Nằm trên giường nghe tiếng đồng hồ tích tắc qua từng giây từng phút.
Cố Tiểu Khả mở tròn đôi mắt nhìn trần nhà, cứ nhắm lại mở, mở xong lại nhắm.
“Aaaaaa!” Cô ngồi bật dậy lần thứ sáu trong đêm, mắt chớp chớp rồi dùng hai tay vỗ vỗ vào má mình muốn tỉnh ngộ.
“Cố Tiểu Khả, tại sao mày có thể mất ngủ vì một nụ hôn chứ! Chỉ là hôn nhau thôi mà, sau này ai cũng phải hôn nhau hết!” Cô tự nói đạo lý với chính mình, tay khua khoắng giữa không trung rồi tự tỏ ra nghĩa hiệp.
“Đúng đúng, ai cũng hôn mà thôi, Á ệ cũng hôn, mình cũng hôn, có gì đâu chứ!”
Lại là tiếng đồng hồ tích tắc qua từng giây và tiếng côn trùng đêm bên ngoài kêu rả rích, Cố Tiểu Khả lại nằm phịch xuống giường như một cỗ máy, cô nhắm mắt lại không động đậy.
Vẫn là Cố Tiểu Khả của năm phút sau…
“Aaaaa, rốt cuộc tại sao mình lại không ngủ được!” Cô đấm nhẹ tay xuống giường, giọng nói có chút ấm ức.
Đúng là một nụ hôn thôi, ai mà chả hôn cơ chứ, nhưng chính xác là cô hôn Trình Vương…
Bất giác cô đưa tay lên che mặt mình lại, cảm thấy mặt mình rất nóng, lấy chiếc gương ở tủ đầu giường ra mới biết mặt mình đỏ như gấc chín rồi!
“Trình Vương, anh vậy mà dám hôn em, thật to gan quá.” Cô lẩm bẩm với mình trong gương, đôi mắt hơi nheo lại, giọng nói như bà cụ non không hài lòng chuyện gì đó.
Thế rồi sau khi độc thoại với bản thân, cô lại cất gương đi rồi nằm xuống giường một lần nữa.
Miệng tủm tỉm cười…
Thật quá tốt rồi, cô và anh đã hôn nhau.
Cô đã nghiên cứu về tình yêu trên mạng, hôn nhau là hành động thể hiện tình cảm của cả cả hai người, nếu ai chủ động, nhất định là người đó rất yêu đối phương, vậy thì chắc chắn Trình Vương không ngoại lệ đúng không?
Nhớ lại nụ hôn trên xe lúc đó...không khí mới nóng bỏng làm sao.
Lần đầu hôn người khác nên cô rất vụng về, vậy mà Trình Vương lại dùng lưỡi thật uyển chuyển, lưỡi của anh len lỏi, thăm dò cô rất kỹ càng, đôi môi của cô anh chạm tới không bỏ sót.
Bàn tay của anh khi ôm cô cũng thật an toàn, khi hôn anh, dường như cả thế giới này không còn gì khiến cô phải suy nghĩ.
Nếu không vì cô cạn kiệt hơi thở có lẽ Trình Vương cũng không buông cô ra dễ dàng, kết thúc nụ hôn, nhìn trên môi anh còn vương lại chút màu son đỏ từ môi cô, Cố Tiểu Khả chỉ biết ngại ngùng mở cửa xe chạy thật nhanh vào trong nhà, một lần nhìn lại cũng không có.
Chuông điện thoại bên cạnh khẽ réo lên một hồi tin nhắn, Cố Tiểu Khả theo phản xạ cầm điện thoại lên, phát hiện ra là tin nhắn của anh.
“Ngủ ngon.”
Cô cười ngọt ngào ôm lấy chiếc điện thoại trước ngực, không ngờ tin nhắn của anh như một loại bùa chú, cô cứ thế mà ngủ thật!
Trong một căn biệt thự tách khỏi thành phố, Trình Vương nhấp một ngụm cà phê rồi hạ điện thoại xuống bàn.
Phía trước anh là ba người, hai người là vệ sĩ của anh, tên còn lại bị trói tay phía sau lưng, quỳ gối trước mặt anh, gương mặt cũng bị đánh tới biến dạng.
“Trình tổng, xin tha mạng!”
Hương cà phê được anh hít lấy, khóe miệng khẽ nhếch thưởng thức.
“Ôn tổng, ông tốt nhất nên giao tài liệu mật đó ra.
Bằng không ông cũng không thể chết dễ dàng như vậy.” Trình Vương trợn mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, toát ra từ anh là sự âm u, bá khí lan tỏa cả căn phòng.
Giải quyết xong công chuyện, Trình Vương một mình lái xe về thành phố, trở về Trình gia.
Sau khi tắm xong, anh uống một ngụm rượu lạnh trong ly thủy tinh kim cương, phản chiếu lại vào đôi mắt anh là màu đỏ của rượu, tựa như màu máu.
Xong khi ly rượu cạn, anh lại nhớ đến cô gái ngây thơ kia.
“Tiểu Khả, em lại khiến anh trở nên ngốc hơn khi nghĩ về em rồi.” Anh nằm xuống giường, hơi cong môi và chợp mắt.
Buổi chiều chủ nhật mấy hôm sau đó, anh và cô có hẹn đi dạo phố, lần này cô không cần anh đón, lại kêu anh đến trước, năm giờ cô sẽ có mặt.
Trình Vương ngồi ở ghế đá đợi cô, thời gian cứ thấm thoát trôi đi, đồng hồ đã chỉ gần sáu giờ.
Anh có chút sốt ruột nhưng lúc này lại nhận được tin nhắn của cô, cô nói anh tiếp tục chờ thêm một chút!
Rảnh rỗi anh lại lục tìm hình ảnh của Cố Tiểu Khả trong điện thoại, vừa lướt vừa cười một mình.
Anh không ngờ có một ngày anh lại nghiện cô nàng này đến thế, thiếu cô không biết cuộc sống của anh còn những màu gì.
Thật ra Cố Tiểu Khả đã đến đây từ năm giờ, nhưng cô lại không ra mặt, cố tình nấp ở một góc xem thái độ của anh như thế nào.
Cô chưa từng cho anh leo cây, vậy mà khi anh bị leo cây lại cứ ngồi đó cười một cách khó hiểu.
Chậm rãi tiến về phía anh, cô đi không phát ra tiếng động.
Cố Tiểu Khả bất ngờ khi thấy anh đang nhìn những hình ảnh của cô rồi cười, khi anh cười cô có cảm giác gió và cây cũng phải rung động.
Đưa tay ra bịt mắt Trình Vương lại, Cố Tiểu Khả cười nhe nanh.
“Đoán xem ai nào?”
Chưa kịp chuẩn bị cho hành động tiếp theo, Cố Tiểu Khả bỗng bị anh quay lưng lại, dùng lực của hai tay bế cô lên thật nhanh.
“Tiểu Khả, cho anh leo cây lâu như vậy, đã đến giờ xử phạt!”