Lâm Vĩ Phong nghe Khả Hân nhắc đến viện tình thương liền nhớ ra còn một người suốt thời gian qua vẫn luôn lo lắng, chờ đợi tin tức từ Khả Hân, Kim Chi. Nếu lúc đó không nhờ Kim Chi nói ra, anh cũng không biết được chuyện Khả Hân mang thai. Thời gian qua Lâm Vĩ Phong vẫn thay Khả Hân quyên tiền cho viện tình thương, giúp đỡ nhiều vật dụng học tập cho các em ở đó.
Lâm Vĩ Phong chậm rãi đi từ phía sau đến ôm lấy eo của Khả Hân, cô đang đứng rót nước giật mình thiếu chút nữa đánh rơi chiếc ly trong tay. Khả Hân xoay người lại đánh nhẹ lên vai anh, cười nói:
“Đang ở giữa nhà, anh ý tứ chút đi.”
“Anh ở trong nhà mình ôm vợ mình còn phải giữ ý tứ?” - Lâm Vĩ Phong vừa nói cánh tay ở eo cô càng siết chặt.
“Nhà đâu phải chỉ có hai chúng ta.”
“Vậy giờ đi tìm chỗ chỉ có hai người ta đi.” - Anh kề sát mặt cô giọng điệu trêu ghẹo.
“Không thèm nói với anh nữa.”
Khả Hân lườm anh một cái, sau đó đẩy Vĩ Phong ra thoát khỏi vòng tay anh tiếp tục rót nước. Đột nhiên cô nhớ đến gì đó, vội vàng quay qua hỏi:
“Anh xuống đây rồi Khả Vĩ đâu? Anh đang ru con bé ngủ mà.”
Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân muốn chạy lên lầu liền kéo cô lại cười nói:
“Anh đã ru con ngủ rồi, không cần lo đâu, con bé ngủ rất ngoan.”
“Em không ngờ hai người lại thân nhau nhanh như vậy.” - Khả Hân thật lòng vui mừng nói - “Đúng là cha con có khác, chỉ mong sau này con bé không có hay chọc ghẹo người khác như anh.”
“Giống anh thì tốt chứ sao sẽ không bị người ăn hiếp.”
Mặc dù Khả Hân không đồng tình lắm nhưng vẫn phải thừa nhận:
“Em thấy lớn lên chắc chắn sẽ đi ăn hiếp người ta.”
Lâm Vĩ Phong cảm thấy vô cùng tự hào, con gái của anh dù không phải nữ anh tài của thương trường thì chắc chắn cũng là mỹ nữ một cõi, sao có thể thua kém ai được.
“Khả Hân, anh nghĩ em sẽ muốn nói chuyện với người này.” - Lâm Vĩ Phong đưa điện thoại qua cho cô xem, trên màn hình hiển thị số điện thoại của Kim Chi.
Cả người Khả Hân run lên nhìn anh, đúng là cô vẫn luôn nghĩ không biết Kim Chi và mọi người đang như thế nào, liệu có nhớ đến cô hay không?
“Kim Chi vẫn luôn tìm anh hỏi thăm tin tức của anh.”
Khả Hân nắm lấy tay của Vĩ Phong một lúc rồi mới cầm lấy điện thoại, hành động của cô thay cho lời cảm ơn. Cảm ơn anh vẫn luôn quan tâm đến mọi chuyện trong cuộc sống của cô. Lâm Vĩ Phong ôm cô ra sofa phòng khách ngồi, để cô tựa vào lòng anh:
“Nói chuyện ở đây đi, lên phòng sẽ làm ồn con ngủ.” - Anh nói.
Khả Hân gật đầu, ấn nút gọi cho Kim Chi, chuông chỉ vừa reo một hồi đã có người nghe máy.
“Kim Chi…”
“Chị Khả Hân? Là chị đúng không?” - Kim Chi vô cùng kích động nói liên hồi - “Chị ở đâu suốt một năm qua vậy? Chị có sao không? Mọi người ở viện lo cho chị lắm.”
Khả Hân xúc động, mũi cũng sụt sùi, hóa ra lúc cô ở Canada vẫn có nhiều người nhớ đến cô như vậy.
“Kim Chi, chị không sao cả, em đừng lo.”
“Không lo sao mà được, chị đang ở đâu vậy? Lần nào em đến tìm Lâm Vĩ Phong anh ta cũng bảo em về đi, có phải là anh ta giấu chị đi không?” - Giọng nói của Kim Chi vừa vui mừng vừa xen lẫn tức giận - “Ngay từ đầu em không nên đứng về phe anh ta mà, nhà giàu chẳng phải thứ tốt lành gì.”
