Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh


Sau khi nhận chiếc bằng tốt nghiệp đại học, Cố Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm rồi hít thở một hơi.

Cô đưa chiếc bằng lên cao cười tươi tắn, liên tục đặt nụ hôn lên chiếc bằng rồi hít hà mùi giấy mới của nó.
“Cuối cùng nửa đời người đã trôi qua.

Còn tưởng bị trượt chứ, Cố Tiểu Khả, mày đúng là được ông trời chiếu cố rồi!” Cô tự nói với chính mình rồi đặt tấm bằng xuống bàn.
Bây giờ là mùa đông, thời tiết luôn duy trì ở mức độ rất thấp, hanh khô lại rét buốt khiến đôi môi Cố Tiểu Khả hơi khô đi.

-6 độ, chính là vấn đề đấy!
Ngoài trời tuyết vẫn cứ chậm rãi rơi, phủ trắng các tòa nhà đối diện.

Cố Tiểu Khả ngồi cạnh chiếc quạt sưởi, trên mình là lớp áo dày dặn, dường như cô chỉ hở đôi tay và khuôn mặt nhỏ.
Cô ngồi xuống bàn, hào hứng mở laptop ra vào một tab tuyển dụng.

Với trình độ của cô, cô không tin không có công ty nào dám không nhận!
Reng reng.
Cố Tiểu Khả thở dài rồi khó khăn ngồi dậy.

“Mới ngồi xuống được một lúc, ai lại gọi chứ.” Cô lẩm bẩm nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt khó chịu liền tan biến.


“Á Lệ?”
Bên đầu dây bên kia Cố Tiểu Khả có thể nghe thấy tiếng suýt xoa của Á Lệ, không cầm lòng được liền tốt bụng nhắn nhủ.

“Á Lệ, cậu mặc ấm hay chưa? Thời tiết này có thể giết chúng ta bất cứ lúc nào đó, nói cho cậu nghe, mình mặc bốn chiếc áo bên trong, một chiếc áo khoác lông bên ngoài, nhìn mình không khác gì cục thịt tròn tum!” Vừa nói vừa cười vui vẻ, Cố Tiểu Khả đỏ đỏ hai má vì lạnh.
Á Lệ bị tranh lời nên cũng để cho Cố Tiểu Khả nói hết, xong cô mới mở miệng.

“Tiểu Khả, cậu sắp thành con robot chưa?”
“Ừm, sắp!”
Điệu bộ hứng khởi của Cố Tiểu Khả làm Á Lệ vui vẻ theo.

Cô sụt sịt vì lạnh rồi tiếp tục.

“Tiểu Khả, tối mai cậu có rảnh không?”
Cố Tiểu Khả muốn đưa tay lên xoa cằm mà còn khó khăn, cô trả lời.

“Tốt nghiệp rồi, cũng không còn gì phải làm.

Mình rất rảnh.”
“Được.

Tiểu Khả, mình muốn làm một bữa lẩu mừng chúng ta tốt nghiệp đại học.”
“Thật vậy sao? Ăn lẩu giờ này là tuyệt nhất.” Nghĩ đến đây bụng của Cố Tiểu Khả đã réo lên.
“Cũng không có ai cả, chỉ có mình, Chí Hào.

Cho nên mình muốn mở lời...cậu có thể mời Trình Vương đến, chúng ta có đôi có cặp chẳng phải đều vui vẻ ư?”
Nhắc đến Trình Vương lồng ngực Cố Tiểu Khả lại đập thình thịch, anh bận như vậy...liệu có đi cùng cô không? Lẩu là món ăn đơn giản, anh lại chỉ ăn ở các khách sạn sang trọng.
“Ok, không thành vấn đề, mãi yêu cậu!” Cúp điện thoại, Cố Tiểu Khả thở ra một làn khói trắng giữa không trung, cô xoa xoa hai tay vào điện thoại chỉ mong ấm hơn.
Đã chót nhận lời đồng ý rồi, cô cũng nên gọi hỏi ý kiến của Trình Vương xem sao, nếu anh không muốn đi cô còn nghĩ cách từ chối khéo cô bạn thân này.

Đương nhiên nếu Trình Vương không đi thì cô sẽ đi một mình, một bữa lẩu miễn phí giữa thời tiết này đã hấp dẫn sự yêu thích đối với thực phẩm của cô rồi!
Chuông không đổ quá ba lần cô đã thấy Trình Vương bắt máy, dù có bận cỡ nào anh cũng thường làm vậy...khiến cô an lòng.
“Tiểu Khả, nhớ anh?”
Giọng anh trầm khàn, vừa quyến rũ vừa ấm áp.

Cố Tiểu Khả lắc lắc đầu rồi nhỏ giọng.

“Vương, Á Lệ vừa gọi em, muốn mời hai chúng ta đến nhà của cô ấy ăn lẩu vào tối ngày mai, anh rảnh không?”
“...”
Sự im lặng của Trình Vương khiến Cố Tiểu Khả hơi mím môi, có lẽ không được rồi, anh rất bận.
“Nghe theo em.” Anh đáp trả, chất giọng nhẹ nhàng như không suy nghĩ điều gì.
Cô cười rạng rỡ để lộ hai chiếc răng nanh trắng, mắt hạnh híp lại.

“Vương.

Em biết là anh không từ chối.”
“Thật sao?” Vậy mà anh nghe đâu được tiếng khóc lóc từ trái tim ham ăn ở đầu dây cơ đấy.

“Tiểu Khả, em đang làm gì?”
Cô nhìn chiếc laptop trên bàn rồi thành thực.

“Em đã nộp hồ sơ xin việc ở rất nhiều công ty, chờ đợi để phỏng vấn, cũng có thể tìm việc từ bây giờ rồi.”
Trình Vương đang ngồi ở tòa nhà cao nhất, phía sau là cửa kính với khung trời trắng xóa của tuyết.

Chiếc áo len cổ lọ màu đen đã che đi yết hầu anh.

Anh hơi cao giọng với cô.

“Em vậy mà đã muốn đi làm?”

Nghe điệu bộ gấp rút của anh, cô chớp chớp mắt.

“Đúng vậy.

Em đủ tuổi rồi nha!”
Cái đó không phải là vấn đề! Trình Vương lập tức đứng dậy khỏi chiếc ghế nóng, bỏ bút xuống bàn, một đống giấy tờ làm việc hỗn loạn trên bàn của anh.

“Tiểu Khả, anh đang bận chút, liên lạc sau.”
Sau khi ngắt điện thoại, Trình Vương rời khỏi văn phòng chủ tịch, anh có chút gấp gáp tới một căn phòng nhỏ khác.

“Tất cả sơ yếu lý lịch xin việc đâu, đem đây cho tôi.”
Bỏ bê việc chính, Trình Vương ngồi trên ghế lật hết tất cả hồ sơ mà không thấy hồ sơ xin việc của Cố Tiểu Khả đâu, anh đưa tay lên day day trán.

“Mình quên mất, cô ấy chưa biết mình là ai.”
Vậy thì càng không thể để Cố Tiểu Khả có cơ hội được những nam nhân khác tiếp xúc!
“Hủy thẳng tất cả hồ sơ xin việc của Cố Tiểu Khả.

Công ty nào chống đối, cứ dùng biện pháp mạnh!” Ánh mắt âm u, Trình Vương hơi nâng cao khóe miệng, tay vẫn còn cầm điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận