“Tiểu Khả…” Trình Vương nhướng mày nhìn cô.
Á Lệ say đến nỗi không nghĩ thấu đáo hơn, cô vỗ tay cổ vũ hai người.
“Tiểu Khả, hôn nhau đi!”
“Á Lệ!” Ngô Chí Hào đưa tay lên vỗ trán bất lực, phụ nữ khi say thật phiền phức, cứ gặp đúng cạ là y như rằng…
“Ưm…” Cố Tiểu Khả xem vậy cũng chỉ dám to mồm to miệng lúc tỉnh táo, cô nói xong cũng ngả đầu vào ngực Trình Vương, nhắm mắt ngoan ngoãn hệt như đang ngủ.
Anh đứng hình mất vài giây, hai tay ôm trọn lấy cô, gọi tên cô mấy lần nhưng không thấy động tĩnh gì, anh có thể chắc chắn cô đã ngủ say.
“Thật ngại quá.” Trình Vương cất giọng lành lạnh với hai người đối diện, ánh mắt tối đi ba phần, lời nói rõ ràng có ngụ ý.
“Anh cứ đưa Tiểu Khả về trước, phần còn lại cứ để chúng tôi lo.” Ngô Chí Hào Biết ý liền đứng dậy gượng cười.
“Vậy cảm ơn.” Trình Vương không khách sáo, cứ thế đỡ Cố Tiểu Khả dậy một cách dễ dàng, vô tình chuyển ánh mắt mới phát hiện ra Á Lệ, bạn của cô đã ngủ gà ngủ gục tại chỗ rồi.
Ba người ra đến bên ngoài, làn gió lạnh buốt lập tức bao vây tứ phía, gió như những lưỡi dao sắc cắt da cắt thịt.
Ngô Chí Hào đi theo phía sau không ngừng suýt xoa.
Từ miệng của Trình Vương cứ lúc lúc lại thở ra khói mỏng, anh cố tình ôm Cố Tiểu Khả chặt hơn vì sợ cô lạnh.
“Tiền bối, anh lái xe được chứ.
Nếu không thì để tôi gọi taxi.” Ngô Chí Hào mở màn hình điện thoại ra, phát hiện cũng đã muộn.
Trình Vương bế hẳn Cố Tiểu Khả lên, anh quay lại.
“Không cần, tôi cũng không uống nhiều rượu.
Bữa tối nay, cảm ơn.” Anh trầm giọng khiến đối phương càng thêm run.
“Tiền bối không cần khách sáo, ngoài trời lạnh quá, hai người vẫn là nên ra xe sớm.”
Từng bước chân để lại trên lớp tuyết trắng, ra đến xe của Trình Vương, một làn gió lạnh thổi qua mặt hai người đàn ông như trêu ngươi.
“T… Tiền bối, thế này…” Ngô Chí Hào nhìn chiếc xe đã bị tuyết bao phủ của Trình Vương, cười không ra hơi.
Anh khẽ thở hắt ra một hơi rồi thẳng lưng bước đến mở cửa xe, nhẹ nhàng hạ Cố Tiểu Khả xuống ghế rồi đóng cửa xe lại.
“Cậu vào nhà đi, ở đây không cần cậu.” Lời nói không một chút nể nang.
Nghe xong Ngô Chí Hào cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi, cậu ta cũng đi vào trong nhà luôn.
Trình Vương đứng yên một lúc mới đưa tay lên bẻ cổ một cái vẻ mệt mỏi.
Anh lấy điện thoại ra xem, số cuộc gọi nhỡ đã lên hơn hai trăm, đều là của thư ký, trợ lý, đối tác và nhiều người nữa, đủ để biết ngày hôm nay anh lẽ ra phải bận bịu đến đâu nhưng vì sợ ai đó không vui nên đã bật chế độ im lặng của điện thoại từ chiều đến giờ.
Đóng lại cửa xe, anh hơi giật mình khi nhìn thấy Cố Tiểu Khả chăm chăm vào mình.
“Em dậy rồi?”
“Vương…”
Cố Tiểu Khả không an phận, từ chỗ ngồi của cô mà đi qua ranh giới, ngồi vào bọc anh.
Trình Vương nhìn cô, ánh mắt không lộ một tia cảm xúc, rất bình thản, anh cố tình xem cô muốn làm gì.
“Vương, muốn thử trên xe không?” Cô vừa nói vừa đỏ mặt.
“Ồ.” Anh ồ nhẹ, bất giác khóe miệng giương lên.
Bảo bối của anh thật là hư hỏng, không biết từ khi nào anh lại rất thích nhìn cô trong bộ dạng say rượu.
Tay anh đưa lên khóa lấy eo cô chắc chắn, đầu hơi hướng về phía trước, muốn trong bóng tối mờ ám tìm đôi môi ngọt của cô.
“Ưm...đừng!” Cố Tiểu Khả cản anh lại, đôi mày cau có khó chịu.
Anh lộ vẻ kinh ngạc, chẳng phải cô vừa nói ‘muốn’ ư?
“Anh...ngồi yên chút đi.
Đừng lộn xộn, em cắn anh!” Cố Tiểu Khả nuốt một ngụm nước bọt, cô tự cởi áo của mình ra như một cỗ máy.
“Em ngồi trên.”
Trình Vương thoáng bất ngờ trong đôi mắt, đôi mày sắc sảo nhướng lên theo nụ cười.
“Bảo bối, vậy nhờ em.”
Từng cúc áo của anh cô đều cởi ra nhẹ nhàng, đến chiếc thắt lưng lại loay hoay mãi không mở được, gương mặt đã phụng phịu đi mấy phần cho đến khi Trình Vương giúp cô tháo nó.
Áp thân trên không mảnh vải vào bờ ngực nóng của anh, Cố Tiểu Khả đưa tay ôm lấy anh, hôn lấy môi anh thật nồng nàn, hôn đến nỗi thở khó khăn, rồi lại di chuyển xuống ngực anh, cố tình trêu chọc anh, ngậm lấy đầu ngực anh mà vân vê.
“Ha…” Trình Vương thở nóng, anh nhìn bảo bối bên dưới không ngừng ‘sa đọa’, hại anh như muốn phát điên.
Cô đưa tay xuống, chạm vào vật nóng hạ thân anh, khẽ vuốt ve nó, không quên ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của anh.
Anh...đỏ mặt ư?
“Vương, anh thật hư hỏng.” Cô rướn mình, chạm ngực vào anh một lần nữa khiến anh tê dại không thôi.
Trình Vương từ từ nhìn xuống khuôn mặt bầu bĩnh của cô, đôi mắt mờ đục của cô lộ vẻ si tình.
Không để cô nói thêm lời nào, anh trực tiếp nhấc lấy eo cô lên cao, đặt vật nóng của mình bên dưới cô mà mơn trớn.
“Anh sẽ cho em biết, thế nào là hư hỏng thực sự, bảo bối.” Thổi phù một hơi nóng vào tai Cố Tiểu Khả, mép anh cong lên, sau đó lại hôn chụt vào vành tai đỏ của Cố Tiểu Khả.
“Ưm…” Cố Tiểu Khả nhấp mình bên trên anh, anh giữ lấy hai bên eo của cô, không ngừng đưa đẩy.
Men rượu ngấm sâu càng khiến hai người phấn khích, cô rên rỉ yêu kiều, anh bật tiếng hưng phấn, hai người cuốn lấy nhau.
Trời bắt đầu có tuyết rơi, tuyết phủ kín chiếc xe đang rung lên mờ ám.