Cố Tiểu Khả chớp chớp mắt lấy làm không hiểu.
Cô là sinh viên, hai từ học sinh không còn gắn với cô từ lâu rồi.
Nhưng không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt mưu mô của anh cô lại thấy bản thân mình dường như đang tự đi vào bẫy!
Ngồi trong xe của Trình Vương, Cố Tiểu Khả một tay cầm trà sữa, một tay cầm điện thoại lướt lên lướt xuống vẻ tự tại.
Bây giờ thì cô có thể thoải mái, không lo áp lực học hành nữa rồi.
Có cảm giác giống như mình đã biến thành một bà cô lớn tuổi.
“Tiểu Khả, vừa ăn uống vừa xem điện thoại là không tốt.” Anh tập trung lái xe nhưng không quên nhắc nhở cô.
Nghe vậy cô nuốt nốt một ngụm trà sữa trong miệng rồi quay sang nhìn anh cười ngọt.
“Người ta biết rồi.”
Cất điện thoại vào trong túi, cô nhìn về phía trước một lúc lâu, mãi mới nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
“Trình Vương, đây đâu phải đường về nhà em?”
Càng nhìn càng thấy lạ lẫm, dần dần xe của anh đã đi lên đường cao tốc, anh quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
“Tiểu Khả, từ giờ không được gọi cả họ tên của anh như vậy.”
Cô á khẩu quay đầu về vị trí cũ.
Đúng là cô không nên gọi cả họ tên anh như thế, nhưng gọi một tiếng Vương thôi cũng kỳ quặc quá…
“Gọi anh là Vương.” Nhìn cô xấu hổ anh liền đưa ngón tay trỏ lên môi che đi nụ cười.
“Hôm nay anh lạ quá.” Cô quay sang nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
“Anh có âm mưu gì hả?”
Trình Vương cong môi, đôi mày anh khẽ nhướng.
“Cũng có thể.
Ngày này anh đợi từ rất lâu rồi.”
Cứ thế xe của anh lao đến một khách sạn lớn, mới bước ra khỏi xe cô đã nhìn thấy đèn chùm bên trong sáng lấp lánh.
Xe của anh được người lái đi, cô vẫn còn ngờ nghệch trước quang cảnh tráng lệ này.
“Đi thôi.” Anh tiến đến, mắt nhìn xuống cô, tay đưa ra chờ đợi.
Cố Tiểu Khả nắm lấy tay anh, có được anh trong tay cô liền không có thêm sự lo lắng nào nữa, cô gật đầu mỉm cười rồi cùng anh vào trong.
Tiếp theo đó Trình Vương sắp xếp cô đi theo một đám người riêng, họ sẽ giúp cô chuẩn bị trang phục thật kỹ lưỡng, anh cũng rẽ sang một hướng khác, có lẽ anh cũng đã có kế hoạch tiếp theo của riêng mình.
“Ừm...tôi tự tắm có được không? Các người cứ ra ngoài trước.” Cố Tiểu Khả ngượng ngùng nhìn bọn họ chuẩn bị nước tắm cho cô, trong bồn còn có hoa hồng trải khắp, nến trắng và rượu vang bên cạnh khiến cô cảm thấy không thoải mái cho lắm, hình như có chút cầu kỳ.
Bọn họ đứng thẳng lưng dậy, ngoan ngoãn cúi gập đầu không hai lời với cô.
“Vậy tiểu thư cứ thư giãn, chúng tôi đợi cô bên ngoài.”
Nói xong bọn họ lần lượt đi theo nhau ra ngoài, Cố Tiểu Khả đưa tay lên vuốt ngực.
Bấy giờ cô mới để ý phòng tắm lớn này, nếu không phải vì cô chưa lấy chồng, cô còn nghĩ đây là phòng tắm dành cho vợ chồng mới cưới.
Lẽ nào Trình Vương cũng hay tắm theo phong cách này? Không không, ít ra anh không phải là người ‘điệu đà’ đến vậy!
Trên tường treo một chiếc áo choàng tắm, không có bất cứ trang phục nào để ở đây cho Cố Tiểu Khả thay, cô mầm đoán chút nữa ra ngoài rồi những cô gái đó sẽ giúp mình mặc đồ.
Cô bây giờ không khác gì nữ hoàng.
“T...tôi sẽ mặc cái này sao? Rắc rối vậy ư?” Cố Tiểu Khả xương quai xanh còn đọng lại vài giọt nước, cô nhìn chiếc váy bọn họ đang cầm lên cho cô nhìn, đôi mắt có chút mơ hồ.
Chiếc váy này đúng kiểu cô thích, không hở hang, càng không quá diêm dúa, có cảm giác chiếc váy này là do chính Trình Vương lựa chọn cho cô.
Váy màu trắng tinh khiết, hai bên quai váy là ngọc đính, chiếc váy lấp lánh như gắn hàng ngàn vì sao.
“Tiểu thư, tôi thấy váy rất hợp với cô.
Với dáng người nhỏ nhắn của cô, trông cô giống như một công chúa! Chẳng trách thiếu gia nhà tôi lại mê mẩn cô đến vậy.” Một trong số những người ở đây sau khi đợi cô trang điểm nhẹ nhàng và mặc lên mình chiếc váy, cô ấy vỗ tay một cái ngắm nhìn Cố Tiểu Khả thật lâu.
Bản thân cô khi nhìn mình trong gương còn không dám nghĩ đây là mình.
Cô vốn mang gương mặt bầu bĩnh, nước da trắng sứ, bọn họ trang điểm cho cô cũng lựa chọn màu hồng sanho.
Lồng ngực cô rung rinh nãy giờ, một ngày nào đó khi khoác lên mình chiếc váy cưới, cô có xinh đẹp như này không?
Nhưng khoan, thiếu gia? Cố Tiểu Khả nhìn bọn họ một lượt.
Ai cũng ân cần và thạo việc, khuôn mặt hiền hậu lại còn khéo miệng, đoán chắc đây là người làm của Trình Vương đem tới, cô cười.
“Các cô vất vả rồi, từ nhà anh ấy đến có xa lắm không?”
Bọn họ nhìn nhau chớp mắt rồi nghiêng đầu cười với cô.
“Tiểu thư nói gì vậy, đây là khách sạn của thiếu gia nhà chúng tôi, chúng tôi không ở nhà anh ấy, mà ở đây làm việc!”
“Sao?” Cố Tiểu Khả hơi đỏ má, cô bối rối nhìn cả cái phòng mình đang ở bên trong.
Nhìn sao cũng thấy sang chảnh và đắt tiền, có bao nhiêu căn phòng như vậy ở khách sạn? Có bao nhiêu đồ vật đắt tiền được đặt ở khách sạn như căn phòng này? “Các cô nói...khách sạn này là của anh ấy ư?”