Sáu người vào nhà, đầu tiên là tham quan, sau đó chia phòng, cuối cùng hoạt động kết thúc, mọi người ai về phòng đấy.
Quan Tri Ý tắm rửa xong thay đồ ngủ nằm trên giường một lúc, buổi chiều bọn họ đều bị thu điện thoại, hiện tại mới được phát mỗi người một chiếc điện thoại của phía nhà tài trợ.
Quan Tri Ý xem video, bụng bắt đầu đói đến kêu vang lên.
Buổi chiều bọn họ đều đã ăn, nói ra thì bữa ăn buổi tối sẽ được chuẩn bị ở đây, nhưng tổ tiết mục tất nhiên sẽ không chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ, với lại mọi người vội vàng về phòng, vấn đề cơm tối này tiếp tục bị quên lãng.
Quan Tri Ý vốn tưởng rằng kiềm chế sẽ tốt, nhưng càng nhịn càng đói…
Cô ngẫm nghĩ một lúc, vừa rồi tham quan hình như thấy trong tủ lạnh có chút đồ ăn, vì thế cô mặc áo khoác lén lút ra khỏi phòng.
Phòng của cô ở tầng ba, phòng bếp ở tầng một, cô xuống đến tầng hai thì đụng phải Lâm Giai Nhi.
“Tri Ý, em muốn xuống lầu sao.”
Lâm Giai Nhi tuy ăn mặc váy ngủ, nhưng vẫn trang điểm.
Trái tim Quan Tri Ý đông cứng lại, thôi xong, vừa rồi tắm rửa cô đã tẩy trang, như vậy ở trên màn hình sẽ là: Đối phương mỹ mạo tuyệt trần, cô chính là canh suông mì sợi.
Lại bị người đại diện mắng cho mà xem.
Nhưng hiện tại quay trở về cũng không phải phép, Quan Tri Ý đành chịu: “Em đói, muốn đi tìm gì đó để ăn.”
Lâm Giai Nhi ánh mắt sáng lên: “ Chị cũng vậy, buổi sáng hôm nay mới ăn một ít, giữa trưa cũng đã ăn đâu, sắp chết đói rồi.”
Quan Tri Ý: “Vừa đúng lúc, chúng ta cùng đi.”
“Được được, tốt quá.”
Hai người sánh vai xuống tầng, đến tầng một thì nghe thấy tiếng động trong bếp.
Hai người nhìn nhau một cái, cùng đi đến cửa phòng bếp, lúc này, các cô mới phát hiện Tiêu Nhiên đứng ở bên trong cầm dao, thái cải xanh, trông thật mới lạ.
Nghe được tiếng bước chân, Tiêu Nhiên cũng quay đầu nhìn.
Ba người ở phòng bếp ngơ ngác nhìn nhau.
Nhưng Tiêu Nhiên cũng chỉ sửng sốt hai ba giây, rất nhanh, anh lộ ra một nụ cười tươi.
“Tôi rất đói, nhưng ngại không dám gọi mọi người nên tự xuống bếp tìm đồ ăn. Hai người có phải cũng đói không?”
Tiêu Nhiên không hổ là thần tượng hot mấy năm nay, cười như vậy, phòng bếp đều tỏa ánh hào quang quen thuộc.
Quan Tri Ý và anh không thân, hơn nữa lúc cô nói cho chính mình rằng không thể để biên tập tùy ý cắt nối tạo cảm giác CP, cho nên nhất thời cũng không biết nói cái gì. Nhưng thật ra Lâm Giai Nhi nhiệt tình thật sự, nhìn thấy anh đang thái rau lập tức đi qua.
“Chúng tôi đều bởi vì đói bụng mới đến phòng bếp, không nghĩ tới thầy Tiêu đã ở đây, đang làm gì vậy.”
“Kêu tôi là Tiêu Nhiên được rồi.” Tiêu Nhiên cười nói, “Tôi nghĩ tùy tiện làm món gì đó là được, nhưng tôi cảm thấy quá khó.”
Tại các loại gameshow, sự chăm chỉ vĩnh viễn được ca ngợi.
Lâm Giai Nhi vừa nghe lời này, lập tức muốn biểu hiện một chút: “Tôi cũng không biết làm, nhưng tôi tới giúp anh, một mình anh chắc rất khó làm.”
Tiêu Nhiên: " Cũng không vất vả.”
“Không có việc gì, tôi giúp anh tôi giúp anh. Trừ rau, còn muốn chuẩn bị cái gì?”
“Chiên mấy quả trứng gà đi? Ăn rau làm sao đủ no được.”
“Được.”
Phòng bếp cũng không lớn, Tiêu Nhiên cùng Lâm Giai Nhi bận rộn ở bên trong, Quan Tri Ý chen cũng không lọt, nhưng trực tiếp đi khẳng định là không được, vì thế cô phải đành đứng cạnh đợi lệnh.
Nhưng đợi lệnh đợi lệnh, cô phát hiện lúc nãy hai người kia nói "quá khó".
Thật sự không nói giỡn.
Nấu trứng gà xào cà chua đơn giản như vậy, hai người lách ca lách cách suýt chút nữa quẳng luôn cái nồi đi……
“A ——” Lâm Giai Nhi đem trứng thả vào trong nồi vang tiếng bùm bùm, cô hoảng sợ, thét chói tai trốn sau lưng Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên cũng là người mới của nhà bếp, nhìn tình huống lập tức suy nghĩ dập lửa, kết quả tay duỗi ra, bị hun nóng phải rụt về.
“Ai da……”
Lâm Giai Nhi: “Tiêu Nhiên anh không sao chứ!”
“Không sao không sao. Trước tiên dập lửa đi đã, có khi cho nước vào đi.”
“Được được được, dập lửa… Cho nước vào thế nào, là nước trên chảo sao? Ôi, cánh tay anh đỏ rồi, phải làm sao đây?"
“Không sao đâu…”
"Để em làm cho.”
Quan Tri Ý thật sự nhìn không nổi nữa, cô trực tiếp tiến lên nói, "Em làm cho, thầy Tiêu anh mau dùng nước lạnh ngâm cánh tay một chút, chị Giai Nhi chạy đi lấy hòm thuốc qua đây được không?”
Hai người mới của phòng bếp thấy Quan Tri Ý có thể làm được cầm chảo, theo bản năng lùi ra phía sau một bước.
“Đúng đúng, trước ngâm nước một lát.”
Lâm Giai Nhi phản ứng, lôi Tiêu Nhiên tới bên cạnh vòi nước. Sau đó theo lời Quan Tri Ý nói, đi lên tầng tìm hòm thuốc.
Phòng bếp còn lại hai người bọn họ, Tiêu Nhiên một bên ngâm nước lạnh một bên nói với cô: "Cảm ơn em, Tri Ý."
Quan Tri Ý nhìn anh cười khách sáo: “Không có việc gì, em sẽ nấu cơm. Em tương đối biết việc này phải làm thế nào.”
Tiêu Nhiên nhìn thao tác thuần thục của cô ngoài ý muốn nói: “Nhìn em rất lợi hại.”
“Em thường xuyên làm.”
“Thường xuyên?” Nghệ sĩ sẽ thường xuyên nấu cơm nhưng không nhiều lắm.
Quan Tri Ý: “Tự mình nấu tương đối thuận tiện.”
Tiêu Nhiên: “Ồ?”
Quan Tri Ý sửng sốt.
Như thế nào đem lời này nói ra, thời đại học cô tự lực cánh sinh, từng tự mua đồ về nấu thực ra đều vì tiết kiệm tiền, những việc này cô vẫn nhớ.
Quan Tri Ý hơi đổ mồ hôi, cấp tốc bẻ lái: “Em là nói, tự mình làm ở nhà rất tốt cho sức khỏe.”
“Ra thế.”
Lâm Giai Nhi cầm theo hòm thuốc trở lại.
“Cái này là thuốc bỏng, Tiêu Nhiên anh tới bôi một chút.”
Tiêu Nhiên: “Được, cảm ơn.”
Hai người đem thuốc ra phòng khách, mà Quan Tri Ý xào lại trứng gà, lại từ tìm thấy ức gà trong tủ lạnh, đem nó cùng rau cải Tiêu Nhiên vừa cắt xong xào lên.
Đồ ăn đã xong, Quan Tri Ý bưng đồ ăn ra ngoài.
Nhưng cô cũng không trực tiếp ngồi xuống, mà là chạy lên tầng gọi những người khác xuống ăn.
Thật ra mấy người trên tầng đã sớm đói meo, lập tức xuống dưới quét sạch một đống đồ ăn.
Ăn xong lại kéo nhau về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, nhóm nghệ sĩ bắt đầu quy trình của tiết mục: Thần chạy, bữa sáng khỏe mạnh, chợ bán thức ăn mua đồ ăn, cơm trưa, lực lượng huấn luyện… Sáu người bọn họ, sẽ có ba người nấu cơm, nhưng làm thuần thục là Quan Tri Ý và Hầu Lạc, cho nên mấy ngày hôm sau, mua đồ ăn nấu cơm tất cả nhiệm vụ về ẩm thực đều giao cho họ.
Rất nhanh, một tuần trôi qua.
Một tuần này, nhiệm vụ của tổ tiết mục là tăng cường tập thể hình khiến cho Quan Tri Ý có chút khó chịu, nhưng mà đáng giá, một tuần này số lần cô và Tiêu Nhiên tương tác đếm trên đầu ngón tay! Khi phát sóng bọn họ cũng không có tư cách để mắng cô!
**
Thứ tư tuần này, là ngày nghỉ tổ tiết mục định ra.
Hôm nay xem như đình công một ngày, nhóm nghệ sĩ có thể đi làm việc khác hoặc là nghỉ ngơi, lại còn có thể cầm di động của mình.
Quan Tri Ý vừa lấy được di động định gửi tin nhắn cho Thích Trình Diễn, bởi vì ngay từ đầu cô không biết sẽ bị thu điện thoại, cho nên cũng chưa nói với Thích Trình Diễn. Với lại bây giờ thường dùng di động của nhà tài trợ, nhưng bị theo dõi 24 giờ, cô cũng không thể gọi điện.
Đã được vài phút cứ gõ rồi xóa, đột nhiên lại không biết muốn nói cái gì.
Cũng không biết anh có bận không.
“Tri Ý.”
Lúc Quan Tri Ý từ lầu ba xuống, Tiêu Nhiên cũng từ phòng ra.
Quan Tri Ý nhìn thấy anh có chút ngoài ý muốn: “Anh hôm nay ở đây à.”
Tiêu Nhiên gật đầu: “Hôm nay không có việc, em thì sao?"
“Em cũng vậy.”
Tiêu Nhiên đi tới: “Đúng rồi, có thể hay không hỏi em một vấn đề không.”
“A…… Anh hỏi đi.”
Tiêu Nhiên sờ sờ cằm, có chút bất đắc dĩ cũng có chút ủy khuất: “Tôi có phải làm em khó chịu không?”
Quan Tri Ý hoảng sợ.
Tiêu Nhiên nổi tiếng hơn cô gấp chục lần! Sao có thể nói như thế được!
“Sao, sao có thể?!"
Tiêu Nhiên: “Tại sao tôi luôn cảm thấy em đang trốn tránh tôi thế, giống như tôi làm gì em vậy.”
Tiêu Nhiên nói lời này không sai, tuy rằng người khác khả năng không nhìn ra, nhưng đương sự vẫn có thể cảm nhận được.
Ví dụ như mỗi lần mọi người phân tổ mua đồ ăn, Quan Tri Ý đối với phương diện này tương đối có kinh nghiệm, mọi người sẽ để cô dẫn đầu. Sau đó, cô đem phân anh đến tổ khách, một lần hai lần thì không nói, nhưng mấy ngày nay đều nhiều lần như thế.
Lại kể đến việc ăn xong rửa batd, nếu Quan Tri Ý đang ở phòng bếp, chỉ cần anh đi vào cô sẽ yên lặng đi ra.
Còn có lúc tập thể hình, tại phương diện này anh rất có kinh nghiệm, có đôi khi anh nghĩ sẽ giúp Quan Tri Ý một chút, nhưng cô sẽ dùng mọi lí do từ chối. Ngày thường nói chuyện phiếm cũng không có, nếu có thì cũng là một hai câu không hơn.
