Một tuần sau, 《Vương Triều》phát sóng.
Ngày công chiếu, trên mạng đăng liền một lúc tám tập, khán giả đều đổ xô tìm xem, riêng ngày đầu đã thu về 100 triệu lượt xem.
【 Một lúc xem xong rồi tám tập, cmn cả một buổi tối của tôi! Căn bản không dừng được!! 】
【 Quá hay quá hay, fan nguyên tác rất vừa ý! 】
【 Nhiên ca của tôi quá đẹp trai đi... 】
【 Kỹ thuật diễn xuất của Lý Huyền vẫn đỉnh như thế, trước sau như một~】
【 Bây giờ tôi chỉ muốn nhanh đến cuối tuần thôi. 】
【 Cái quái gì thế nhỉ, Quan Tri Ý rất hợp với vai Chiêu Dương, thật cmn đáng yêu 】
【 Tôi xin được rút lại lời nói lúc trước! Quan Tri Ý chính là Chiêu Dương hàng thật giá thật!! Xem nàng ấy làm nũng với Thẩm Tư Bá, tôi không thể ngừng cười. 】
【 Hahaha, Quan Tri Ý và Tiêu Nhiên mà còn đóng chung, tôi nguyện xem lại hàng trăm lần, quá ngọt! 】
【 Càng ngọt thì sau càng ngược ( than vãn đến từ fan nguyên tác ). 】
【 Ngốc bạch ngọt 】
【 Anti-fan cũng đừng có bôi đen, Chiêu Dương này diễn rất tốt, không ngốc không ngấy, nhưng rất ngọt! 】
……
Ban đầu, 《 Vương Triều 》 vốn đã có một lượng fan nguyên tác rất lớn. Hiện tại, nhờ vào đoàn phim đầy lưu lượng, phục trang đạo cụ đầu tư hoàn hảo, kịch bản bám sát theo nguyên tác. Mà không đến một tháng, danh tiếng của《Vương Triều》 và rating sẽ cùng nhau lên đỉnh.
Cùng lúc đó, Quan Tri Ý và Tiêu Nhiên bắt đầu tham gia nhiều hoạt động tuyên truyền như chương trình giải trí, hoạt động thương nghiệp, v..v.... Trong suốt một tháng, bọn họ bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Ban đầu, Lưu Vân cảm thấy có khả năng Quan Tri Ý sẽ mệt mỏi, sẽ trộm than mệt vài tiếng. Nhưng ngoài ý muốn là, một tháng nay Quan Tri Ý giống như được tiêm máu gà, không hề nghĩ đến việc nghỉ ngơi.
“Tri Ý, chị đã chọn cho em hai kịch bản, nhưng thời gian quay của hai đoàn hình như trùng nhau, em tham khảo xem thích cái nào?” Trong phòng nghỉ, Lưu Vân cầm kịch bản đi đến.
Quan Tri Ý vươn tay: “Hiện tại đưa em xem luôn đi.”
Lưu Vân nhìn thời gian, “Đợi lát nữa còn có lịch trình, bây giờ em nghỉ một chút, kịch bản xem sau cũng được.”
“Không sao, đưa em xem đi.”
Lưu Vân nhíu mày, không đem kịch bản qua, ngược lại đưa cho Mao Mao ở bên cạnh: “Tri Ý, một tháng qua em cứ lạ lạ sao ấy.”
“Cái gì?”
Lưu Vân ngồi xuống trước mặt cô, kỳ lạ nói: “Trước kia em đối với việc đóng phim và công tác bên ngoài không quá thích thú, gần đây không như vậy. Tích cực hơn, chăm chỉ hơn, giống như sợ có thời gian rảnh rỗi. Em làm sao vậy, đột nhiên giác ngộ?”
Quan Tri Ý giật mình, cười khổ: “Chị Vân, gần đây lịch trình đều là hoạt động cùng《Vương Triều》. Bộ phim này đánh dấu một bước ngoặt lớn trong sự nghiệp của em, em không tích cực sao được.”
Lưu Vân ngẫm lại cũng thấy không sai, nhưng mà cô vẫn cảm thấy Quan Tri Ý có hơi lạ. Ví như hoạt động ở ngoài, cảm xúc của Quan Tri Ý sẽ không có hứng thú nữa, cả người nhàn nhạt, không thích nói chuyện, như vậy so với Quan Tri Ý mà cô biết không hề giống nhau.
“Nếu là bởi vì đột nhiên được quan tâm đến mà gây áp lực cho bản thân, thì cùng chị tâm sự đừng giữ trong lòng.”
Quan Tri Ý cũng không phủ nhận, nhàn nhạt cười : “Em biết rồi.”
Sau khi hoạt động tuyên truyền xong, Quan Tri Ý được nghỉ một tuần.
Quan Nguyên Bạch gọi điện hỏi cô có về nhà không, cô lấy cớ còn có lớp huấn luyện phải đi, lại nhốt mình trong chung cư một tuần.
