Xung quanh vô cùng an tĩnh, Quan Tri Ý tựa hồ nghe được tiếng máu mình đang lưu thông.
Mà xa xa, mơ hồ có tiếng bước chân đang tới gần.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôm nay không phải là muộn nhất đâu, trước còn quay tới hơn ba giờ sáng kìa.”
“Trời, vậy đoàn phim của mọi người so với chúng tôi còn muộn……”
Thích Trình Diễn nhìn thoáng qua nơi có thanh âm, không đùa cô nữa: “Lên xe trước, anh đưa em về--”
Lời còn chưa nói xong, người trước mặt đột nhiên ôm lấy anh. Hai cánh tay gầy gò vòng qua eo, gắt gao ôm chặt.
Thích Trình Diễn giật mình, lòng nhất thời mềm nhũn.
“Tiểu Ngũ……”
Quan Tri Ý nhào vào lòng ngực anh, muôn vàn suy nghĩ.
Biết có người đang tới gần, nên vài giây sau cô liền buông ra. Chỉ đứng trước mặt anh, ngẩng đầu lên nói: “Như vậy đã được chưa?”
Thích Trình Diễn có chút sững sờ, chỉ đáp: “Vốn dĩ chưa được, nhưng có người tới, miễn cưỡng đồng ý.”
“Khụ.”
“Lên xe đã.”
Thích Trình Diễn dẫn cô tới chỗ ghế phụ, trước khi người bên ngoài tới gần đã mở cửa để cô ngồi lên xe.
Phim trường cách khách sạn rất gần, lái xe không tới mười phút. Chỉ là Quan Tri Ý muốn ở cùng anh thêm một lúc, khách sạn lại rất nhanh xuất hiện trước mắt.
Lái tới hầm đỗ xe của khách sạn, hai người ngồi trên xe, không lập tức rời đi.
Lúc này với Quan Tri Ý mà nói, là một loại cảm giác rất vi diệu. Người bên cạnh đã thành bạn trai của cô. Còn nhớ cách đây không lâu, cô xa lánh anh. Lại lâu hơn thế nữa, cô yêu thầm anh. Lâu hơn lâu hơn cả khoảng thời gian đó, hai người vẫn là anh em hàng xóm tốt của nhau……
“Em có thể nói cho chị Vân chuyện này không?” Sau một hồi trầm lặng, Quan Tri Ý hỏi.
Thích Trình Diễn nghiêng đầu nhìn cô: “Sao không chứ?”
Quan Tri Ý hơi ngại ngùng: “Trước đây nghệ sĩ khác công khai yêu đương, chị ấy đều nói họ làm lỡ công việc. Không biết em cùng anh bên nhau, chị ấy sẽ nghĩ thế nào nữa.”
“Yên tâm, cô ấy sẽ không nghĩ gì đâu.”
Cô liếc anh: “Em cũng đoán là chị ấy sẽ không dám nghĩ gì, dù sao anh cũng là sếp lớn.”
Thích Trình Diễn cười: “Vậy em thì sao, em có suy nghĩ gì?”
Quan Tri Ý: “Thật ra em không để tâm đến điều này. Em chỉ là một diễn viên, đóng phim thật tốt là được. Em nghĩ giả sử người hâm mộ biết em yêu đương cũng sẽ không sao. Chỉ là….”
“Chỉ là gì?”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh cũng biết trên mạng vẫn có vài thành phần cực đoan mà. Người bôi đen em nhiều như thế, em không hi vọng anh không vì em mà thành mục tiêu của những kẻ nhàm chán đó.”
Thích Trình Diễn nhếch môi: “Lo cho anh?”
“Tất nhiên rồi. Lần trước anh cũng không phải chưa bị mắng qua.”
“Yên tâm đi. Anh không để tâm đến những thứ trên mạng.”
“Nhưng em để tâm, em không thích người khác tuỳ tiện bôi nhọ anh.” Quan Tri Ý cau mày nói, “Vậy nên chuyện này tạm thời chúng ta biết là được. Dù sao chúng ta mới ở bên nhau, anh lại không nằm trong vòng này, không cần lên mạng nói rõ.”
“Ừm, cũng phải.” Thích Trình Diễn một tay chống lên tay lái, khẽ nói, “Có điều, em xác định dám để cho người nhà biết?”