Thật là làm khó người ta, có người nào đó nhờ anh chiếu cố cô gái này một chút.
Mà Quan Tri Ý nghe thấy anh nói như vậy thật sau lưng đổ đầy mồ hôi: “Thầy Tiêu! Em đối với anh tuyệt đối không có gì bất mãn."
Tiêu Nhiên buông tay, cười nói: “Em xem, một tuần nay mọi người đều đã gọi tên tôi, chỉ có em vẫn còn gọi là thầy Tiêu.”
Quan Tri Ý hơi xấu hổ: “Anh là thần tượng của em, với lại, trước máy quay em khá lo lắng."
"Thật là như thế?"
"Vâng..."
Tiêu Nhiên gật đầu: “Vậy là tốt rồi, tôi còn lo lắng tôi làm gì sai.”
Quan Tri Ý lắc đầu.
Tiêu Nhiên cười nói: “Tuần tiếp theo, cố gắng nhé”
“Vâng!”
“Hy vọng lúc đó em sẽ không khách sáo với tôi nữa.”
Quan Tri Ý ho nhẹ: “Được……”
Tiêu Nhiên cười cười, xoay người xuống lầu.
Quan Tri Ý nhìn bóng dáng anh nhẹ nhàng thở ra, cô biểu hiện rõ ràng vậy sao?!
Mặt khác, Tiêu Nhiên đi ra khỏi nhà gỗ trực tiếp lên xe bảo mẫu.
Lên xe, anh lấy di động ra gọi điện.
“Alo.” Đối phương bắt máy.
Tiêu Nhiên lười biếng dựa vào ghế: “Thích đại thiếu gia, hôm nay có rảnh hay không, cùng nhau ăn bữa cơm chiều.”
“Đi không được, có chút việc.”
Tiêu Nhiên: “Chậc…… Cậu cũng thật khó hẹn.”
Thích Trình Diễn cười một chút, hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?"
“Tri Ý à.”
“Còn ai?”
Tiêu Nhiên cười cười: “Khá tốt, chỉ là người em gái này của cậu khó tiếp cận quá."
Thích Trình Diễn có chút ngoài ý muốn: “Khó tiếp cận?”
“Đúng vậy, tớ vốn muốn chiếu cố em ấy thật tốt, kết quả không có chút cơ hội nào, chỉ mong tránh thật xa tớ.”
Thích Trình Diễn hỏi ngược lại: “Cậu muốn chiếu cố em ấy thế nào?”
Tiêu Nhiên ở giới giải trí, đối với phương diện này thực sự hiểu biết, mà Thích Trình Diễn lại là bạn tốt, cho nên anh thành thực nói thẳng: “Về sau chúng tớ sẽ hợp tác, cho nên tớ nghĩ cùng cô ấy xuất hiện nhiều ở trên màn hình, hai người nhiều tương tác cọ nhiệt. Thật ra tớ không có vấn đề gì, hiện tại đã không cần cọ nhiệt với ai, nhưng với Tri Ý đại khái cần thiết… Tớ nghĩ chúng tớ sẽ có fan CP, đối với cô ấy việc này có lợi.”
“CP?” Thích Trình Diễn lập tức nhíu mày.
“Đúng vậy, cậu thấy ổn không---"
“Không thể được.”
Tiêu Nhiên sửng sốt: “Vì, vì cái gì?”
“Tớ bảo cậu chiếu cố em ấy trong lúc sinh hoạt, không phải là ở trước màn hình hư tình giả ý tạo CP.”
Thích Trình Diễn dứt khoát nói, " Tiêu Nhiên, cậu bình thường lại cho tớ.”
Tiêu Nhiên mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: “Tớ đây là đang rất quan tâm cô ấy, cậu thế nhưng lại cảm thấy tớ không bình thường!”
“Đừng đem em ấy ra làm mấy việc đấy.”
“Vì cái gì không, việc này đối với cô ấy mà nói —— từ từ, Thích Trình Diễn, cậu có vấn đề hay không.”
“Tớ có vấn đề gì?”
Tiêu Nhiên đột nhiên cười một tiếng: “Không cho tớ lăng xê…… hiện tại tớ rất nghi ngờ, cô gái nhỏ kia thật sự chỉ là em gái cậu?”