Bạch Mai cũng không ngờ Vĩ Thành lại đột nhiên tỉnh lại, cô nhanh chóng ngồi xa khỏi anh. Vĩ Thành lại được nước lấn tới, ngã người về phía Bạch Mai, dồn cô vào trong góc.
“Em cho anh nếm mật ngọt khiến anh không thể thiếu được em nữa rồi em lại rời đi. Người ta thường nói bác sĩ đối xử với bệnh nhân rất dịu dàng sao em lại dùng cách tàn nhẫn như vậy với anh?”
Bạch Mai lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của Lâm Vĩ Thành không biết ứng phó thế nào, bình thường anh vẫn luôn là người nghiêm túc, lời nói cũng rất ôn nhu hiếm khi thấy được bộ mặt bá đạo thích trêu ghẹo này. Vĩ Thành thấy Bạch Mai ngây ra lại khẽ cong môi nói:
“Đúng là anh đã dùng sai cách để theo đuổi em rồi, bởi vì anh qua nhẹ nhàng nên em cảm thấy anh không quyết đoán, phải không?”
Bạch Mai nhận ra dấu hiệu nguy hiểm đã đến gần mình lắm rồi không thể đùa được nữa. Cô vươn tay đẩy anh ra để đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế hai người đang ngồi.
“Anh nói không khỏe mà sao giờ lại có tinh thần như vậy?”
Lâm Vĩ Thành ngay lập tức uể oải ngả lưng ra ghế, hành động này có chút giả nhưng sự mệt mỏi của anh là thật.
“Anh cần nghỉ ngơi, đặc biệt là ngủ đủ giấc.” - Bạch Mai lắc đầu nói - “Anh chạy đến đây làm gì, cảm thấy mình bị hành xác còn chưa đủ sao?”
“Nhìn thấy em tốt hơn uống thuốc và ngủ đủ giấc nhiều.”
Trái tim Bạch Mai giống như có ai đó vừa nắm lấy mà người đó không ai khác chính là Vĩ Thành. Đây là lời ngọt ngào nhất cô từng nghe từ miệng của anh, cô thật sự hoang mang không biết mình có nên tin không.
Bạch Mai hít sâu một hơi đi đến kiểm tra tổng quát cho Vĩ Thành, anh vẫn luôn cúi mặt xuống nhìn sàn nhà sau khi cô kiểm tra xong xoay người đi thì anh lại ngẩng đầu lên nói:
“Em đồng ý làm bạn gái anh nhé?”
Bạch Mai nheo mắt nhìn anh đầy hoài nghi, rồi lại lấy đèn rọi vào mắt anh kiểm tra:
“Anh có đang tỉnh táo không vậy?”
“Anh không đáng tin vậy à?” - Vĩ Thành cười khổ - “Lời anh nói đều là thật lòng, gần đây anh không có thời đến tìm em, anh rất sợ, sợ Dương Trạch và em đã ở bên nhau rồi. Nếu anh không nhân lúc mình còn cơ hội tỏ tình với em, thì anh quá ngu ngốc rồi.”
Bạch Mai nghiêm túc lắng nghe từng lại anh nói, mũi cô nghẹn ngào, hai mắt rơm rớm nước nhưng một mặt lại thấy buồn cười, bởi vì Dương Trạch thật sự diễn quá đạt rồi. Bạch Mai dùng hai tay nâng mặt anh lên, ngắm nhìn thật kỹ rồi chậm rãi nói:
“Em từng nhìn khuôn mặt anh chi chít vết sẹo rồi nhìn gương mặt anh lúc mới cấy từng mảng da một cũng nhìn được gương mặt đã được chữa lành của hiện tại. Em không nhìn thấy gương mặt lúc anh đẹp trai nhất, khoảng thời gian đó anh có yêu ai em cũng sẽ không nhắc lại nữa nhưng từ nay về sau gương mặt này chỉ có thể thuộc về mình em.”
Lời tuyên bố chủ quyền vừa ngọt ngào vừa đanh thép của Bạch Mai khiến Vĩ Thành cảm thấy mình chắc chắn là người may mắn nhất thế gian. Cô biết hết quá khứ của anh cũng chứng kiến những lúc anh thảm bại nhất, còn ai khác ngoài cô có thể thấu hiểu anh, yêu thương anh như thế.
