Thời gian như nước, nhoáng cái đã ba năm.
Mùa thu năm ấy tới rất sớm, bên ngoài Học viện âm nhạc có hai hàng cây bạch quả, gió nhẹ thổi qua, lá cây ánh vàng rực rỡ bay rụng lả tả, trên bãi cỏ bày bức tượng đồng của một thế hệ bậc thầy âm nhạc Hoàng Tự (1), đi dọc theo con đường mòn uốn lượn hướng vào sâu trong rừng, bên cạnh toà nhà giảng dạy thứ hai có tượng Beethoven, rất nhiều sinh viên đang đứng trước tượng đồng chụp ảnh.
Một mùa nhập học mới lại đến, Chu Đồng Đồng ngồi dưới tán ô lớn trước cổng học viện, nhìn những khuôn mặt non nớt tràn ngập sức sống của các đàn em mới nhập học, than ngắn thở dài, cảm thán năm tháng không buông tha một ai, thời gian khó giữ.
“Sinh viên mới nhập học đăng ký ở bên này.” Cô gái bên cạnh hô với sinh viên mới: “Điền xong bảng thông tin, lấy chìa khoá ký túc xá, đàn anh đàn chị sẽ dẫn các bạn đến ký túc xá.”
Một cô gái có khuôn mặt trứng ngỗng mặc áo choàng đi tới, cúi người điền thông tin.
Chu Đồng Đồng nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh xắn của cô ấy, trong lòng càng thêm cảm thán thê lương, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.
“Bạn lấy chìa khoá đi, đàn chị bên này sẽ dẫn bạn đến ký túc xá.”
Cô gái kia bị đẩy cho Chu Đồng Đồng.
Chu Đồng Đồng lười biếng đứng lên, chàng trai bên cạnh thấy thế, nói: “Nếu cậu không muốn động đậy, tôi giúp cậu dẫn đàn em đi cũng hoàn toàn ok!”
“Cậu đừng có mong trâu già gặm cỏ non, đã là đàn anh năm ba năm tư rồi còn nhớ thương đàn em.” Chu Đồng Đồng vừa nói vừa đi ra khỏi ô, nói với cô gái kia: “Đi theo chị.”
“Làm phiền đàn chị quá, đúng rồi em tên là Đường Lê.”
Cô gái không chỉ có bộ dáng xinh xắn, giọng nói cũng rất dễ nghe.
Dọc đường, Chu Đồng Đồng giới thiệu trường học khu dạy học và nhà ăn cho đàn em, Đường Lê đột nhiên mở miệng hỏi: “Chị Đồng Đồng, em nghe nói, nghe nói April học cùng các chị, chị… Chị có quen chị ấy không ạ?”
April là nghệ danh Dương Chi debut.
Chu Đồng Đồng nhướng mày, lại nữa, lại là một cô bé hướng tới Dương Chi.
Mấy năm nay đã có không biết bao nhiêu chàng trai cô gái, thân hoặc không thân đều hỏi thăm cô ấy về tin của Dương Chi.
“Em rất thích cô ấy hả?” Chu Đồng Đồng bâng quơ hỏi.
Mắt Đường Lê lập tức sáng ngời: “Thích ạ, lúc em học lớp 12 đã biết đến chị ấy, thật ra trước đây em rất tự ti, các bài hát của chị ấy cho em sự cổ vũ rất lớn, trong đó có chuyện xưa, cũng có sức mạnh.”
“Em mà tự ti á?” Chu Đồng Đồng tỏ vẻ khó tin: “Trông em xinh đẹp như vậy mà.”
“Không đâu ạ, trước kia em không như thế, cuối cùng cũng chậm rãi thay đổi, trở nên tốt hơn.” Đôi mắt màu hổ phách của Đường Lê lấp lánh tia sáng: “Em rất rất thích chị ấy, nhưng lại ra ít bài hát quá, hy vọng chị ấy có thể ra nhiều hơn nữa, album của chị ấy em cũng sẽ mua!”
“April rất bận, bình thường ra thông báo sau đó còn phải đi học, hơn nữa mỗi bài hát của cô ấy đều được tự sáng tác và chứa rất nhiều tâm huyết, cho nên cũng không nhiều.”
“Chị nói thế nghĩa là thật sự quen chị ấy ạ! Chị có thể nói giúp em rằng em rất thích chị ấy được không? Còn nữa còn nữa, chị có thể giúp em xin chữ ký không ạ?”
Chu Đồng Đồng bất đắc dĩ nói: “Cô ấy đúng là bạn học của chị, nhưng chị cũng không thường xuyên nhìn thấy cô ấy, cô ấy rất bận, việc xin chữ ký để chị thử xem sao, nếu gặp được thì xin.”
“Ôi, em cảm ơn chị nhiều lắm!”
Buổi tối, cửa phòng ngủ bị mở ra, Chu Đồng Đồng xoay người bên ghế dựa, chợt phát hiện Dương Chi đeo đàn ghi-ta đi đến.
“Ơ, sao hôm cậu lại có thời gian trở về.”
“Sáng mai tớ có lịch hẹn luyện tập với giáo viên, đêm nay ở lại trường.” Dương Chi cẩn thận đặt ghi-ta bên kệ sách.
Chu Đồng Đồng đánh giá cô, có lẽ hôm nay không có hoạt động, cô mặc một chiếc áo phông giản dị rộng rãi, mái tóc dài đen nhánh được búi trên đỉnh đầu, vài sợi sợi tóc rũ xuống.
Cho dù cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt với người xung quanh.
Chu Đồng Đồng đoán, có lẽ đấy được gọi là khí chất nữ thần.
Mấy năm nay Dương Chi đã thay đổi rất nhiều.
Chu Đồng Đồng nhìn cô từ đại học năm nhất cái gì cũng không hiểu, thậm chí còn không biết trang điểm, biến thành người có thể theo đuổi các loại phong cách như hiện tại, thường xuyên được các tạp chí thời trang chụp làm ảnh bìa.
Người với người tóm lại vẫn không giống nhau, Chu Đồng Đồng nghĩ thầm, mục tiêu của cô ấy chỉ là làm một giáo viên dạy âm nhạc phổ thông, nhưng ai có thể ngờ rằng, bạn cùng phòng của cô ấy lại là nữ ngôi sao chạm tay là bỏng Dương Chi.
“Đúng rồi, chuyện tìm việc của cậu thế nào?” Dương Chi quan tâm hỏi cô ấy.
“Tớ đã gửi sơ yếu lý lịch cho trường trung học thực nghiệm, chuẩn bị qua đó thực tập thử xem.” Chu Đồng Đồng không nghĩ tới Dương Chi sẽ quan tâm cô ấy, gần đây cô bận rộn đến chân không chạm đất.
Vào năm một năm hai, trong khi các bạn đều vội vàng tạo quan hệ hữu nghị, gia nhập các đoàn thể, hoặc là yêu đương, trải nghiệm cuộc sống đại học muôn màu muôn bẻ, Dương Chi lại chìm trong các khoá học âm nhạc, không ngừng trau dồi bản thân, còn phải đến công ty học huấn luyện hình thể, tham gia các chương trình âm nhạc…… Nói tóm lại, mỗi ngày cô đều bận rộn làm việc của mình.
Có đôi khi Chu Đồng Đồng cảm thấy cô không giống với những cô gái bình thường khác, ngoại trừ âm nhạc thì không có hứng thú với bất cứ thứ gì, các cô gái lên đại học, rất nhiều người sẽ lập tức yêu đương, hưởng thụ sự tốt đẹp của tình yêu.
Ngay cả Chu Đồng Đồng vốn lạnh nhạt lên đại học cũng từng yêu một lần.
Nhưng Dương Chi căn bản không có hứng thú với những việc này, cô chẳng khác nào người máy.
Song… Thật ra ngẫm lại thì khác, nếu không nỗ lực như vậy, sao cô có thể hot đến thế, cả học viện sinh viên làm tốt nhất có lẽ cũng chỉ có Dương Chi.
Cô không chỉ có sự nghiệp thành công mà còn có thành tích tốt, là học sinh ưu tú hàng năm, đủ loại phần thưởng của nhà nước và học bổng cô đều có thể nhận được.
Đôi khi Chu Đồng Đồng cũng không dám tin người bình thường như mình lại trở thành bạn cùng phòng cũng như bạn tốt của nữ ngôi sao Dương Chi.
Mấy năm nay, cô ấy chứng kiến Dương Chi từng bước từng bước đi lên con đường ngôi sao.
May mà tính cách của cô chưa từng thay đổi, dù hiện tại cô có rất nhiều fans yêu thích, nhưng cô vẫn dịu dàng bình thản, khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.
Dương Chi tắm rửa xong, sấy tóc lại dưỡng da, chuẩn bị lên giường ngủ.
“Chi Nhi, cậu ký tên cho tớ được không, có đàn em muốn xin.” Chu Đồng Đồng tắt máy tính, nói với cô.
“Được chứ, cậu để lên bàn đi, ngủ dậy tớ ký cho.” Dương Chi thoải mái đồng ý.
Phòng ngủ là phòng hai người rộng rãi, giường đơn đặt song song với nhau.
Giường Chu Đồng Đồng cách xa giường Dương Chi, cô ấy cởi giày lên giường, tiến lên gần Dương Chi, tò mò hỏi: “Này, cậu với đàn anh Văn Hạo hệ diễn viên thế nào rồi.”
“Cái gì thế nào rồi?”
Chu Đồng Đồng tắt đèn trần, chỉ để lại một bóng đèn tường, cô ấy dựa vào thành giường, nói: “Cậu đừng giả vờ, cả trường đều biết đàn anh Văn Hạo thích cậu đấy.”
Dương Chi “À” một tiếng, không phản ứng gì.
“Nghe nói cách đây không lâu anh ấy đã ký với truyền thông Thịnh Ngu, chuẩn bị đóng một bộ chiến tranh dân quốc.”
“Đàn anh rất ưu tú.” Dương Chi không mấy để ý đáp lời.
“Cho nên mọi người đều nói, cậu với anh ấy trai tài gái sắc, rất xứng đôi, cậu không hề thấy rung động sao?”
“Vì sao tớ phải rung động.”
“Không nói đến cái khác, chỉ cần nhắc đến vẻ đẹp trai người gặp người yêu quỷ gặp quỷ khóc của đàn anh Văn Hạo đã khiến người ta rung động rồi, cậu thật sự có thể tâm lặng như nước hả?” Vẻ mặt Chu Đồng Đồng rất khoa trương: “Tớ nghe nói, trước đây có một đàn em chỉ mới tiếp xúc ánh mắt với đàn anh đã điên cuồng theo đuổi, sau đó vì bị từ chối mà rời bỏ hồng trần xuất gia tu hành đấy!”
Dù sao Văn Hạo chính là sinh viên đẹp trai tài giỏi nhất trường, trong Học viện nghệ thuật muôn màu muôn vẻ trai đẹp, người có thể đứng đầu, nhan sắc tuyệt đối không thể bắt bẻ.
Dương Chi bị bộ dáng của cô ấy chọc cười: “Đây là không phải giống câu nói lưu truyền trên mạng đã lâu sao, thời niên thiếu không nên gặp được người quá ưu tú?”
“Đúng vậy, chính là như vậy! Thật sự vừa thấy Văn Hạo đã định chung thân!”
“Ồ, tớ đã gặp được một người còn ưu tú hơn anh ta.”
Chu Đồng Đồng kinh ngạc, hứng thú hỏi: “Cậu gặp được người còn ưu tú hơn á, trên thế giới này còn có ai ưu tú hơn cả Văn Hạo ư?”
Dương Chi tắt đèn tường, bóng tối từ bốn phương tám hướng nháy mắt bao lấy cô, cô nhắm mắt lại, trong đầu nhớ về ba năm trước, trên hành lang cuối dãy phòng học lớp 12, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ trên mái nhà hắt xuống.
Cô trơ mắt nhìn chàng thiếu niên kia không ngừng đấm vào tường đá cẩm thạch, vẽ ra từng vết máu đỏ tươi.
Mỗi một đấm, cũng là một câu anh yêu em.
Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu en, anh yêu em……
Cô che miệng không cho bản thân phát ra tiếng, nước mắt theo kẽ hở ngón tay rơi xuống tí tách, mỗi một quyền của anh đều đâm vào tim cô.
……
“Dương Chi, Dương Chi.” Chu Đồng Đồng đẩy đẩy cô, cắt ngang hồi ức của cô: “Cậu nói tiếp đi, rốt cuộc đẹp trai đến nhường nào.”
Dương Chi hé mắt, trong bóng đêm, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Dưới mắt trái anh ấy có một vết sẹo nhạt, thoạt nhìn rất hung dữ, đôi khi ánh mắt nhàn nhạt, giống như một con thú dữ vừa mới tỉnh ngủ.”
Chu Đồng Đồng hết sức khó hiểu: “Có vết sẹo á, thế thì phá tướng rồi, sao cậu còn nói anh ấy đẹp trai hơn đàn anh Văn Hạo.”
“Ừm.”
Thời niên thiếu, không nên gặp được người quá ưu tú.
Nếu không cuộc sống sau này, tất cả những người khác đều chỉ có thể tạm chấp nhận, chứ không phải người vừa lòng đẹp ý nhất.
