Em Có Nghe Thấy

Nhân vật nữ chính của đôi người yêu ngu ngốc lên đường về nhà mình trong tâm trạng chán nản, ngửa mặt nằm ở trên giường, động đậy một cái cũng không muốn.

Ngẩn người thẳng một mạch đến lúc trời tối, cô mới uể oải lấy điện thoại ra, tùy tiện mở Weibo đã rất lâu chưa lên rồi lên.

Tình trạng bình luận chia sẻ cùng số fan hâm mộ kể từ sau ca hội YY sinh nhật vẫn rất khủng bố, nhưng cũng chỉ khoảng thời gian ngắn đó là trên mạng tin đồn bát quái bay đầy trời, không qua mấy ngày, cũng bởi vì hai người trong cuộc trầm mặc không nói cùng với khí thế cứng rắn của Djay mà dần dần tiêu tan.

Không có tâm tình đi đọc bình luận, cô liền tiện tay refresh bảng tin một cái.

"Ting" một tiếng, ngay giây tiếp theo sau khi cô refresh, tim cô run lên, ánh mắt lập tức vững vàng tập trung trên bài Weibo đầu tiên.

Ngay một phút đồng hồ trước khi cô refresh bảng tin, Djay thế mà lại vừa đăng một bài Weibo.

Nội dung Weibo là một bức ảnh.

Mà trong bức ảnh đó, chỉ có một mảng tuyết trắng mênh mang.

Ánh mắt cô dán chặt vào bài Weibo này cùng tên người đăng Weibo, không hề động.

Khẽ đưa tay, mở phần bình luận bài Weibo đó lên, trong khoảng năm phút ngắn ngủi, cũng đã có gần 500 bình luận.

"Cuối cùng Công Tử đại nhân cũng đăng Weibo rồi aaaa!"

"Thành phố T tuyết rơi sao? Sao tôi cảm thấy tâm tình Công Tử đại nhân có vẻ không tốt lắm nhỉ?"

"Ôi đệch tôi theo dõi nam thần của tôi 3 năm lần đầu tiên thấy anh ấy po hình ảnh nha, đm sợ vãi đái..."


"Loáng thoáng ngửi thấy mùi liên quan tới tình cảm từ trong bức ảnh này, hãy gọi tôi là Sherlock Holmes đi. Fan Djay."

"Tóm lại là ai chọc Công Tử nhà chúng ta không vui rồi! Có phải cô không! Rau Chân Vịt!"

"Mỗi lần thấy bản mạng ra bài không theo lẽ thường cũng rất sợ hãi! [Ngọn nến]"

...

Lúc nhìn thấy bình luận Weibo kia @ nhắc tới tên cô, Kha Giảo lập tức không tự chủ được rụt người một cái.

Thật tình các fan hâm mộ giới 2D đều là những cô nàng rất nhạy cảm, mỗi một lần, họ chỉ cần thông qua những manh mối nho nhỏ, là gần như có thể lập tức nghĩ đến bất kỳ nhân vật liên quan nào, cũng đoán ra tâm trạng cùng tình huống hiện tại của đại đại nhà mình.

Nếu là ngày trước, cô tuyệt đối sẽ lặng lẽ theo những fan hâm mộ khác cùng căm thù cái người không biết có tồn tại thật hay không, lại khiến bản mạng đại nhân nhà cô biểu hiện ra tâm tình không vui này.

Nhưng bây giờ, cô rất chắc chắn, cái người này thật sự tồn tại, hơn nữa cái người mà người người lên án này, hẳn là chính cô.

Chỉ vì đằng sau cái tên Djay này, là Tạ Tu Dực hai tuần lễ cô cũng chưa nói qua một câu, gặp mặt một lần, trước giờ anh vẫn là một người rất ít khi biểu lộ tình cảm của mình ra ngoài, nếu anh không phiền muộn vì chuyện công việc, vậy chắc là, phiền muộn vì cô?

Hiện tại cô thật sự rất muốn nghiêm khắc quất đánh bản thân.

Nhưng mà xin hỏi, rốt cuộc thì cô lại phải làm thế nào, mới có thể xoa dịu được cục diện giằng co này?

Tắt Weibo đi trong tâm trạng còn sa sút hơn, cô mở QQ cũng rất lâu rồi chưa lên ra.

Rất nhiều rất nhiều tin nhắn, cô vừa nhìn liền thấy được tin nhắn đến từ Thời Tiểu Gian trước tiên.


"Ca hội hôm trước, ghi âm ca hội chính thức của Nhóm Tài Nguyên Mặt Đơ ra rồi, tôi gửi tệp tin ngoại tuyến cho cô rồi đó, chấp nhận đi. Ps: Đoạn bản mạng của cô tôi cắt riêng ra giúp cô rồi."

Kha Giảo mở khung chat ra, khẽ nhấn tải xuống, đặt tên file audio là "Djay".

Tệp tin nhanh chóng tải xong, cô mở đoạn audio đó lên, trống ngực nhảy thình thịch, đặt điện thoại dán sát bên tai.

"Thật không dễ gì mới kết thúc sớm được, phóng xe chạy về nhà, thật không dễ gì về đến nhà, trong nhà lại mất điện."

"Lần đầu tiên tham gia ca hội YY, lại không có điện, không có mic, cũng không có mạng, thì dùng điện thoại hát vài câu vậy."

"Hôm nay hát, là bài hát mới tối qua viết tạm, 《Hoàng Chi Lệnh》, coi như là cổ phong, nhưng lại không hoàn toàn là cổ phong."

"Mà cô gái cho tôi linh cảm sáng tác bài hát này, chính là vị có sinh nhật hôm nay đây."

"Rau Chân Vịt, chúc em sinh nhật vui vẻ!"

...

Một câu, hai câu, ba câu... Kiểu nói chuyện quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc.

Một tay Kha Giảo nắm điện thoại, mũi ê ẩm, viền mắt cũng đỏ.

Tất cả tình cảm tối hôm đó, tựa như dòng thủy triều cuộn trào mãnh liệt tái hiện lại, cô không bao giờ quên được cái cảm giác trái tim gần như ngừng đập khi cô nhìn thấy Tạ Tu Dực vào rạng sáng ngày hôm đó.


Mấy hôm nay, mỗi ngày cô đều suy nghĩ, rốt cuộc thì, mình ôm ấp loại tình cảm gì với Tạ Tu Dực.

Phải, cô biết anh chính là nam thần giới 2D cô đã thích suốt ba năm, cô cũng biết, anh là một ngọn núi băng nhô lên nhanh chóng của giới âm nhạc Hoa Ngữ hiện nay.

Lạnh lùng là anh, quái gở là anh, ngang ngược là anh, ấm áp cũng là anh.

Cô từng sùng bái anh, ngưỡng mộ anh, cũng từng chăm sóc anh, bầu bạn với anh, nhìn thấy anh tim cô sẽ đập nhanh hơn, nhìn thấy anh cô sẽ dở khóc dở cười, nhìn thấy anh sẽ muốn bảo vệ anh, nhìn thấy anh vui vẻ cũng sẽ rất vui mừng yên tâm, được anh lại gần thì sẽ rất căng thẳng.

Cho tới bây giờ cô cũng không biết, cô vậy mà lại có thể, đồng thời ôm ấp nhiều tình cảm phức tạp lại bất đồng với một người như vậy.

Rốt cuộc thì đây là loại tình cảm gì đây?

Cô từng viết nhiều tiểu thuyết ngôn tình như vậy, từng tạo nên nhiều câu chuyện với những nhân vật chính bất đồng, chủ đề bất đồng cùng kết quả bất đồng như vậy, lại không hiểu được phần tình cảm trong lòng mình, rốt cuộc có thể gọi là thích hay không.

Nghe giọng anh hát 《Hoàng Chi Lệnh》 bên tai, Kha Giảo bỗng đột nhiên lật người lồm cồm từ trên giường ngồi dậy.

Nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng cô nghiêm túc làm một quyết định.

Cô muốn tới nhà anh.

Hôm nay mấy giờ anh về, thì cô đợi đến giờ đó, bất luận anh muốn gặp cô hay không, cô cũng phải mặt dày mày dạn nói ra tất cả tình cảm chân thật nhất trong lòng mình lúc này với anh.

Không chút do dự, cô mặc áo khoác vào, cầm chìa khóa lên, ngay lập tức lao ra khỏi cửa nhà.

Từ nhà cô đến nhà anh, quãng đường vốn cũng chỉ có mười phút, lại bởi vì cô chạy tới, gần như chỉ chừng năm phút, cô đã thấy hình dáng cao ốc nhà anh trong bóng đêm.

Lúc đi vào thang máy, cô cố gắng điều chỉnh lại hô hấp đang rối loạn do vận động mạnh và nhanh, nhắm mắt lại một cái.

Kha Giảo, ông trời vĩnh viễn sẽ không cho người nhát gan quá nhiều cơ hội.


Ôm quyết tâm như ra chiến trường như vậy, cô sải bước đi vào thang máy, vội vã hướng đến cửa nhà anh.

Đi tới cửa nhà anh, cô cúi đầu vừa định lấy chìa khóa, thì phát hiện cửa nhà anh thế mà lại khép hờ.

... Anh vậy mà lại ở nhà?

Tim đập như sấm, cô nuốt nước miếng, đưa tay lên nắm tay nắm cửa, từ từ mở cửa ra.

Trong nhà bật đèn, rất sáng sủa, ở trong tầm mắt của cô, cô nhìn thấy phòng khách ở trước cửa ra vào rõ ràng, người mà đã hai tuần cô chưa gặp mặt, cứ như vậy lặng lẽ đứng ở đó.

Vừa cao vừa gầy, quanh năm thích mặc quần áo tối màu, da dẻ lại vô cùng vô cùng trắng.

Gò má đẹp kinh khủng, nhưng nhìn một cái liền không dám để người ta lại gần.

Thực sự, giống như là đã lâu lắm chưa thấy anh rồi.

Kha Giảo đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc.

Mà nghe thấy tiếng cửa mở, Tạ Tu Dực cũng quay đầu nhìn về phía cửa nhà.

Chính vào giây phút này, Kha Giảo lại nhìn thấy một bóng người bất ngờ từ đằng sau bức tường đã che mất tầm nhìn của cô bổ nhào lên người Tạ Tu Dực, đưa tay ôm chặt lấy anh.

Con ngươi cô bỗng co lại, trái tim cũng chợt lỡ mất một nhịp.

Tại không nhìn được chính diện người đó, cô chỉ có thể nhìn thấy người đó tóc nâu quăn dài, và mặc trên người chiếc váy lolita xinh đẹp.

Là một cô gái.

~ Hết chương 24 ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận