sĩ, nếu các anh không nghe tôi khuyên, xảy ra chuyện gì tự mình chịu trách nhiệm.”
Đội vệ sĩ lo lắng nhìn nhau, rời khỏi vị trí cũng chết mà nếu Khả Hân có chuyện gì về sức khỏe thì bọn họ cũng chết. Suy đi tính lại thì phương án Anna đưa ra cũng không tệ. Bọn họ chỉ đành cử ba vệ sĩ đi vào thang máy cùng với Khả Hân, Anju và Anna.
Hội trường ở tầng 54, thang máy sẽ đi một mạch từ tầng 54 xuống tầng sảnh, ở dưới đã có xe đời sẵn để đưa mọi người về biệt thự. Khả Hân nhìn chằm chằm vào bảng hiện thị của thang máy, ngay lúc nó nhảy đến tầng 20 thì sắc mặt cô đanh lại.
“Tinh!”
Các vệ sĩ ngay lập tức cảnh giác, không thể có chuyện thang máy dừng giữa chừng như vậy. Khả Hân ôm theo Anju lùi vào trong góc, Anna đứng chắn trước hai người. Cửa thang máy mở ra, ngay lập tức có người xông vào hụp thuốc mê và khống chế ba vệ sĩ bên trong.
“Vĩ Phong…”
“Thiệu Huy…”