Lâm Vĩ Thành nắm lấy eo Bạch Mai kéo xuống, đặt cô ngồi trên đùi anh, hai người đều là người trưởng thành cũng không ngần ngại trao đôi môi cho nhau. Đây là nụ hôn đầu của hai người nhưng là nụ hôn mà cả hai đã chờ đợi rất lâu, Vĩ Thành giống như muốn đem cả người Bạch Mai khảm vào da thịt mình. Cô cũng không hề e ngại, chủ động hé miệng để chiếc lưỡi của anh tùy tiện xâm nhập. Nếu không phải e ngại đây là phòng làm việc của cô, hơn nữa còn là bệnh viện, hai người có lẽ sẽ không chút do dự mà cởi cả quần áo rồi.
Lâm Vĩ Thành ôm Bạch Mai trong lòng, anh vẫn còn chưa dám tin đây là sự thật, anh liên tục hôn lên trán và tóc cô thể hiện sự trân trọng của mình.
“Vĩ Thành, có chuyện này em nghĩ anh nên biết, là chuyện Dương Trạch…”
“Em đừng lo, để anh đi nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy sẽ hiểu thôi.”
“Không phải đâu.” - Bạch Mai biết anh vẫn còn hiểu không nhịn được cười nói - “Dương Trạch lừa anh thôi, anh ta không thích em, chỉ là diễn kịch để chọc anh ghen.”
Lâm Vĩ Thành hóa đá trong ba giây sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, Bạch Mai hỏi anh:
“Anh mừng vì không phải khó xử nữa à?”
“Không phải. Anh mừng vì đó chỉ là giả, nếu Dương Trạch làm thật, có khi anh đã mất em rồi.” - Vĩ Thành vừa nói vừa vuốt ve gương mặt cô.
“Anh không tin tưởng tin yêu của em vậy sao?”
“Anh không tin anh, anh không xứng đáng.”
Lâm Vĩ Thành biết chuyện của mình và Bạch Mai khác chuyện của em Vĩ Phong và Khả Hân. Dù hai người kia có hiểu lầm và trắc trở gì thì giữa bọn họ cũng chưa từng xuất hiện người thứ ba thật, một lòng hướng với nhau, không lung lay, không ai có thể xoay chuyển. Nhưng giữa anh và Bạch Mai có một Lý Tuyết Dung, có muốn xóa cũng không xóa sạch được, chỉ duy nhất điều này đã đủ là lý do để Bạch Mai không chọn anh.
“Xứng đáng hay không là do em nói, không phải anh nói.” - Bạch Mai nhìn thẳng vào mắt anh, muốn để anh thấy được sự kiên định trong mắt cô.
“Em nói gì cũng đúng, anh nghe em hết.” - Vĩ Thành cười đến híp mắt.
Sau khi đã quen với múi giờ, Anna mỗi sáng đều dậy rất sớm xuống lầu uống cà phê đọc báo. Cô muốn tìm xem có chút tin tức nào có hữu ích trên báo không, ví dụ như tin tức về Canada để nguôi ngoai nỗi nhớ nhà. Anna nhận ra Hoàng Thiệu Huy thật sự không phải nhân vật tầm thường, ngày nào anh cũng lên báo, đặc biệt là báo của giới giải trí anh còn thường xuyên lên trang nhất.
“Cuối cùng Thái tử đã chịu trở lại với cuộc chơi không biết người đẹp nào sẽ lọt vào mắt xanh của anh?” - Anna đọc tiêu đề báo lại liếc xuống hình ảnh Hoàng Thiệu Huy từ một nhà hàng bước ra, bên cạnh còn có rất nhiều phụ nữ vây quanh.
Anna cười khổ, đặt từ báo xuống, lúc mới thấy mấy tin dạng này cô rất khó chịu nhưng nhìn nhiều lần cũng thấy không có gì lạ nữa. Khả Hân từ phía sau đi đến đặt tay lên vai cô nói:
“Đừng tin báo lá cải, toàn thích phóng đại thôi. Lúc trước Vĩ Phong còn bị viết thảm hơn thế nhiều.”
“Thiệu Huy thường xuyên qua lại với minh tinh tôi cũng biết, lúc ở Canada xung quanh anh ấy cũng có không ít bóng hồng.” - Anna hiểu đây là vì công việc nhưng cô chưa từng thích lại sợ nói ra thì mình quá nhỏ nhen.
“Ngày nào Thiệu Huy cũng tranh thủ chạy đến tìm cô, nên về mặt chung thủy tôi tin tưởng anh ấy 100%.” - Khả Hân không khuyên Anna chọn ai nhưng cô là người có sao nói vậy.
Anna còn chưa trả lời đã nghe tiếng quản gia chào hỏi Hoàng Thiệu Huy ngoài cổng, Khả Hân cười nói:
“Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.”