Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh


Một lúc sau từ trong nhà đi ra có hai người đàn ông lớn tuổi, thấy bố mẹ mình đứng dậy, Cố Tiểu Khả cũng ngơ ngác đứng dậy theo, cô hơi cúi đầu chào hỏi.
"Ôi chao, con bé đáng yêu quá." Người lớn tuổi nhất mang mái tóc bạc trắng phúc hậu, thần thái ôn nhã.
Thấy Bạch Dương gọi ông ấy là bố, Cố Tiểu Khả đoán chắc ông ấy là ông của Trình Vương.
"Cháu chào ông." Cố Tiểu Khả cười, đôi mắt to tròn ngây thơ.
"Còn bố chồng nữa!" Người đàn ông trung niên bên cạnh ông ấy cũng hắng giọng, ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ quý mến.
"A..." Cố Tiểu Khả xấu hổ.
Ông của Trình Vương đi tới ngắm nhìn gương mặt tươi trẻ của Cố Tiểu Khả, càng nhìn càng thấy thích thú.

"Thằng bé cũng đáo để.

Ông còn tưởng tới khi già chết đi cũng không thấy nó trưởng thành rồi kiếm lấy một cô vợ." Ông đưa bàn tay đã hơi nhăn ra vỗ vỗ vào tay Cố Tiểu Khả.

"Không ngờ nó lại lấy lòng được cô bé xinh đẹp này.

Nhà họ Trình không sợ mất người nối dõi rồi."
Mẹ của anh bên cạnh cổ vũ.

"Rất khó khăn mới được gặp con dâu đó.

Thằng bé giấu con rất kỹ, muốn gặp con còn khó hơn lên trời."

"Nào nào, ngồi xuống, ngồi xuống hết đi." Bố của anh vẫy tay ra hiệu mọi người ngồi xuống ghế.
Nhìn mọi người nói chuyện vui vẻ, Cố Tiểu Khả hồi hộp đan xen lo lắng, hai tay liên tục bấu vào nhau không thôi.

Can đảm lắm mới dám chen ngang cuộc trò chuyện vui vẻ của bọn họ.

"B...bác gái, Vương có biết con đến đây không ạ?"
Đột nhiên thấy Bạch Dương nhìn mình căng thẳng, Cố Tiểu Khả cười gượng gạo.
"Còn gọi mẹ là bác nữa sao? Mẹ đợi ngày có con dâu lâu lắm rồi."
Cố Tiểu Khả đỏ mặt nhìn bố mẹ mình, họ cũng mỉm cười.
"Giờ này chắc nó đang lùng sục cả thành phố để tìm con cũng nên." Bà ấy cười thỏa mãn.
Có gì vui chứ!
"Gọi nó về ăn cơm đi.

Trêu đùa vậy đủ rồi." Ông của Trình Vương xua tay.
Trình Vương cứ như một cơn gió, trong chốc lát đã có mặt tại nhà, nhìn anh vội vàng, áo sơ mi hơi ướt mồ hôi, khuôn mặt hỗn tạp đủ loại cảm xúc.

Nhìn thấy Cố Tiểu Khả bình an, anh thở phào từ từ đi tới ôm cô vào lòng.
"Vương." Cố Tiểu Khả đưa tay lên xoa xoa lưng anh.

"Vất vả rồi."
Anh buông cô ra, nhìn Cố Tiểu Khả từ trên xuống dưới.

"Em không sao chứ?"
"Em không sao." Cô lắc đầu.
Trình Vương lập tức quay sang nhìn người nhà mình, ánh mắt hình viên đạn.

"Mọi người có ý đồ gì đây?"
"Con rể bình tĩnh." Cố Bách Điền đứng dậy cười giòn giã.
"B...bố?" Trình Vương vốn không để ý có bố mẹ Cố Tiểu Khả ở đây.

Anh liếc mắt sang bố mẹ và ông nội vẻ khó hiểu.
Bạch Dương cứ vậy nháy mắt với anh không nói gì, Trình Vương nuốt một ngụm nước bọt.

Nghe lời mọi người đi tắm xong liền xuống ăn cơm.
"Tiểu Khả, con thấy nhà chúng ta thế nào?" Đang ăn cơm mẹ của Trình Vương cất tiếng hỏi.
Cô nhìn bàn thức ăn đủ sắc màu rồi trả lời.


"Nhà rất lớn ạ."
Bạch Dương gật gù rồi cười với Tần Tịch Hương như rất thân thiết.

"Bà thông gia, vậy thì từ giờ hai người cứ ở lại đây với chúng tôi cho vui nhà vui cửa."
Sao?
Cố Tiểu Khả giật mình.
Cố Bách Điền không nói gì, tựa như dựa vào quyết định của vợ mình.
Tần Tịch Hương tỏ vẻ cười vui.

"Thật sự không cần đâu chị Bạch."
"Ài!" Bạch Dương phẩy tay giữa không trung rồi nhìn chồng mình.

"Chúng tôi ở căn nhà lớn như thế rất cô quạnh, hai người ở dưới xuôi cũng không gần con dâu, chi bằng cứ về đây, chúng ta chung một mái nhà tiện chăm sóc nhau."
Trình Vương chỉ mải gắp thức ăn ngon cho Cố Tiểu Khả, cũng không để ý gì nhiều.

Điều mẹ anh đã quyết thì không ai ngăn lại được.
Thấy mẹ của Trình Vương nhiệt tình, Tần Tịch Hương cuối cùng cũng đồng ý đến thành phố cùng sinh sống với mọi người, một phần bà không muốn xa Cố Tiểu Khả.

Biết con gái đã gặp được một gia đình tốt, bà thân làm mẹ cũng không muốn con gái bỏ qua.
Buổi tối hôm ấy Cố Tiểu Khả đến phòng Trình Vương, cô dạo quanh căn phòng anh đã ở, rồi dừng chân ở ban công hình bán nguyệt.

Trăng hôm nay rất sáng, hàng ngàn vì sao nối nhau lấp lánh, làn gió mát vi vu thổi qua da thịt cô, khung cảnh tuyệt diệu làm sao.

Nơi đây không khí trong lành, khác biệt so với trung tâm thành phố.
Trình Vương ôm cô từ phía sau, cằm tì nhẹ lên hõm vai Cố Tiểu Khả.

Cô hơi quay lại, ánh mắt yêu thương.
"Tiểu Khả, em đang nhìn gì vậy?"
"Trăng." Cố Tiểu Khả trả lời.
"Trăng với anh, cái nào đẹp?"
Cố Tiểu Khả bật cười.

Trình Vương không ngờ cũng có lúc trẻ con như thế.
"Anh dưới trăng là đẹp nhất." Cố Tiểu Khả ngọt ngào đáp lại anh.
Trình Vương hôn lên sau cổ cô.

"Tiểu Khả, anh muốn căn phòng này trở thành nơi ở của hai chúng ta."
Cố Tiểu Khả không hiểu cho lắm, cô chớp chớp mắt.
"Tiểu Khả, chúng ta bên nhau rất lâu, rất lâu rồi.

Cũng đến lúc nên nghĩ đến chuyện tương lai."
Cô hồng má ừm nhẹ một cái.
Niềm say đắm ấy tràn từ ban công ngắm cảnh vào phòng khách, cuối cùng ngã trên chiếc giường lớn.

Trong phòng chỉ bật đèn ngủ với ánh sáng mờ nhạt, bên trong phòng ngủ tối tăm, dần dần chỉ còn lại những tiếng thở dốc nặng nề mà hỗn tạp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận