Đợi Á Lệ mất mười năm phút, lúc Á Lệ đến nơi Cố Tiểu Khả cô sớm sắp bị nướng chín dưới ánh nắng mặt trời.
Á Lệ đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm màu xanh nhạt rồi cười nửa miệng xấu xa.
“Bạn trai của cậu đâu mà gọi mình ra đón thế này?”
Cố Tiểu Khả hơi đỏ mặt, xong cô vẫn bĩu môi.
“Anh ấy có việc nên đi trước.”
Dẫu biết hai người đã chính thức hẹn hò từ hôm nay nhưng sao cô vẫn có cảm giác lạ lẫm.
Có lẽ là vì cái cảm giác gặp được mối tình đầu ưng ý lại khiến người ta nâng nâng dễ chịu như thế này.
Nghe Á Lệ nói hai từ ‘bạn trai’ thôi mà cô đã ngại ngùng lẫn vui vẻ rồi.
Trên đường trở về trường đại học, Cố Tiểu Khả và Á lệ nói chuyện rất nhiều, hầu như Á Lệ là người hỏi và Cố Tiểu Khả là người trả lời, đương nhiên chủ đề của cuộc trò chuyện giữa hai người là xoay quanh cái tên Trình Vương.
“Không ngờ cậu lại may mắn như vậy.
Họ Trình sao? Nhìn anh ta rất có khí chất, giống như một người đã từng trải đời vậy.
Xem ra lần này cậu đã vồ vập được một tổng tài đích thực rồi tiểu khả ái của mình ơi!” Á Lệ xuýt xoa, một tay lái xe một tay xoa cằm như đang suy nghĩ, đôi mắt chứa đầy hy vọng.
Bởi để Cố Tiểu Khả chịu hẹn hò với một người thì Á Lệ đã rất vất vả.
Cô ngồi phía sau hai tay giữ áo Á Lệ, khẽ nhắm mắt hít khí trời.
“Á Lệ, cậu thấy anh ấy như nào?”
“Không biết nữa, nhìn qua thì là người tử tế.
Cái này là do cậu suy nghĩ, mình thì sao biết được chứ.
Nhưng nếu gã đó là một tên tra nam thì mình sẽ không gửi cậu cho anh ta chăm sóc đâu.” Á Lệ liếc xéo mắt với khuôn mặt đầy nghi ngờ.
“Được rồi.
Vậy mình sẽ chứng minh cho cậu thấy Trình Vương là một người rất tốt.” Cô đưa tay lên phía trước, khẽ nhéo má Á Lệ rồi cười, chiếc răng nanh lộ ra càng thêm nét duyên dáng
Thoáng qua mùa hạ, đến cuối mùa thu.
Cô và Trình Vương đã hẹn hò được vài tháng cố định, mối quan hệ của hai người vẫn rất tốt.
Cô vẫn là cô, không bao giờ đòi hỏi hay muốn chen chân vào đời sống riêng tư của anh, ngoài mối quan hệ yêu đương ra Cố Tiểu Khả chưa từng một lần đề cập đến công việc của Trình Vương lẫn gia đình của anh, đương nhiên anh cũng vậy.
Mối quan hệ của hai người tốt đẹp đến mức các sinh viên trong trường đại học của cô ai cũng ghen tị.
Hơn ai hết cô còn tự ghen tị với chính bản thân mình!
Từ lúc quen nhau, Trình Vương chưa từng mắc sai lầm với cô, anh tôn trọng ý kiến của cô, chưa một lần đòi hỏi bất cứ thứ gì vượt quá khả năng của cô, hay đơn giản hơn là vượt qua rào cản an toàn mà cô đã tự đặt từ lúc quen anh.
Có những lần Á Lệ ngồi lại hỏi chuyện với cô, cô ấy có hỏi cô rằng cô và Trình Vương...đã hôn nhau chưa?
Cố Tiểu Khả nhớ lại thời khắc Á Lệ nghiêm túc khi đó, cô chỉ biết đỏ mặt rồi đánh yêu Á Lệ một cái.
Hôn cái gì chứ, đến nắm tay cô còn ngại ngùng! Suốt sáu tháng qua hai người chưa từng môi chạm môi.
Rất nhiều lần cô bị Á Lệ chê là ngốc nghếch, nhưng không sao, cô vốn không đặt nặng vấn đề hôn môi...chỉ là nhiều lúc nhìn môi anh quả nhiên có sức quyến rũ.
“Sao vậy?”
Nghe thấy thanh âm trầm trầm của Trình Vương, cô giật mình thu đôi mắt có ý đồ lại rồi lấy từ trong túi xách cái gương và thỏi son.
“Không có gì.”
Trình Vương thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, anh khẽ cười.
Không phải cô lại nghĩ linh tinh gì đấy chứ.
Gần đây Cố Tiểu Khả rất đáng nghi khi nhìn anh như vậy, có chút đắm đuối, có chút vương vấn.
Tuy từng gặp qua nhiều người phụ nữ đã nhìn mình với đôi mắt như thế, nhưng đối với anh cô đặc biệt.
Cố Tiểu Khả với lồng ngực đập rộn ràng, cô cố tình dùng gương che khuất đôi mắt, thỏi son đỏ vẫn di đi di lại trên môi cô một cách đáng thương.
Cô không biết Trình Vương đã đổi vị trí ngồi sang bên mình từ lúc nào.
“Em muốn ăn gì, để anh gọi món?” Anh nhìn đôi má bánh bao hồng hồng của cô, lại nổi ý định muốn chọc ghẹo, tay đưa lên chọc chọc vào má cô rồi cười vui vẻ.
Đầu của cô đã bốc lên một dòng khói nghi ngút, xấu hổ chết đi được, thực ra Trình Vương có biết đây là nơi công cộng không vậy!
“Đợi...đợi em một chút.”
“...”
“Anh…”
“...”
Cố Tiểu Khả giật giật khóe miệng quay phắt sang phía Trình Vương, đôi mắt thấp thoáng ánh lửa nhỏ.
“Sao anh cứ chọc má em vậy, ngồi im một chút!”
Bỗng nhiên không khí trở nên tĩnh lặng, Cố Tiểu Khả cũng biết mình đã tức giận vô cớ nên bỏ chiếc gương và thỏi son xuống.
Đang định xin lỗi anh thì cô nhận được ánh mắt vô tội từ anh.
“Em quát anh đấy à?” Anh, một tổng tài chững chạc, khuôn mặt ngày thường vốn nghiêm túc, dáng vẻ oai phong như thế.
Mà lại làm nũng với cô ư?!
“Em…” Cô hơi mím môi, hết thuốc chữa…
“Em hết thương anh rồi, Tiểu Khả, em thật vô lương tâm!”