Lâm Vĩ Phong nghe không sót một chữ nào của Kim Chi, anh gãi gãi mũi, ngẫm lại thì mấy lời này mắng cũng đúng lắm, trước đây để có được Khả Hân anh đúng là làm mấy chuyện chẳng ra gì.
“Không phải đâu, Vĩ Phong tốt lắm, chị… chị đang ở cùng anh ấy.” - Khả Hân cười nói.
Kim Chi nghe Khả Hân đang ở bên Kim Chi lại càng gấp hơn, nghiến răng nghiến lợi:
“Chị mau tránh xa anh ta ra, chị đang ở đâu em đến đón chị, chúng ta trở về như trước đây, sống ở viện nương tựa lẫn nhau.”
Khả Hân nghe Kim Chi nói đến đây hai mắt cũng đỏ lên, Vĩ Phong dịu dàng hôn lên trán cô, cùng cô chia sẻ khoảnh khắc hạnh phúc này.
“Kim Chi, chị cũng nhớ em và mọi người lắm. Chị sống rất tốt, chị có con rồi, con gái của chị tên là Khả Vĩ.”
Bên phía Kim Chi đột nhiên không nghe động tĩnh gì suốt mười mấy giây, giống như Kim Chi vẫn đang xử lý thông tin vừa nhận được.
“Cái gì?” - Một tiếng hét vang lên từ trong điện thoại - “Vậy một năm qua chị biến mất là để sinh con sao?”
Khả Hân ngẩng đầu nhìn Vĩ Phong cười nói:
“Đúng vậy, xin lỗi em vì đã không kịp thông báo.”
Kim Chi thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ nói:
“Em còn tưởng chị gặp chuyện gì, lúc đó xảy ra đủ thứ chuyện cộng thêm tình hình sức khỏe chị không ổn, cần bí mật đi tịnh dưỡng sinh con cũng được. Em không trách chị đâu nhưng mà sao em nhiều lần đến hỏi Lâm Vĩ Phong anh ta cũng không chịu hé răng nửa lời vậy?”
Khả Hân không biết giải thích như nào đưa điện thoại về phía anh cầu cứu, Vĩ Phong chỉ đành bịa ra một lý do:
“Tôi sợ để lộ tin tức có người gây bất lợi cho mẹ con Khả Hân.”
Lâm Vĩ Phong vừa lên tiếng hai vai Kim Chi đã hơi co lại, nhẹ giọng nói:
“Chị Khả Hân, chị nói anh ta ra chỗ khác đi, có anh ta em nói chuyện không thoải mái.”
“Chị biết rồi, anh ấy đi rồi.” - Khả Hân mở to mắt nói dối, đầu của cô còn đang cọ cọ vào trong lồng ngực anh.
Khả Hân và Kim Chi nói chuyện rất lâu, Kim Chi kể lại những sự kiện ở viện tình thương suốt một năm qua cho cô nghe. Kim Chi cũng nhắc đến chuyện Vĩ Phong đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
“Chị Khả Hân, hôm nay chị mang cả Khả Vĩ về đây chơi đi, mọi người muốn gặp chị lắm, em cũng muốn nhìn thấy cháu em nữa.”
Khả Hân có chút do dự, cô tất nhiên muốn về thăm mọi người nhưng tình hình hiện tại chưa ổn định, cô và con chưa thể rời khỏi biệt thự ra bên ngoài.
“Được, tôi sẽ sắp xếp thời gian chở mẹ con Khả Hân về thăm mọi người.” - Lâm Vĩ Phong thay cô trả lời.
“Chị Khả Hân! Sao… sao chị nói anh ta đi chỗ khác rồi?” - Kim Chi tức không nói nên lời.
“Chị không biết gì cả.” - Khả Hân cười nghiêng ngả.
Sau khi gác máy, Khả Hân vẫn lưu luyến không muốn ngồi dậy nằm trong lòng anh nói:
“Chúng ta thật sự có thể cùng Khả Vĩ đến viện chơi sao?”
“Anh đã hứa với Kim Chi rồi thì tất nhiên có thể.”
“Có nắm mờ em cũng không ngờ có một ngày cuộc sống của em sẽ tươi đẹp như vậy.” - Khả Hân cảm thán nói.
“Cuộc sống tươi đẹp của em chỉ vừa mới bắt đầu thôi.” - Anh cúi đầu xuống hôn cô.