Quan Tri Ý sững sờ, vừa muốn nói có gì mà không dám, đột nhiên nghĩ tới “chúng ta” không đơn giản chỉ là những người làm việc trong giới kia, mà còn là người nhà của bọn họ.
“……”
Thích Trình Diễn nhìn vẻ mặt sững sờ kia, nhịn không được nhéo nhéo mặt cô: “Không biết nên nói thế nào?”
“Em đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào…… Anh hai hẳn sẽ nổ tung.”
Thích Trình Diễn đáp: “Không sao. Anh tìm thời gian thích hợp nói vói cậu ta sau.”
Quan Tri Ý thuyết phục: “Đợi đã, vẫn là cùng nói đi. Em hiện tại trong đoàn phim….. Hay là đợi đến khi đóng máy? Để em nghĩ xem nên nói thế nào thì anh ấy mới dễ dàng chấp nhận.”
“Em cảm thấy cậu ta sẽ khó chấp nhận được sao?”
Quan Tri Ý: “Chắc chắn rồi. Anh nghĩ xem, bình thường anh ấy đều thấy chúng ta thế nào. Bây giờ đột nhiên biết chuyện này, nhất định sẽ mắng em.”
Thích Trình Diễn trầm mặc, chậm rãi nói: “Hẳn là không phải mắng em, là mắng anh.”
“………”
Hai người nói chuyện một hồi, bởi vì sáng sớm mai Quan Tri Ý còn có cảnh quay nên Thích Trình Diễn mới buông tay, để cô lên lầu nghỉ ngơi.
Quan Tri Ý cởi dây an toàn: “Vậy, ngày mai anh về rồi sao?”
“Ừm.”
Quan Tri Ý gật đầu, trong lòng có hơi không nỡ.
“Qua thời gian này lại tới tìm em.”
“Không cần đâu, anh bận như vậy, đi đi lại lại rất phiền phức.” Quan Tri Ý nghĩ, “Không lâu nữa ông bà em tổ chức kỷ niệm ngày cưới, tới lúc đó em xin nghỉ phép trở về.”
Thích Trình Diễn nâng khoé môi: “Đây là em muốn nói, anh nên chờ đợi yến hội này sao?”
“Không phải, ý của em là……”
“Là anh phải ngoan ngoãn đợi em.” Thích Trình Diễn cầm lấy tay cô, “Được, anh đợi em.”
Ánh sáng ở bãi đỗ xe không tốt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng màu đỏ xuất hiện trên làn da trắng nõn của Quan Tri Ý.
“Vậy em đi đây.” Cô vội vàng nói.
Nhưng Thích Trình Diễn không buông tay.
Quan Tri Ý: “Sao vậy?”
“Ngày mai đi rồi, sẽ không gặp nhau một thời gian dài.”
“Ừm…….”
“Có còn điều gì muốn nói với anh không?”
Quan Tri Ý ngẫm nghĩ: “Có còn muốn nói gì?”
Thích Trình Diễn cũng không biết bản thân muốn cô nói gì, chỉ là có chút không nỡ buông tay mà thôi. Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Cũng không có gì. Về nghỉ ngơi đi.”
Quan Tri Ý gật đầu, quay người mở cửa xe, nhưng bàn tay đặt lên trên cửa xe khựng lại.
Thích Trình Diễn khó hiểu nhìn cô bất động ở đấy, đang định hỏi có chuyện gì, đột nhiên người con gái trước mặt quay lại, bất ngờ ôm mặt anh, hôn lên môi một cái.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại khái là khẩn trương, cô hôn rất mạnh, hai môi mềm mại chạm vào nhau, trong xe phát ra một âm thanh thâm thuý.
“…………”
“Không có gì muốn nói, nhưng muốn làm!” Quan Tri Ý nói xong, vội vàng buông tay, xoay người, xuống xe, nhanh như cơn gió.
Hiếm khi Thích Trình Diễn ngây ngẩn cả người, anh nhìn Quan Tri Ý đang chạy đi, hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần.
Một lúc lâu sau, anh đưa tay chạm lên môi dưới, khẽ cười.
**
Quan Tri Ý không cho Thích Trình Diễn đến thăm cô nữa cũng là có lý do. Bộ phim lần này không dài, nên mỗi ngày đều quay phải quay nhiều cảnh. Anh đến, cô thật sự không có thời gian ở cạnh.
Mà Thích Trình Diễn sau đó cũng sợ làm phiền cô, nên ngoại trừ nhắn tin gọi điện mỗi ngày, cũng không tới đoàn phim nữa.
Cứ như vậy một tháng sau, yến hội mừng kỷ niệm ngày cuoới của ông bà Quan Tri Ý đã tới. Quan Tri Ý từ sớm đã cùng đoàn phim điều chỉnh lại thời gian để xin nghỉ, vậy nên hôm đó cảnh quay buổi sáng vừa kết thúc, cô trực tiếp mua vé bay về.
Yến hội tổ chức tại nhà cũ của Quan gia. Quan lão gia Quan Hồng thích náo nhiệt, mời đến rất nhiều thân thích bằng hữu, Thích gia cũng nằm trong đó.
Yến hội diễn ra vào buổi tối, nhưng vì chuyến bay bị trì hoãn, Quan Tri Ý trở về có chút muộn. Cho nên, Quan Tri Ý không về nhà mà nhờ Quan Hề mang cho cô một bộ quần áo mới để đến nhà ông nội thay.
Ông bà rất thương cháu trai cháu gái, trước giờ vẫn luôn giữ lại phòng cho họ, bất kỳ lúc nào cũng có thể tới. Quan Tri Ý trở về nhà cũ, bước qua cửa với vẻ trầm tư, sau đó đi tới phòng của Quan Hề.
“Chị.”
“Tới rồi à.” Quan Hề quay đầu nhìn cô, sửng sốt: “Ăn mặc thật là tuỳ tiện.”
Quan Tri Ý: “Em đóng máy liền tuỳ tiện mặc thế này lên máy bay, đúng rồi, quần áo em nhờ chị mang qua đâu rồi?”
“Mở tủ đầu tiên, trong đó.”
“Ừm.”
Quan Hề mang cho cô một chiếc váy ngắn, Quan Tri Ý thay xong, trang điểm bằng mỹ phẩm của Quan Hề, sau đó mới nghĩ tới việc xuống lầu.
Quan Hề giữ chặt cô: “Son môi, thoa thêm một chút, nhẹ quá.”
Quan Tri Ý: “Không cần đâu.”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em lại đây cho chị.” Quan Hề đối với những thứ như quần áo, trang điểm này yêu cầu cực kỳ cao. Vì thế, cô giữ chặt Quan Tri Ý: “Em vội cái gì, yến hội cũng kết thúc rồi, mọi người còn đang nói chuyện. Vốn dĩ cũng đã đến muộn rồi, vội gì mấy phút này chứ?”
Quan Tri Ý: “…… Em đâu có vội.”
Thực tế là, vội vàng đến mức không thể vội vàng hơn.
Gió thổi dưới chân, lòng đầy vui mừng, nhưng là vì muốn gặp một người.
Quan Hề dặm lại cả gương mặt cô xong, cuối cùng cũng để cô xuống lầu.
Hôm nay ông bà nội là nhân vật chính, Quan Tri Ý tất nhiên đi theo Quan Hề tìm họ. Hai vị lão gia đang cùng các bậc trưởng bối khác đứng ở sảnh lớn tán gẫu, thấy cháu gái nhỏ tới, kéo đến thăm hỏi một hồi.
Mãi sau mới nói: “Người trẻ tuổi chơi với người trẻ tuổi. Tiểu Ngũ, các anh của con đang ở sân sau, đi tìm mấy đứa nó đi.”
“Vâng ạ.” Quan Tri Ý đứng dậy, “Ông nội bà nội, vậy con qua đó đây.”
“Đi đi.” Nói rồi quay ra cùng vài vị bằng hữu khoe khoang, “Thấy chưa? Cháu nội tôi, vô cùng lợi hại. Quay cái bộ phim gọi là, gọi là Vương Triều. Hay lắm đấy…….”
“Con bé thật giỏi giang, không biết đứa nhóc nhà nào có cái phúc khí lấy được con bé về đây.”
“Hahaha đúng thế đúng thế. Tôi thấy phải nghiêm khắc chọn lựa, không thể qua loa.”
“Đó là tất nhiên.”
…..