Một tuần sau, cô bay đến Hoành Điếm, gia nhập đoàn phim mới.
Sau đó hai tháng tiếp theo, cô không đi đâu, chỉ tập trung ở Hoành Điếm quay phim.
Mà hai tháng này, độ hot của 《 Vương Triều 》 vẫn tăng không ngừng. Đặc biệt là phim đang chiếu đến đoạn Thẩm Tư Bá chết, Chiêu Dương khóc lóc đòi mở quan, trên mạng đều không ngớt lời khen ngợi kỹ thuật diễn của Quan Tri Ý.
Nhất thời, hình tượng chỉ biết diễn "ngốc bạch ngọt" của cô bị phá hủy.
Việc này đối với Quan Tri Ý là chuyện tốt, cho đến nay cô vẫn muốn thay đổi cái nhìn của khán giả về bản thân, hiện tại rốt cuộc đã có thể chứng minh, cô đương nhiên rất mãn nguyện. Chỉ là ngay sau cảm giác vui vẻ đó, ban đêm đi ngủ cô vẫn sẽ bị những gì nghe được tại cầu thang hôm đó làm cho tỉnh giấc.
Ba tháng trôi qua, cô ép buộc bản thân đi vào một chu kỳ bận rộn đến độ không có thời gian để thở, bận đến nỗi không thừa chút thì giờ nào để nghĩ về Thích Trình Diễn. Thế nhưng trong giấc mộng mơ mơ màng màng, hình bóng anh vẫn hiện hữu.
Cô đã rất nỗ lực.
Nỗ lực khuyên nhủ chính mình, không cần phải cưỡng cầu.
Cuộc sống không phải phim ảnh, sẽ không có nhiều khó khăn đến vậy.
Cô nghĩ, rồi bản thân sẽ tốt hơn thôi. Chỉ cần nhiều công việc như vậy, chỉ cần không chạm mặt anh, không cảm nhận được anh đối với cô rất tốt, cô có thể chậm rãi quên đi.
Giống như lúc anh xuất ngoại lúc nhỏ, quên sạch sẽ.
**
Không lâu sau, bộ phim của cô tại Hoành Điếm đã đóng máy.
Lưu Vân đã đặt một vé máy bay hai chiều, cho Quan Tri Ý nghỉ một tháng.
Đã một thời gian dài cô không về nhà. Lần này trở về cô cũng không nói cho ai, Lưu Vân đưa cô về chung cư để thu dọn hành lý, sau đó cô gọi tài xế trong nhà đến đón.
Nhưng không nghĩ rằng, cô và Hoa Hoằng Hi trở về Đế Đô cùng một ngày.
Thời điểm về đến nhà, Hoa Hoằng Hi nhắn tin cho cô, nói hôm nay anh ở khu biệt thự Hoàng Gia, muốn gặp cô một lát.
Quan Tri Ý đồng ý, sau khi ăn uống xong, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Hoa Hoằng Hi đã sớm đứng đợi cô, cô vừa ra cửa được vài bước đã thấy anh điên cuồng chạy đến.
“Tri Ý!”
Quan Tri Ý lập tức duỗi tay giữ lấy anh: “Sao đã về rồi, không phải nói muốn chơi chán đã sao.”
Hoa Hoằng Hi bày ra vẻ mặt đau khổ: “Ông ngoại bắt, hơn nữa còn dùng chiêu 'ông ốm mà không về thăm thì con chính là đồ bất hiếu’. Như thế anh đâu làm gì được, chỉ có thể ngoan ngoãn quay về.”
Quan Tri Ý: “Vậy hôm nay tới tìm tôi có việc gì không?”
Hoa Hoằng Hi thở dài, “Ông ngoại cảm thấy anh phản bội em, trong lòng vẫn luôn không vui, nói anh phải đến xin lỗi và giải thích mọi chuyện cho em. Anh không biết nói với họ thế nào, nên chỉ còn cách nghe ông đến gặp em một chút.”
“Không cần.”
Hoa Hoằng Hi: “Hả...?”
Quan Tri Ý cười : “Đều đã qua, không cần giải thích gì cả.”
Hoa Hoằng Hi sửng sốt: “Lúc trước không phải em rất muốn giải thích sao?.”
Đúng là lúc trước cô muốn giải thích, bởi vì Thích Trình Diễn.
Nhưng như bây giờ, hoàn toàn không quan trọng nữa, không cần phải giải thích, tự tìm phiền toái.
“Lâu như vậy rồi, mọi người cũng đã quên, không cần nhắc đến”
Hoa Hoằng Hi nhìn cô vài lần: “Không phải em thích anh họ anh sao——”
Quan Tri Ý trừng anh một cái: "Cmn biến ngay đồ lắm mồm, tôi không có! Anh đừng có nói lung tung!”
Hoa Hoằng Hi cười xấu xa : “Phản ứng lớn như vậy, sao anh không thể nghĩ là emthích anh ấy chứ. Có điều, anh thấy việc anh ấy thích em không đáng tin cho lắm. Anh của anh vốn luôn coi em như một đứa trẻ mà chăm sóc.”
“…… Anh nói ai là trẻ con?”
“Em lớn lên nhìn giống trẻ con.”
“Hoa Hoằng Hi——”
“Ai da, anh sai rồi sai rồi sai rồi, em đừng đánh nữa!”
……
Lúc Thích Trình Diễn từ giao lộ đi đến, xa xa thấy được hai bóng dáng đang trêu đùa.
Anh biết, cô đã về.
Cô là nghệ sĩ dưới trướng anh, muốn xem lịch trình không có gì khó khăn.
Chỉ có điều, việc khiến anh hơi bất ngờ chính là, cô không nói cho anh.
Anh biết ba tháng qua cô rất bận, nhưng không nghĩ tới cô bận đến nỗi không có thời gian nghe điện thoại, tin nhắn cũng không trả lời, thậm chí có trả lời tin nhắn thì cũng chỉ có mấy chữ ít ỏi.
Lưu Vân nói, có thể là do gần đây cô ấy đại bạo, cho nên áp lực rất lớn.
Thích Trình Diễn đành tin vào nguyên nhân này.
“Tiểu Ngũ.”
Đang đùa nghịch cùng với Hoa Hoằng Hi, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc.
Quan Tri Ý cảm thấy bản thân có thể dùng một khoảng thời gian để quên đi, kết cục, là cô xem nhẹ loại tình cảm này rồi.
Thời gian cô quen biết anh là một nửa cuộc đời, chỉ cần dựa vào giọng nói của anh, không phải mấy tháng nói quên liền quên.
Ngực nhảy dựng lên, Quan Tri Ý mím môi, nhẹ hít một hơi mới chậm rãi quay đầu.
Cô cười, làm cho bản thân bình thường lại: “Sao anh cũng đến đây?”
Thích Trình Diễn tiến lên: “Tìm anh trai em có chút việc, em về từ bao giờ?”
“Khoảng một tiếng trước.”
Thích Trình Diễn gật đầu, nhìn tay Hoa Hoằng Hi đang ôm bả vai Quan Tri Ý, nhàn nhạt nói: “Hai người làm gì vậy?”
Hoa Hoằng Hi nói: “Không có gì, ông ngoại bảo em đi xin lỗi Tri Ý.”
Thích Trình Diễn nhíu mày: “Chú ở đây xin lỗi?”
Hoa Hoằng Hi cười: “Đương nhiên không phải, anh cũng biết, việc kia của em và Tri Ý là giả, căn bản cũng không có gì phải xin lỗi.”
“Ồ, việc đấy, hai người định bao giờ nói rõ với mọi người?” Thích Trình Diễn hỏi.
“Chuyện này à, Tri Ý bảo không cần phải nói nữa.” Hoa Hoằng Hi sợ bị người trong nhà mắng, chuyện đó với anh là chuyện không hề tốt.
Thích Trình Diễn sửng sốt một chút, đáy mắt có chút kinh ngạc: “Vì sao?”
Quan Tri Ý, chỉ nói: “Không có gì, em chỉ nghĩ đây cũng không phải vấn đề quan trọng gì, không cần nhắc lại để cho mọi người khó chịu, không cần thiết.”
Thích Trình Diễn nhíu mày, trong lòng không tán thành ý kiến này.
Cô và Hoa Hoằng Hi rõ ràng không có quan hệ, sao lại không cần giải thích.
Thích Trình Diễn: “Tiểu——”
“Không có việc gì thì em về nhà trước đây, hai người có muốn vào ngồi không?”
Hoa Hoằng Hi vội vàng xua tay: “Anh không vào đâu, anh của em thấy anh lại khó chịu.”
Quan Tri Ý ngẫm lại thấy có chút hợp lý: “Vậy anh đi trước đi, tôi sẽ nói giúp anh với ông nội.”
“Cmn! Em là tốt nhất, moaz!” Hoa Hoằng Hi vừa nói vừa cầm tay cô, chuẩn bị hôn theo nghi lễ nước ngoài thì bị Thích Trình Diễn ngăn lại.
“Ơ…”
“Cút về.” Thích Trình Diễn rút tay về, ghét bỏ mà lau vào người anh.
Hoa Hoằng Hi chớp đôi mắt, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh mình mà nói: "Được, em về trước đây.”
Hoa Hoằng Hi chạy về, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thích Trình Diễn nhìn Quan Tri Ý, vừa định mở miệng nói gì đó, chỉ thấy cô gái nhỏ trước mặt đã xoay người đi vào trong: “Anh trai em chắc ở thư phòng, vào đi.”
Cô đi rất nhanh, giống như không muốn nói gì với anh.
Nhưng anh nhớ rõ, bọn họ đã hơn ba tháng chưa gặp nhau.