Em Có Nghe Thấy

Vì hôm nay là ngày cuối cùng của năm, ngày lễ đặc biệt, cho nên thành phố T đã bắt đầu kiểm soát giao thông từ rất sớm, sau khi hai người ra khỏi cao ốc WDS, Tạ Tu Dực lái xe vòng một đường xa, mới về đến nhà anh.

Bởi vì 8 giờ tối có buổi thử âm với nhóm Djay trên YY, chuyện rất quan trọng, Kha Giảo nghĩ hay là hôm nay nấu bữa trưa với bữa tối chung với nhau, lúc làm món ăn thì nấu lượng thức ăn của hai phần luôn.

Đợi đến lúc ăn cơm, cô giả vờ không để ý gọi Tạ Tu Dực một tiếng, nói với anh, "Tối nay tôi có việc, vừa rồi cũng nấu luôn phần buổi tối cho anh rồi, ở trong lò vi sóng, tối anh nhớ hâm lại rồi ăn."

Tạ Tu Dực nghe cô nói xong, ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục và cơm, nhàn nhạt đáp một tiếng bày tỏ đã biết.

Thấy anh không phản ứng, cô thở phào nhẹ nhõm, miệng cười toe toét vỗ vỗ bờ vai anh, "Năm mới vui vẻ nha, buổi tối đừng mải chơi game không ăn cơm, tôi sẽ gửi tin nhắn nhắc anh."

Nói xong, cô lại cười híp mắt bỏ thêm một câu, "Tôi vô cùng chờ mong mười bài hát của anh đó, tranh thủ viết đi."

Có điều, ở trong lòng, cô vẫn khiếp sợ như cũ, nói thật, cô thật sự không nghĩ tới thì ra trong cuộc đời cô vậy mà lại xuất hiện một người có thể có giọng hát sánh ngang được với bản mạng của cô.

Như vậy xem ra, ông tướng Tạ Tu Dực này, nói không chừng thật đúng là có thể trở thành siêu sao đẳng cấp của giới showbiz sau này...

Ừm, trước khi cô không làm nữ đầu bếp tay sai của anh nữa, nhất định phải hỏi xin lấy một cái chữ ký của anh trước đã rồi lại nói...

Đợi về đến nhà mình, Kha Giảo đặt báo thức bù đắp lại giấc ngủ trưa nghỉ ngơi dưỡng sức cho YY buổi tối, sau khi dậy lại nói chuyện điện thoại với bố mẹ, cô nhìn thời gian thấy cũng gần sáu giờ rồi, liền gửi một cái tin nhắn cho Tạ Tu Dực, bảo anh mau đi hâm nóng cơm ăn.

Làm xong mấy việc này, cô liền vừa ăn cơm buổi trưa mang về, vừa đặc biệt nghiêm túc ở trước máy tính xét duyệt xem kịch bản cùng kế hoạch kịch truyền thanh còn có vấn đề gì hay không, để tránh buổi tối lúc thử âm xảy ra sai sót khiến Djay mất kiên nhẫn phất áo bỏ đi.

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên đồng hồ cũng đã chỉ bảy rưỡi, mắt thấy trong kênh YY bọn Y Y đều đến đủ treo nick ở đó từ lâu rồi, cả YY đều tràn ngập không khí "trận địa đã sẵn sàng đón quân địch", cô thở ra một hơi, cầm di động lên nhìn thoáng qua.

Nhưng kỳ lạ là, trên màn hình điện thoại ngoài tin nhắn Wechat Tăng Thiến gởi tới ra, lại không có tin nhắn trả lời của Tạ Tu Dực.

Mặc dù cô biết anh không thích nhắn tin gọi điện thoại, nhưng từ khi cô quen anh đến nay, tin nhắn của cô, cũng ngoài ý muốn mỗi cái anh đều trả lời, cho dù chỉ đáp có một chữ, anh cũng sẽ trả lời.

Kha Giảo để điện thoại xuống, cau mày, trong lòng thoáng có chút lo lắng.

Chắc là đang chơi game không nhìn điện thoại? Hay là đang quá chuyên tâm sáng tác?... Hay là, chẳng lẽ anh lại đau dạ dày rồi?

Bởi vì đã từng tận mắt nhìn thấy bộ dạng đau dạ dày của anh, lòng cô vẫn còn có chút sợ hãi, lúc này cố gắng thuyết phục bản thân rằng chắc anh sẽ không có chuyện gì đâu, cô lại nhìn về phía màn hình máy tính lần nữa.

Chưa qua bao lâu, đám Hàn Sương, Tịch Nguyên đều từng người từng người liên tục vào kênh, cô càng ngày càng căng thẳng, nhưng lo lắng trong lòng lại cũng càng ngày càng mãnh liệt.


... Anh ở nhà một mình, không chừng tham ăn lại ăn mì gói rồi? Hôm kia anh đau dạ dày vừa mới khỏi, bây giờ sẽ không tái phát lại thật đấy chứ?"

Trống ngực đập ùm ùm, mắt thấy còn mười phút nữa là đến đúng tám giờ như đã hẹn, thành viên đoàn kịch đều gửi tin nhắn QQ cho cô hỏi cô đã chuẩn bị xong chưa, Kha Giảo cắn răng nhìn phía dưới bên phải màn hình liên tục nhấp nháy, rốt cục nhảy khỏi ghế đứng dậy, cầm áo khoác điện thoại cùng chìa khóa, xoay người lao ra khỏi nhà.

Chống lại gió lạnh nhanh chóng chạy thẳng tới nhà Tạ Tu Dực, cô căng mặt lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa, xông vào trong nhà.

Cả căn nhà lúc này đều im ắng, một tiếng động cũng không có, ti vi đang tắt, máy chơi game cũng đang tắt, cô thấp tha thấp thỏm đi mấy bước đến bên sô pha.

Chỉ thấy Tạ Tu Dực đang yên lặng nằm trên bàn uống trà, không nhúc nhích, do mặt anh quay về bên trái, nên chỉ có thể nhìn thấy một phần hai gương mặt tái nhợt lộ ra của anh.

Kha Giảo nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt bị dọa sợ, vội vàng xông tới đến bên cạnh ngồi xuống, nhẹ nhàng ở bên tai anh liên tục gọi tên anh, hỏi anh có sao không, còn đưa tay ra cảm nhận hơi thở của anh.

May quá may quá, vẫn hô hấp bình thường, nhưng cô liên tục gọi bao nhiêu tiếng anh đều không trả lời, cô thấy trong lòng càng ngày càng lạnh, tay run run cúi đầu tìm điện thoại trong túi áo, định gọi xe cứu thương tới.

Nhưng đúng vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy cái tay cô đặt ở trên bàn uống trà hình như bị người ta nắm lấy.

Quay mạnh đầu qua, liền thấy ngón trỏ tay trái của mình đang bị ngón tay thon dài của anh khẽ nắm, mà người cô vốn tưởng đã rơi vào hôn mê, lúc này đang từ trong cánh tay lộ ra một con mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn cô.

"Thịch" một tiếng, bị con ngươi xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm, Kha Giảo cảm thấy nhịp tim của mình hình như cũng đột nhiên chậm một nhịp.

"Đồ ngốc."

Giây tiếp theo, cô liền nghe thấy giọng ngái ngủ mang theo lười biếng của anh gần trong gang tấc, "Tôi đang ngủ."

Trong phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, Kha Giảo trợn mắt há mồm nhìn Tạ Tu Dực buông ngón tay mình ra, uể oải chuyển từ nằm sấp trên bàn uống trà ngồi thẳng dậy, dựa trên ghế sô pha, thoạt nhìn hoàn toàn không có một chút dáng vẻ cơ thể khó chịu.

Hai giây sau, cô cứng ngắc đưa tay lên đỡ trán, yếu ớt mở miệng nói, "Tạ Tu Dực! Tôi thật sự bị anh hù chết rồi đấy anh biết không, tôi còn tưởng bệnh dạ dày của anh lại tái phát cơ..."

Vừa rồi cô gọi anh thế nào anh cũng không tỉnh, thực sự cho là anh đau dạ dày đến nỗi hôn mê rồi, ai ngờ anh đột nhiên mở mắt nói với cô, anh chỉ là... đang ngủ mà thôi. TAT

"Luy giác bất ái*"... Kha Giảo cuối cùng cũng hiểu cái câu này nên sử dụng như thế nào rồi.

📍Luy giác bất ái*: Cảm thấy bản thân đã mệt rồi, không có sức để tiếp tục yêu nữa; rất mệt, cảm thấy mình sẽ không yêu thêm nữa.

Tạ Tu Dực mặt không biểu cảm nhìn cô một lúc, hình như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng điện thoại của Kha Giảo lại bỗng đột ngột đổ chuông.


Cũng không kịp nhìn số điện thoại gọi đến, cô đã luống cuống tay chân nhận điện thoại, "A lô?"