*****
Sáng sớm hôm sau, lúc Chu Đồng Đồng còn đang nằm trong ổ chăn mơ màng nói mớ, Dương Chi đã rời giường, cầm bút ký vào quyển notebook mới tinh, sau đó đeo túi xách nặng trĩu kèm với đàn ghi-ta đi ra khỏi phòng ngủ.
Chạy chậm trên sân thể dục, đến vườn hoa nhỏ không người luyện giọng, sau khi tắm xong đến nhà ăn ăn sáng, sau đó tìm thầy Hổ Sơn trong phòng nhạc.
Thầy Hổ Sơn là một giáo viên trẻ của Học viện âm nhạc, nhưng thầy đã lên chức phó giáo sư, chuyên môn của thầy là nghiên cứu về rap, viết rất nhiều bài chuyên ngành được xuất bản trên tạp chí C, cũng đã từng sáng tác; mà trong giới, thầy là ca sĩ rap lão làng Hổ Sơn vô cùng nổi tiếng của Trung Quốc.
“Xin lỗi thầy, em đến muộn ạ.” Dương Chi thở dồn dập đi vào lớp, thấy Hổ Sơn mặc một cái áo phông rộng, dựa bên cửa sổ, cầm điện thoại xem cuộc thi của nước ngoài.
“Là thầy đến sớm mới đúng.” Thầy khiêm tốn mỉm cười.
Thầy Hổ Sơn cũng là giáo viên được yêu thích nhất trong học viện, không chỉ bởi thầy ăn mặc trẻ trung, tạo trào lưu thời trang hip-hop làm sinh viên sôi nổi bắt chước.
Mà còn bởi thầy rất gần gũi với sinh viên, luôn hoà đồng với mọi người, sinh viên thích nhất là cuối mỗi tiết lại vây xung quanh thầy, cùng thầy rap một đoạn Cypher.
Năm nhất, Dương Chi tìm tới thầy nói muốn học rap của thầy, khi đó Hổ Sơn rất khiếp sợ, giọng hát của Dương Chi có thể nói là hoàn hảo, kỹ thuật vững vàng, nếu phát triển trên con đường nhạc thịnh hành chắc chắn có thể đạt được thành tựu.
Nhưng học rap với hát nhạc thịnh hành hoàn toàn bất đồng, nếu cô có hứng thú thầy có thể dạy chơi, nhưng nếu muốn đi trên con đường ca sĩ chuyên nghiệp, với cô mà nói lại rất lãng phí.
Song thái độ của Dương Chi rất kiên quyết, cô không phải nhất thời học chơi, cô thật sự muốn học rap, đương nhiên, thịnh hành cũng không thể bỏ, cô nói cô có thể làm được cả hai.
Hổ Sơn đã cảnh cáo cô, rất nhiều sinh viên cũng làm thế này khi học đại học, vừa muốn học cái này lại muốn học cái kia, kết quả là chẳng làm nên trò trống gì, nếu cô thật sự có mục tiêu rõ ràng thì nên hướng tới mục tiêu, không nên ôm đồm cả hai.
“Em có lý tưởng của riêng mình, nhưng trên lưng em còn gánh vác lý tưởng của một người khác, anh ấy yêu hip-hop, em yêu anh ấy.” Dương Chi nói như vậy.
Tuổi trẻ xốc nổi của Hổ Sơn đã từng yêu rất nhiều người phụ nữ, từng phản nghịch, cũng từng bị dạy dỗ, nhưng thầy vẫn tin chắc yêu là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất nhân loại, chỉ khi trong lòng có tình yêu, âm nhạc mới có thể bộc lộ ra bản chất nguyên thủy của nó.
Nhưng không phải vì những lời này của Dương Chi mà Hổ Sơn đồng ý dạy cô, là ánh mắt của cô đã chạm đến thầy.
Hổ Sơn nhận Dương Chi làm học sinh, mỗi tuần bốn tiết, bắt đầu từ con số 0, tiến hành huấn luyện cô từ kiến thức cơ bản nhất của rap, bài học đầu tiên về nền tảng và các kiểu câu rap, chú ý trọng âm và nhả chữ, sau đó là gieo vần, chậm rãi đến phong cách flow cá nhân…… Thầy gần như dốc hết vốn liếng mà dạy, còn Dương Chi dốc hết sức mà học, nếu không có thời gian cũng phải gắng dành ra một buổi luyện tập.
Ba năm qua, Hổ Sơn thường xuyên dẫn Dương Chi tới mọi quán bar tìm rapper giỏi để PK, sau này Dương Chi có sự nổi tiếng nhất định bên dòng nhạc thịnh hành, vì tránh phiền phức, lúc tới quảng trường ngầm cô sẽ đeo khẩu trang đen che miệng, đội mũ lưỡi trai che mắt, những thứ này đã trở thành dấu hiệu của cô.
Dần dần, trong giới rap có một nữ rapper mang nghệ danh “Cae”, sức chiến đấu rất mạnh, đã PK thắng hơn một nửa số rapper của thành phố, thành tích vô cùng nổi bật.
Mọi người đều nói, không hổ là học trò Hổ Sơn dẫn dắt, khí thế này đã sắp đuổi kịp Caesar nổi tiếng nhất quảng trường ngầm của thành phố, hơn nữa nghệ danh của hai người cũng không khác nhau mấy.
Hiện tại Caesar đã giải nghệ, các rapper vẫn thường xuyên nhắc tới anh, thổn thức không thôi.
Tuổi còn trẻ đã chiếm hết sự chú ý, tài năng và thực lực của anh có thể nói là hoàn hảo, trong mấy trăm đến mấy ngàn cuộc thi battle, anh đã đọ sức với toàn bộ giới rapper underground của thành phố.
Anh là cơn ác mộng của các rapper, nhưng cũng là ánh sáng hy vọng trong lòng bọn họ, hip-hop Trung Quốc, có lẽ thật sự phát triển trong tay anh.
Mãi cho đến một ngày nào đó, ánh sáng hy vọng kia đã mất đi.
Hiện tại Cae xuất hiện, khiến mọi người lại nhìn thấy hy vọng lần nữa, nếu không phải cô là con gái, mọi người còn cho rằng Cae là Caesar tái xuất giang hồ.
Đương nhiên Dương Chi có thể đạt tới trình độ bây giờ trong ba năm, ngoài trừ bản thân cô nỗ lực, thầy Hổ Sơn giúp đỡ bên ngoài, thật ra còn có một người cũng luôn giúp cô.
Cô không biết tên người đó, cũng chưa từng gặp mặt, chỉ kết bạn với anh trên một diễn đàn rapper, tên tài khoản của anh chỉ có một dấu chấm.
Cho nên Dương Chi cũng không biết nên xưng hô người này như thế nào tính cách anh lạnh lùng, rất ít đề cập đến chuyện của mình.
Dường như anh có rất nhiều kinh nghiệm về rap, hướng dẫn Dương Chi rất nhiều thứ, không chỉ có kỹ thuật và nhạc lý, còn có rất nhiều thứ bao gồm văn hoá rap đối mặt trong hip-hop, giao tiếp với rapper như thế nào, ý nghĩa của một số hành động trong rapper, thí dụ như tay tạo hình chữ V trong giới hip-hop có nghĩa là “Peace”.
Khi Dương Chi sáng tác cũng sẽ gửi qua nhờ anh đọc giúp, anh chàng chấm tròn rất bận, tin nhắn được gửi vào ban ngày, chỉ đến khuya anh mới có thời gian trả lời, nhưng nhất định sẽ đáp, sau đó tỉ mỉ sửa chữa giúp cô.
Nhưng có điều làm Dương Chi cảm thấy rất kỳ lạ, anh chàng chấm tròn chưa bao giờ gửi tin nhắn thoại cho cô, dù cô có rap cho anh nghe, anh cũng chỉ gõ chữ trả lời, đưa ra ý kiến, Dương Chi đoán anh là người lão làng trong giới, chắc chắn hát rất tốt, chỉ tiếc anh chưa từng nói ra tiếng, vô cùng bí ẩn.
Nhưng không sao cả, cho dù anh là ai, Dương Chi cũng chỉ coi anh là thầy của mình, cố gắng hấp thu tri thức từ anh.
Thầy Hổ Sơn chỉ dạy Dương Chi kỹ thuật rap, nhưng anh chàng chấm tròn lại dốc sức truyền đạt lại cho Dương Chi rất nhiều văn hoá khác nhau ở tầng lớp dưới của hip-hop.
Anh biết quá nhiều.
Có một lần Dương Chi hỏi anh, vì sao anh phải dạy tôi, lại không cần báo đáp… Tôi từng gặp anh chưa, chắc là tôi từng gặp anh rồi.
Đó là cảm giác giống như đã từng quen biết, quanh quẩn trong lòng cô, rất kỳ lạ.
Anh chàng chấm tròn im lặng thật lâu, cuối cùng nhắn lại với cô một từ tiếng Anh: Atonement.
Chuộc tội.
Anh muốn chuộc tội với lý tưởng của mình.
Hết chương 69.