Cô đã không nghĩ tới điều này…
Cố Tiểu Khả nuốt nước bọt liên tục, cô bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Nơi này cao sang như thế, cô còn chưa từng đến một nơi tương tự.
Đúng là cô sai khi không tìm hiểu về gia cảnh của anh, có phải cô quá thoải mái mà quên mất mình là ai rồi không.
Cô đơn giản nghĩ Trình Vương có một công ty nhỏ...ai ngờ.
“Tiểu thư, đợi một chút nữa đến giờ tôi sẽ đưa cô đến nơi thiếu gia dặn dò.
Cô cứ ngồi nghỉ đi, sắc mặt của cô không tốt cho lắm.”
“À….ừm.” Cố Tiểu Khả ngồi xuống ghế, đôi mắt thẫn thờ.
Những suy nghĩ trong cô lại trở nên lộn xộn.
Một ngày nào đó khi cô đưa Trình Vương về quê, về nhà của mình...anh ấy liệu có chấp nhận cô không.
Cô không thừa nhận gia cảnh mình nghèo khó, nhưng so với điều kiện của anh hiện tại, thì có lẽ trong mắt anh gia cảnh cô của tương lai khi anh nhìn thấy chắc chắn là nghèo nhất trong số những người nghèo.
Cô sợ bản thân mình bị nói là trèo cao, cô sợ mình không xứng đáng với anh…
Cố Tiểu Khả giật mình, cô lắc đầu kiên quyết rồi nhìn mình trong gương.
Trình Vương từng nói với cô rằng giàu nghèo như nào vẫn thương cô, cô tin tưởng anh hơn ai hết.
Cạm bẫy ngọt ngào này...chi bằng cứ để cho cô hưởng thụ, chỉ mong giấc mộng này cứ duy trì mãi, đừng vỡ tan như bóng nước.
Tám giờ tối, phòng của Cố Tiểu Khả một lần nữa được gõ cửa, theo phản xạ cô đứng dậy ra ngoài mở cửa, đúng là có một cô gái đã quay trở lại.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Cố Tiểu Khả nhe một chiếc nanh ra, cô hơi cười rồi đóng cửa lại, hồi hộp đi theo cô gái này từ phía sau.
Cô không biết mình sẽ đi đâu, cô chỉ biết mình sắp gặp được anh trong bộ dạng mình cho là xinh đẹp nhất.
Đi lên tầng thượng bằng thang máy kính trong suốt dành cho khách vip, cô cũng khá hào hứng vì lần đầu được đi bằng thang máy này.
Khi đến nơi Cố Tiểu Khả nhìn cô gái kia, định bụng để cô gái đó ra trước, xong lại bị cô ấy nhìn mình vẻ khó hiểu.
“Tiểu thư, phía trước chính là bàn ăn của thiếu gia, tôi không cần đưa cô đến tận chỗ thiếu gia nữa, cô cứ tiến lên phía trước.” Vừa nói cô ấy vừa chỉ tay ra bên ngoài thang máy.
Theo phản xạ Cố Tiểu Khả nhìn theo, lồng ngực cô liền thịch một cái thật lớn.
Trước mắt cô là bóng lưng cao ráo đang đứng cạnh lan can, anh đã thay một bộ quần áo mới, bên ngoài là áo vest ghi-lê, bên trong áo sơ mi trắng mềm mịn, quần không có lấy một vết nhăn.
Cô đoán anh đang cầm trên tay ly rượu và ngắm khung cảnh đẹp đẽ của thành phố về đêm, dưới ánh trăng mập mờ, cô thấy một bức tranh tuyệt đẹp tỏa ra từ nơi Trình Vương.
Cố Tiểu Khả chậm rãi bước về phía anh, cô không biết anh mải suy nghĩ điều gì hay là cố tình không phát hiện ra có người đang đi tới, cứ thế đứng phía sau anh, vòng cánh tay nhỏ nhắn ôm anh từ phía sau.
Trình Vương khẽ rùng mình, anh hơi liếc xéo mắt về phía sau, phát hiện ra mùi hương quen thuộc tỏa ra từ Cố Tiểu Khả liền giương cao khóe miệng.
“Tiểu Khả, đói chưa?”
Cô buông tay anh ra, nhìn anh một hồi.
Anh nhìn cô, xong lại mở to mắt.
Từ trước đến nay anh chưa từng thấy cô trang điểm, vì nước da cô quá đỗi hoàn hảo, hầu như khi gặp nhau Cố Tiểu Khả chỉ thoa son môi, đơn giản hơn là cô không thoa son thì vẫn tự nhiên và thuần khiết.
Hôm nay cô lại được chuyên gia trang điểm biến hóa thành ra thế này...có chút cảm động.
“Tiểu Khả, có ai từng khen em giống một thiên nga trắng chưa?” Anh đưa tay lên, khẽ vuốt má của cô.
Cô xấu hổ hơi cúi đầu xuống, không quên lắc nhẹ đầu.
Ý của anh không phải là đang chê cô hay là…
Anh hơi cười rồi đi ra phía sau cô, kéo chiếc ghế ở gần đó ra.
“Lại đây.”
Cố Tiểu Khả nghe lời đi đến, cô để anh kéo ghế giúp mình ngồi xuống, anh lịch sự và trang nhã, không có gì thay đổi.
Ngồi đối diện cô, Trình Vương chống tay dưới cằm, anh nhìn cô thẳng thắn, ánh mắt pha lẫn sự si mê nhưng vẫn bình thản như không có gì xảy ra.
Cố Tiểu Khả còn nghĩ anh sẽ cuống quýt khen cô xinh đẹp, xem ra cô đã nhầm rồi.
“Vương...chỉ là một bữa cơm, có cần…” Cô mím môi nhìn xung quanh nơi này.
Ánh đèn vàng nhỏ lấp lánh, nến và hoa hồng, dòng nhạc dương cầm du dương từ đâu phát ra.
Hóa ra trên đời này những cảnh tượng cô nghĩ chỉ có trên phim lại có thật.
Anh bỗng huýt sáo một cái, một cô gái xinh đẹp từ phía sau anh bước lên, tay cầm theo chai rượu vang đắt tiền.
“Mừng em thi xong, không được sao?” Anh nhướng mày, khóe môi lại giương lên bí ẩn.
Rượu được cô gái đó rót ra một cách cẩn thận, dường như bằng mắt thường cô ấy cũng có thể ước lượng được độ bằng nhau của hai ly rượu cách nhau khá xa.
Muốn nói với Trình Vương rằng cô không biết uống rượu, xong nhìn thái độ hưng phấn của anh Cố Tiểu Khả lại không nỡ phá đi.
Cô hơi gật đầu cảm ơn cô gái đó, màu rượu vàng trong ly khiến cô thấy thật đẹp đẽ.
Đâu đó bên dưới khách sạn, một căn phòng được trang hoàng đơn giản nhưng rộng lớn.
Bà từ từ bỏ chiếc kính râm đen xuống, liếc mắt với một vài người trong phòng.
“Con trai tôi và con dâu đã nhận rượu chưa?”
“Phu nhân, bọn họ chỉ cần uống nữa thôi.
Đúng với ý của phu nhân!”