"Rau Chân Vịt! Cô đi đâu rồi! Tôi ở trong kênh gọi cô hơn mười phút cũng không lên tiếng trả lời, tất cả mọi người đều đang chờ cô đó!" Giọng nói của Y Y ở đầu bên kia điện thoại rất khủng bố, "Tóm lại cô thế nào vậy!"

Kha Giảo bị quát như vậy, mới trong nháy mắt nhớ tới đại sự YY tám giờ đúng, "... Xin lỗi thật ngại quá, vừa rồi tôi đột nhiên có chuyện gấp phải ra ngoài, bây giờ tôi lập tức dùng điện thoại lên YY ngay đây! Chờ tôi một phút!:

Cúp điện thoại, cô lập tức lòng như lửa đốt nhấn mở biểu tượng YY đăng nhập vào.

"Tôi ra ngoài một chuyến."

"Ừ... hả?" Nghe thấy tiếng nói, cô ngẩng đầu, thì nhìn thấy Tạ Tu Dực đã mặc áo khoác đứng ở cửa nhà, "Anh phải ra ngoài?"

Tạ Tu Dực một tay cầm laptop của anh, tay kia cầm một bộ tai nghe, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Mặc dù cô rất tò mò buổi tối anh lại cầm máy tính ra ngoài, nhưng cũng cảm thấy không cần thiết hỏi nhiều, nên chỉ nói, "Anh ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi." Anh đi giày vào, lại đứng đó chưa đi, "Cô chờ tôi về rồi hãy đi."

Kha Giảo ngẩn ra, không biết những lời này của anh là có ý gì, nhưng lúc này điện thoại đã kết nối với kênh nhà mình, cô nghĩ nghĩ dù sao cô cũng chỉ cần có thể lên YY là được rồi, liền vội vàng đồng ý, "Được."

Nghe cô nói như vậy, trên mặt Tạ Tu Dực dường như thoáng hiện lên nét vẻ vui, xoay người đi ra ngoài.

Trong nhà khôi phục lại một mảnh yên tĩnh, Kha Giảo điều hòa hô hấp một chút, vội vàng lấy tai nghe ra cắm vào, nhanh chóng gõ chữ trên khung bình luận, "Xin lỗi các vị đại nhân, tôi tới muộn, tôi quỳ xuống nhận lỗi với mọi người..."

Đại Hoa: Không sao, chúng tôi cũng mới tới không bao lâu, hơn nữa còn có người chưa tới.

Kha Giảo thấy thế hơi ngờ vực, vừa định mở danh sách của kênh con ra nhìn xem ai chưa tới, đã thấy Thất Hoàng vô cùng oán hận nói một câu: Nam thần của cô chưa tới...

Cô nhìn thoáng qua danh sách đang online, quả nhiên, chỉ có duy nhất Djay chưa hiện thân.

... Không cần phải nói, cô cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì cái này thật sự rất phù hợp với phong cách của anh.


Khải Khải: Đêm giao thừa, tôi lại không thể ôm người đẹp vào lòng, chỉ có thể một mình lẻ loi ở trong nhà đợi một người có thể sẽ không xuất hiện, sao thế giới này phải tàn khốc với tôi như vậy...

Hàn Sương: Cậu câm miệng đi, ít nhất cậu còn có người đẹp được chưa?

Khải Khải: Chú Sương, hôm nay cháu đã nghĩ rồi, nếu không thì chú với lão Thất cặp thành một đôi đi? Cháu thấy bình thường hai người thân đến mức sắp có thể mặc chung một cái quần rồi, fan cũng suốt ngày YY* hai người, hai người liền thuận theo nguyện vọng của con dân đi!

📍YY*: Tự sướng, tự tưởng tượng...

Nấm Muối: Đúng đấy, hai cậu là "Phượng Hoàng truyền kỳ" được công nhận trong giới được chưa, lần trước tôi còn xem tranh CP fan vẽ các cậu, quả thật là trời sinh một đôi mà!

Hàn Sương: Cút!!

Thất Hoàng: Cút!!

"Đến rồi."

Ngay lúc Kha Giảo như thường ngày ở bên cạnh nghe những Cúc Cự vô cùng sung sướng troll nhau, một giọng nói lại đột nhiên cắt ngang xuất hiện trong tai nghe của cô.

Giọng nói lành lạnh, nghe mà tay Kha Giảo run một cái, mắt thấy chữ "Djay" áo vàng lóng lánh đã xuất hiện ở trong danh sách.

"Aaaa Công Tử đại nhân! Người sống! Đại nhân xin hãy nhận lấy cái đầu gối của em!"

"Bây giờ tôi đã sắp muốn chết rồi!! Nam thần tôi yêu ba năm đó!"

"Djay em thích anh em thương anh em yêu anh!! Nam thần gả cho em!!"

...

Kha Giảo còn chưa kịp ngăn cản, Y Y, đạo diễn cùng biên kịch kịch truyền thanh lần trước chưa thể thỏa mãn đã hoàn toàn từ bỏ thân phận nhân viên làm việc nghiêm túc, không chịu khống chế bắt đầu điên cuồng bình luận.

Vẫn may lần thử âm này hoàn toàn là chuyện cơ mật chưa công khai, nếu mà lộ ra nửa cái tin đồn, đoán chừng toàn bộ YY lúc này đều đơ rồi.

Sau khi Djay nói hai chữ thì không nói tiếp nữa, Đại Hoa thấy vậy nhanh chóng mở micro, "Tôi biết mà, chỉ cần có cậu ở đây, chớp mắt cả hiện trường sẽ biến thành chuyên tràng* của riêng cậu."

📍Chuyên tràng*: Là một khu vực (thường là một phòng) chuyên môn dành cho một công việc riêng nào đó.

"Cậu xem, hiện tại trong cái kênh này trừ mấy người chúng ta ra, còn lại đều là fan trung thành của cậu, kể cả tác giả Rau Chân Vịt vĩ đại của chúng ta."

"Lần trước lúc cậu chưa tới, cô ấy còn chính miệng thừa nhận cậu là bản mạng của cô ấy đấy." Bạch Ngân cũng cười nói theo, "Ai..., đã thế hôm nay hai người còn đều cùng đến muộn, trước sau xuất hiện, đúng là có duyên nha."

Cùng lúc đó, những người khác lập tức hết sức phối hợp thống nhất gõ ra một hàng "1" ở trên khung bình luận.


Kha Giảo nhìn mọi người không hề e dè trêu chọc, hai má trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.

Được thôi... Cô cũng không muốn ở trước mặt anh phải giấu giếm chuyện cô là fan trung thành của anh này, nếu đã bị họ nói ra trước mặt, bây giờ cô có xấu hổ chắc cũng không kịp nữa rồi...

"Bắt đầu đi," Qua hai giây, giọng nói của Djay lại vang lên lần nữa, "Rất lạnh."

"Lạnh?" Lúc này Tịch Nguyên cũng mở mic rồi, "Chẳng lẽ anh không ở trong nhà à? Có thể bật điều hòa mà."

"Không ở nhà." Anh trả lời rất thành thật.

"Thế anh đang ở đâu?" Khải Khải cũng xông ra.

Hình như... Chỉ cần có một chút liên quan đến trạng thái cuộc sống riêng của Djay, mọi người đều sẽ trở nên đặc biệt hăng hái hoạt bát, gọi tắt là nhiều chuyện ╮(╯▽╰)╭

Hôm nay hình như tâm tình Djay không tệ, lại vẫn thật thà trả lời, "Ở lối thoát hiểm."

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, Kha Giảo cũng sặc nước bọt, mùa đông, sao anh phải ngồi ở trong lối thoát hiểm của cao ốc?

Thật đúng là, tâm tư của bản mạng mày đừng có đoán...

~ Hết chương 8 ~

__________________________________

Lời tác giả:

Ôi đệch TAT... Thật sự lúc tôi viết cảnh tượng Công Tử nắm ngón tay Rau Chân Vịt ở trên bàn kia đã giết tôi mấy trăm lần... máu thịt không còn rồiiiii... Các bạn phát hiện ra chưa, "Đồ ngốc" đã thành biệt danh riêng Công Tử gọi Rau Chân Vịt rồi!! Được bản mạng gọi là đồ ngốc ngớ ngẩn tôi cũng vui lòng đấy được không hả!

Tôi thích nhìn những Cúc Cự đùa giỡn nhau nhất... Cười phun với cái gì mà "Phượng Hoàng truyền kỳ"... Trong đó còn gì nữa, các bạn nói xem, vì sao mùa đông Công Tử phải ngồi trong lối thoát hiểm của cao ốc? [*Cười xấu* đoán đúng có thưởng!!! ~~~~(≧▽≦)/~]

Bài hát đề cử của chương, 《Sinh Sát》 của Luân Tang, siêu siêu hot, giọng Luân Tang rất hay nha.

Lời Editor:

Mọi người bị Công Tử tán đổ rào rào chưa nào ^^

SoundCloud: Sinh Sát [生杀] | Luân Tang: https://soundcloud.com/meocon243/sinh-sat-luan-tang

5Sing: Sinh Sát [生杀] | Luân Tang: http://5sing.kugou.com/yc/2695417.html


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận