Bầu không khí hiện tại vô cùng kỳ quái, nhưng Hoa Hoằng Hi hoàn toàn không để ý, cậu ta mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Thích Trình Diễn, nói: “Có điều, em thật sự không nghĩ tới. Anh, thì ra anh lại thích kiểu như Tri Ý. Em ngay từ đầu còn nói anh sẽ không thích tiểu cô nương mà anh nhìn cô lớn lên, còn cảm thấy việc Tri Ý không thổ lộ là đúng.”
Thích Trình Diễn thần sắc mơ hồ, trầm mặc nhìn Quan Tri Ý ngồi đối diện.
Quan Tri Ý cả mặt như sắp bốc cháy: “Hoa Hoằng Hi nói linh tinh gì đấy, tôi, tôi nói muốn tỏ tình lúc nào?”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoa Hoằng Hi cười cười: “Đúng đúng đúng, không phải nói thẳng. Nhưng cũng không biết là ai, lúc trước thế nào cũng phải ở trước mặt anh ấy làm rõ mối quan hệ của chúng ta.”
Quan Tri Ý: “……..”
“Ai da. Có điều nhìn vào, hai người thật xứng đôi nha.”
Quan Tri Ý muốn trực tiếp xông lên, đem Hoa Hoằng Hi đi chôn sống.
Đoạn tình cảm thầm lặng trước kia, cô luôn muốn giấu thật kín, nhưng hiện tại lại bị Hoa Hoằng Hi quấy nhiễu, tất cả sự ích kỷ và hèn nhát của cô đều đã bị phơi bày.
Lúc này, cô không dám nhìn Thích Trình Diễn. Thời gian gần đây, mối quan hệ giữa hai người đều là cô chiếm ưu thế, cho tới nay biểu hiện của cô vẫn chỉ là đang suy xét anh mà thôi.
Mà hiện tại…… Thích Trình Diễn thông minh như vậy, Hoa Hoằng Hi nói thế anh khẳng định là đều nhận ra rồi.
Quan Tri Ý vừa ngại ngùng vừa xấu hổ, cũng đừng nói chôn Hoa Hoằng Hi, trực tiếp đem chính mình đi chôn được!
Bàn ăn cứ một lúc như thế không ai nói chuyện, Hoa Hoằng Hi rốt cuộc cũng phát giác có gì đó không đúng: “Ách…… Chờ chút, hai người không phải tới hẹn hò?”
Thích Trình Diễn nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng, bộ dạng không biết phải làm sao của Quan Tri Ý, cảm thấy trong lồng ngực có thứ gì đó đang dâng trào, kinh ngạc xen lẫn cả vui sướng, bao phủ lấy toàn thân. Anh cật lực mà kiềm chế, mới không bày ra trạng thái kinh hỉ rằng “thì ra cô ấy cũng thích mình”.
“Là tới hẹn hò.” Anh đáp.
Hoa Hoằng Hi thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, doạ chết em. Còn tưởng Tri Ý chưa tỏ tình, bị em phá đám nữa chứ.”
“Cô ấy không tỏ tình.”
Hoa Hoằng Hi: “A?”
Thích Trình Diễn quay đầu sang nhìn cậu ta, nhàn nhạt cười: “Là anh tỏ tình.”
Hoa Hoằng Hi giật mình, chậm rãi giơ ngón tay cái lên: “Anh, đỉnh.”
“Không còn chuyện gì thì đi đi.” Ánh mắt Thích Trình Diễn lại chuyển đến gương mặt Quan Tri Ý.
Hoa Hoằng Hi lập tức lộ ra biểu hình đã hiểu ý: “Lập tức đi! Anh, Tri Ý, hẹn hò vui vẻ!”
Quan Tri Ý: “……..”
Hoa Hoằng Hi đi rồi, để lại hai người mặt đối mặt nhau.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em đột nhiên đau bụng, không muốn ăn nữa!” Nói dối quá nhanh bị vạch trần, giờ phút này cô như ngồi trên đống lửa. Dưới ánh mắt của anh hoàn toàn không ngồi nổi nữa. Vậy nên nói xong, cất bước rời đi.
Thích Trình Diễn hơi sửng sốt: “Em chờ đã—”
Lòng bàn chân Quan Tri Ý như bôi thêm dầu, tránh đi rất nhanh chóng. Nhưng ra khỏi nhà hàng rồi, cô mới nhớ ra bản thân không đi xe tới.
Hiện giờ chạy ra rồi, cô có thể đi đâu?
Trong lúc đang suy nghĩ xem có nên dùng điện thoại đặt xe hay không, điện thoại di động trên tay đã bị đoạt mất từ phía sau.
“Chạy nhanh như thế làm gì?”
Quay đầu, Thích Trình Diễn đứng sau lưng, nhìn thẳng vào cô.
Quan Tri Ý nhìn ý cười trong mắt anh, càng muốn chết: “Đau bụng quá, em muốn về nhà.”
“Vậy cũng phải để anh đưa em về, không lẽ muốn tự bắt xe? Em cảm thấy hiện tại tự mình bắt xe có thích hợp không?” Thích Trình Diễn không vạch trần lời nói dối không đáng tin cậy của cô, chỉ kéo tay cô đi, đưa cô đến bãi đỗ xe.
Quan Tri Ý buộc phải đi theo anh, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Không có gì so sánh mất mặt hơn rằng, một giây trước còn kiêu ngạo mà nói tôi sẽ suy xét anh, giây sau liền biến thành “Tôi chính là thích anh còn sớm hơn cả anh thích tôi”!
“Cài dây an toàn.” Để cô ngồi vào ghế phụ xong, anh nói.
Quan Tri Ý rầu rĩ ừm một tiếng.
Thích Trình Diễn ngồi vào vị trí lái, nhưng không lập tức lái xe rời đi, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.
Cũng không nói gì, chỉ nhìn mà thôi.
Quan Tri Ý chịu đựng một hồi lâu, cuối cùng một phút sau phá gông, hít một hơi sâu, quay sang trừng mắt nhìn anh: “Anh nhìn gì em, đúng, đúng là em thích anh, em chính là từ rất lâu đã thích anh rồi! Làm sao! Không thể à!?”
Thích Trình Diễn trầm mặc một lát: “Rất lâu về trước, là bao lâu?”
“Khi anh về nước? Hoặc còn sớm hơn, tóm lại, là sớm hơn anh. Nhưng em đã quyết định không thích anh nữa rồi, nên hiện tại không tính là cố ý để anh theo đuổi!”
Thích Trình Diễn vẫn còn đang mắc kẹt trong niềm vui sướng rằng cô từ lâu đã thích mình, đột nhiên lại bị lời sau đó xoay chuyển. Anh sững sờ một lúc: “Vì sao lại quyết định không thích anh nữa?”
Quan Tri Ý mím môi, nhìn về phía trước xe, đè nén giọng nói: “Em nghe hết rồi.”
“Cái gì?”
“Hôm ở Nam Tước, anh cùng anh trai em còn có cả Tiêu Nhiên nói, anh không có khả năng có ý tứ với em. Em biết anh không thích em, nên em liền từ bỏ.”
Cảnh tuợng ngày hôm đó liền hiện lên trong đầu Thích Trình Diễn, anh nhớ lúc đấy ba người họ đang ở trong phòng chờ cô tới cùng ăn cơm, nhưng cô lại trì hoãn không đế. Sau đó gọi điện, cô đã ngủ rồi.
“Kỳ thật ngày đó em có tới?”
Quan Tri Ý nhớ tới tâm trạng khi nghe anh nói không thích, đến bây giờ vẫn cảm thấy khó chịu: “Ừm.”
Thích Trình Diễn nhìn dáng vẻ buồn tủi của người trước mặt, trong lòng hối hận nói không nên lời. Lần đó là anh vẫn không nhìn thấu được lòng mình, quả thực có chút do dự, nhưng tuyệt đối không phải không có ý với cô.
Anh nói như vậy, chỉ là vì không muốn để Tiêu Nhiên sắp đặt mà thôi.
“Vậy nên em mới không hiểu vì sao, vì sao hiện tại anh lại thích em?” Đáy mắt Quan Tri Ý có chút mờ mịt, “Còn tưởng rằng, anh sẽ vĩnh viễn coi em như một đứa trẻ……”
Còn chưa nói xong, Thích Trình Diễn đã ôm lấy cô. Cô sững sờ dựa vào ngực anh, muốn ngẩng đầu lên, lại bị anh đè lại.
“Anh xin lỗi.” cô nghe thấy anh nói.
Quan Tri Ý sững sờ, lại nghe thấy người ôm mình tiếp tục nói: “Là lỗi của anh. Hôm đó nói vậy là bởi vì anh còn đang suy nghĩ rằng thích em rồi, chuyện này nên xử lý thế nào. Khi đó vẫn chưa cách nào trực tiếp đối mặt thừa nhận với họ. Nhưng anh thích em, điều này, anh thật sự nên sớm nói cho em.”
Anh thật sự hối hận rồi! Từ trước tới nay, anh vẫn luôn cảm thấy mình bảo vệ Quan Tri Ý thật tốt. Nhưng hoá ra, cô gái nhỏ trong lòng bàn tay, lại bị chính anh làm cho tổn thương.
Anh không rõ, cô thích anh từ rất sớm là vào thời điểm nào, nhưng theo như cô nói, quả thực sớm hơn anh. Ít nhất là khi bản thân anh đối với cô không có tâm tư khác thường, thì cô đã vì anh mà mất mát đau buồn.
“Xin lỗi em, Tiểu Ngũ.”
Hô hấp của Thích Trình Diễn có hơi trầm trọng.
Sống mũi Quan Tri Ý chua xót, uỷ khuất và mất mát lúc đó dường như đang ở ngay trước mặt. Nhưng vì lời xin lỗi và giải thích của anh, toàn bộ lại bị ném tới chân trời. Hoá ra lúc đó, anh thật sự thích mình hay sao.
Đột nhiên liền hiểu được đôi chút.
Loại chuyện giống như thích này, trước đây cô không nói thẳng cho anh. Người trưởng thành giống như anh, lại thích một cô gái bên anh từ nhỏ đến lớn, lại nói gần như được anh nuôi dưỡng mà lớn lên. Băn khoăn đắn đo tự nhiên nhiều hơn, làm sao anh có thể ở trước mặt anh trai cô trực tiếp nói ra chứ?
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thì ra là như vậy……..”
“Đúng, không lừa em.” Thích Trình Diễn buông cô, nhìn thẳng vào mắt cô nói, “Cho nên, đem câu nói quyết định không thích của em thu hồi lại, một lần nữa thích, được không?”
Quan Tri Ý bị anh ôm mặt, sững sờ nhìn: “Đột nhiên như vậy, làm gì có……”
“Có thể có.” Thích Trình Diễn ngẫm nghĩ, nói: “Quá khứ là lỗi của anh, để em chịu thiệt rồi.”
Quan Tri Ý hừ nhẹ, thật ra trong lòng biết rõ, chuyện này xét cho cùng không có ai đúng ai sai, không có ai chịu khổ, chỉ là trời xui đất khiến mà thôi.
Thích Trình Diễn nhìn cô trầm mặc không nói chuyện, tựa như bất ngờ nhớ tới chuyện gì đó, nói: “Đột nhiên nhớ ra, em cũng từng để anh thiệt thòi. Chúng ta xem như hoà nhau, có được không?”
Quan Tri Ý ngẩn ra, hoài nghi hỏi: “Em để anh chịu thiệt bao giờ?”
Thích Trình Diễn cười, đáp: “Bị cợt nhả có tính không?”
“A?”
“Em nói có tính hay không?”
Quan Tri Ý không hiểu vì sao anh đột nhiên nói thế là có ý gì, chỉ đáp: “Bị cợt nhả chuyện này…… có tính đi?”
“Vậy thì đúng rồi.” Thích Trình Diễn nâng khoé môi, “Anh từng bị em cợt nhả đùa giỡn qua, chính là chịu thiệt.”
Quan Tri Ý đột nhiên mở to hai mắt: “Anh nói linh tinh gì thế--”
“Tiệc mừng công Vương Triều, ngày đó buổi tối em uống say có nhớ hay không? Khi đó là anh đưa em về phòng. Vốn dĩ chỉ muốn để em về rồi rời đi, ai ngờ được em lại kéo anh không buông, còn hôn anh nữa?” Thích Trình Diễn nhéo má cô, bộ dạng bất đắc dĩ: “Lúc đấy anh chính là kêu trời không ứng, kêu đất không linh. Đau lòng hơn nữa, ngày hôm sau em liền quên đi. Nhưng anh thì không, vậy nên, xem như là em đã làm chuyện xấu.”
Chờ đã, chẳng nhẽ cảnh tượng hôn môi và lăn lộn đó, không phải là mơ?
Quan Tri Ý cả kinh, không nói nên lời: “Đều là thật……”
“Thật giả cái gì? Không lẽ, em nhớ sao?”
Quan Tri Ý đập lấy tay anh: “Đó, đó rõ ràng là mơ mà! Nếu như có chuyện như thế, ngày hôm sau anh sao lại không nói!”
Thích Trình Diễn nhướng mày, thì ra cô vẫn nhớ.
“Lúc đấy anh không biết là em thích anh, loại chuyện này tất nhiên không nên nói, sợ em mất mặt.”
Quan Tri Ý: “……”
“Em nếu như vẫn nhớ, vậy chúng ta hoà nhau.”
“Nhưng—”
“Đừng nhưng nhị nữa, cũng đừng thích người khác.” Thích Trình Diễn thở dài, chặn lại tất cả lời nói của cô, “Tiểu Ngũ, thích anh lại như trước đi được không? Nếu không, anh thật sự buồn chết mất.”
**
Trên đường trở về nhà, Quan Tri Ý cả người đều thất thần.
Tới trước cửa nhà, Thích Trình Diễn ý bảo cô có thể xuống xe, cô còn ngơ ngẩn chưa định thần lại.
“Không muốn về nhà? Hay anh dẫn em đi dạo một vòng?” Thích Trình Diễn nói.
Quan Tri Ý liên tục lắc đầu, lập tức mở cửa xuống xe: “Em về!”
“Tiểu Ngũ.”
Quan Tri Ý đứng lại, nhưng không quay đầu.
“Ngày mai gặp.”
“……Ừm.”
Nói xong, ba bước cũng thành hai bước chạy về, đóng sầm cửa một cái.
Nhưng dựa vào sau cánh cửa, vành tai lại bắt đầu đỏ lên.
“Về sớm thế à?” Đúng lúc này, Quan Nguyên Bạch bước xuống lầu.
Quan Tri Ý nhìn thấy anh, cả người liền chấn động: “A, ừm, vâng.”
“Trang điểm tận hai tiếng, đi một lúc đã về, thật biết cách giày vò.”
Quan Tri Ý: “Không có, bạn em đột nhiên có chuyện, nên cơm còn chưa ăn đã đi rồi.”
“Ừm, để dì chuẩn bị chút đồ ăn cho em.”
“Em không đói.”
“Không đói cũng phải ăn một chút.” Quan Nguyên Bạch đi tới, kéo cô vào trong phòng bếp, “Xem muốn ăn gì.”
“Vậy, vậy tuỳ tiện làm đi…..”
Quan Nguyên Bạch quay đầu nhìn cô, vừa vặn thấy vành tai ửng đỏ, sửng sốt một hồi: “Tai sao lại đỏ như vậy?”
Quan Tri Ý lập tức che kín: “Phải không?”
Quan Nguyên Bạch nheo mắt, ánh mắt vài phần dò hỏi.
Quan Tri Ý ho nhẹ một tiếng: “Hình như có hơi nóng a…… Cái kia, dì Trần, cháu muốn ăn sủi cảo, có sủi cảo không?”
“Có, tiểu thư chờ một chút, lập tức làm cho cô.”
“Ừm được!”
Quan Tri Ý bỏ tay Quan Nguyên Bạch ra: “Em ngồi ngoài phòng khách đợi!”
“……”
Quan Nguyên Bạch thật ra chỉ thấy kỳ lạ nên hỏi mà thôi, nhưng Quan Tri Ý lại vô cùng chột dạ. Nhất là khi, điện thoại rung lên, lấy ra liền thấy tin nhắn Wechat của Thích Trình Diễn:
【 Tối nay chưa ăn đã chạy rồi, về nhà nhớ ăn chút gì đấy. 】
Cô liếc mắt nhìn Quan Nguyên Bạch, xác nhận anh không qua đây mới lén lút trả lời:
【 Em biết rồi. 】