Cuộc nói chuyện sau lưng nhỏ dần, Quan Tri Ý đi tới sân sau. Dọc đường đi đều là người làm của gia đình, có người cầm khay điểm tâm, có người cầm khay rượu vang. Nhìn thấy Quan Tri Ý, đều khách khí gọi hai tiếng tiểu thư.
“Anh tôi đâu?”
Người làm đáp: “Ở phía trước ạ, rẽ trái liền tới.”
“Được.”
Sân sau bày một chiếc bàn dài màu trắng, trên bàn rực rỡ muôn vàn điểm tâm.
Quan Tri Ý đi ra sau, nhìn thấy phía trước một nhóm người đang tụ một chỗ, khoảng tầm tám, chín người, tây trang giày da, ăn vận chỉnh Thích.
Cô liếc mắc một cái liền thấy Thích Trình Diễn, anh vẫn chưa nhìn thấy cô, còn đang cùng người bên cạnh nói chuyện, trong mắt là ý cười nhàn nhạt.
Quan Tri Ý hít một hơi, có chút khẩn trương. Kể từ khi xác định quan hệ, đây là lần thứ hai gặp mặt……
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mọi người nhìn xem ai tới rồi, đó không phải Tiểu Ngũ nhà chúng ta sao?” Đột nhiên, có người hướng tới vẫy tay.
Người đang vẫy tay là nhị ca của cô Quan Tử Dụ, anh vừa chào hỏi, cả nhóm người đều nhìn qua đây.
Vì thế, Quan Tri Ý bắt gặp ánh mắt của Thích Trình Diễn, cách nhau xa xa, vụt qua một tia lửa.
Nhưng một nhóm người đang nhìn, đặc biệt còn có mấy người anh trai của cô, cô đâu thể không chút ngại ngùng mà nhìn chằm chằm vào Thích Trình Diễn. Quan Tri Ý đi tới, ngoan ngoãn chào hỏi một vòng.
Quan Nguyên Bạch nhìn cô: “Sao tới muộn thế?”
Quan Tri Ý đáp: “Do máy bay trì hoãn.”
Quan Tử Dụ: “Không sao không sao, tới là tốt rồi.”
Quan Tri Ý nói: “Mọi người sao lại ở hết đây, đang nói gì vậy?”
“Cũng không có gì, bọn anh là đang đánh cược.”
“Đánh cược?”
“Đúng thế.” Quan Tử Dụ vui vẻ nói, “Không phải vài người trong chúng ta còn độc thân sao, vì vậy đang đoán xem ai sẽ là người cuối cùng thoát ế. Tới đây tới đây, Tiểu Ngũ cũng đoán xem là ai. Anh cho em tham khảo hai khả năng đặc biệt, anh hai em Quan Nguyên Bạch, còn có cả Thích thiếu gia đây.”
Quan Tri Ý liếc nhìn Thích Trình Diễn, người nọ vừa đúng lúc nhìn cô, mỉm cười đầy ẩn ý.
Quan Tri Ý trong lòng cười thầm, rất nhanh rời tầm mắt.
Quan Nguyên Bạch khinh thường: “Quan Tử Dụ cậu nhàm chán thế sao?”
Quan Tử Dụ: “Cậu chính là sợ bản thân bị cược nhiều tới mất mặt, nên mới không chơi đi!”
“Tôi sao có thể bị cược nhiều chứ.” Quan Nguyên Bạch khẽ nói, “Thế nào cũng có Thích Trình Diễn phía sau rồi.”
Thích Trình Diễn hơi nhếch mày: “Vậy sao?”
“Không đúng sao?”
Quan Tử Dụ nói: “Tới nào Tiểu Ngũ, chọn một người, em chọn ai?”
Mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời với ánh mắt sáng ngời, Quan Tri Ý nhìn sang Thích Trình Diễn một cái.
Ngón trỏ chậm rãi đưa ra, lại chậm rãi…… hướng về phía Quan Nguyên Bạch.
Tĩnh lặng vài giây, mọi người đều phá lên cười.
“Ha ha ha ha ha ha Nguyên Bạch! Em gái cậu cũng không tin cậu ha ha ha ha.”
Quan Nguyên Bạch khoé môi giật giật: “Quan Tri Ý?”
Quan Tri Ý áy náy: “Anh, em, em chỉ bừa.”