Một trận ầm ĩ náo nhiệt qua đi, yến hội cũng tới lúc tàn.
Tuy nhiên, tàn ở đây là các vị gia trưởng bối, còn mấy người hậu bối bọn họ không dễ gì mới tụ tập đông đủ, không có ý định rời đi. Vì thế, quyết định chuyển sang một nơi khác chơi bời.
Cuối cùng, Quan Nguyên Bạch liên lạc với Tống Lê, nói để một phòng bao lớn ở hội sở nhà anh ta.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một nhóm người tụ tập, không gì khác ngoài uống rượu và chơi trò chơi. Vào tới phòng bao, mọi người đều bắt đầu chơi. Những người ở đây đều là người thân quen của Quan Tri Ý, nên cô cũng không ngại, ngồi bên cạnh Quan Nguyên Bạch, tuỳ ý ăn hoa quả.
Thuận tiện…… nhìn trộm Thích Trình Diễn.
Thích Trình Diễn ngồi ở bên trái trước mặt cô, ngồi bên cạnh là Tống Lê. Tống Lê lải nhải không ngừng, quấn lấy anh nói chuyện.
Xung quanh ồn ào, Quan Tri Ý không biết bọn họ đang nói cái gì. Cô liếc đến Thích Trình Diễn, ánh mắt anh dừng lại trên người cô, lông mày hơi nhếch lên, mắt hướng tới vị trí bên cạnh anh.
Đây là muốn nói cô tới ngồi bên cạnh anh.
Quan Tri Ý chuẩn bị di chuyển, nhưng không biết có phải là vì cô giấu mọi người hẹn hò với Thích Trình Diễn, nên mới không dám đi tới cùng anh nói chuyện hay không. Chỉ cảm thấy bản thân nếu qua đó ngồi cạnh anh sẽ bại lộ.
Hai người ánh mắt giao tiếp trong không khí.
Lúc Quan Tri Ý do dự, lại nghe thấy Quan Nguyên Bạch bên cạnh đột nhiên hỏi: “Lần này về bao lâu?”
Quan Tri Ý giật mình, vội vàng thu hồi tầm mắt: “A? Kỳ thật chỉ có một ngày, chiều mai em đi rồi.”
“Vội thế sao?”
“Phim vẫn đang quay mà, em không thể xin nghỉ lâu hơn. Còn có một tháng là đóng máy rồi.”
“Ừm.”
“Nguyên Bạch! Lại đây lại đây, tên Giang Tuỳ Châu này vận may tốt quá, mau tới cứu giúp.”
Chính là vào lúc này, Quan Tử Dụ từ bên ngoài hô tới.
“Anh hai tự trọng một chút, đánh không lại liều kêu viện trợ.” Âm thanh bất mãn của Quan Hề truyền tới.
Quan Tử Dụ: “Đồng chí Quan Hề, mời em nhìn rõ thân phận bản thân một chút! Em không phải người nhà Giang gia, cái gì mà kêu viện trợ--”
“Anh quản em sao, dù sao Giang Tuỳ Châu thua đều thành em tổn thất.”
…..
Bên kia ồn ào nhốn nháo, Quan Nguyên Bạch cười cười, nói với Quan Tri Ý: “Ăn ít đồ lạnh thôi, anh qua đó một chút.”
“Được.”
Quan Nguyên Bạch đi rồi, Quan Tri Ý lại nhìn sang Thích Trình Diễn. Tống Lê lúc này chạy đi hát hò, bên cạnh vẫn có một người nói chuyện.
Cô thấy anh mải tản gẫu với người khác, nhất thời không để ý đến cô, nên cũng không muốn trực tiếp chạy qua đó. Đành ngồi tại chỗ, nghe Tống Lê hát.
Đang nghe, sô pha bên cạnh đột nhiên hơi lún xuống.
Quan Tri Ý sửng sốt, quay đầu.
“Sao không qua đấy chơi cùng các anh của em?” Thích Trình Diễn lại trực tiếp qua đây ngồi.
Nhìn thấy anh đến gần, Quan Tri Ý bất giác trở nên căng thẳng, phải ra vẻ bình tĩnh nói: “Em không biết chơi bài.”
“Vậy sao không qua ngồi cạnh anh?”
Quan Tri Ý nói nhỏ: “Anh bên đó không phải có người sao….”
Thích Trình Diễn cười: “Em tới, anh đương nhiên để họ rời đi.”
“Em không cần, thế thì rõ ràng quá rồi.”
“Rõ ràng cái gì? Trước kia cũng làm thế, sao bây giờ lại cảm thấy có gì bất thường?”
Ở đây đều là người quen, đều biết cô từ nhỏ đã vô cùng dính lấy Thích Trình Diễn. Cùng ở trong một gian phòng, cô không ở cạnh anh mới là bất thường.
Là cô chột dạ, nên mới tự mình nghĩ nhiều.
Quan Tri Ý không phản bác được, đành nói: “Dù sao anh cũng tự tới đây rồi.”
Thích Trình Diễn gõ trán cô: “Đúng thế, nhớ em rồi.”
Quan Tri Ý tròn mắt, nhanh chóng liếc nhìn người đứng gần họ nhất, thấy người đó hiển nhiên không nghe thấy, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh nói to quá……”
“Hửm?”
“Em nói, anh nói to quá rồi.”
“Không ai nghe thấy.” Thích Trình Diễn nhìn cô, “Xem ra, em không nhớ anh rồi.”
Quan Tri Ý nào muốn anh nghĩ như thế, hít một hơi, mạnh dạn ghé vào tai anh, nhanh chóng nói: “Không, em cũng rất nhớ anh.”
Nói xong, cô lập tức ngồi thẳng, làm bộ cầm cốc uống nước trái cây.
Thích Trình Diễn hơi giật mình, ánh mắt thâm thuý nhìn cô.
“Nói lại lần nữa.”
Bên đó, Tống Lê vừa hay lên một nốt cao, âm thanh vang động trời.
Quan Tri Ý bị anh nhìn chằm hằm, đành ghé lại gần: “Anh không nghe thấy thì thôi. Lời hay chỉ nói một lần!”
Thích Trình Diễn nheo nheo mắt, tay phải phủ lên trên bàn tay đặt trên sô pha của cô.
Hơi ấm trong tức khắc bao trùm, Quan Tri Ý lập tức muốn rút tay ra, nhưng lại bị anh nắm chặt.
Vẻ mặt Quan Tri Ý đầy khẩn trương: “Làm gì thế……”
“Đã lâu không gặp, muốn nói gì với anh không?”
Tay áo hai người che đi nửa bàn tay đang chồng lên nhau, không thể nhìn rõ.
Quan Tri Ý một bên cùng Thích Trình Diễn lén lút mà lo lắng sợ bị phát hiện, một bên lại vì hai người lâu ngày gặp lại mà cảm thấy ngọt ngào.
Cô mím môi, hỏi: “Vậy còn anh, muốn nói gì với em không?”
“Không phải anh đang hỏi em sao, sao lại hỏi ngược rồi.”
Quan Tri Ý khẽ hừ một tiếng: “Em muốn nghe đáp án của anh trước, tham khảo tham khảo, rồi nói cho anh.”
Cô gái nhỏ trước mặt khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt tinh ranh.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Trình Diễn đột nhiên có chút hối hận khi cùng một nhóm người tới đây, lẽ ra, anh nên lén đưa cô về nhà mới phải.
“Được, vậy anh nói trước.”
“Em nghe đây.”
“Trình Diễn, tôi đã chọn bài, chúng ta song ca.” Đột nhiên, giọng nói lớn từ dàn âm thanh kéo hai người ra khỏi bầu không khí ái muội.
Nhấc mắt lên, Tống Lễ từ khu vừa hát chạy tới.
Thích Trình Diễn thừa dịp anh ta quay đầu, buông tay: “…… Ai muốn cùng cậu song ca chứ?”
Tống Lễ chạy đến trước mặt hai người: “Ai da hát một bài thôi, tôi giọng nữ cậu giọng nam.”
“Không.”
“Vậy tôi giọng nam, cậu giọng nữ?”
“Cút!”
Tống Lê trợn trừng mắt, quay sang Quan Tri Ý: “Vậy tôi cùng Tiểu Ngũ hát.”
Quan Tri Ý nhìn tên bài hát trên màn hình, xấu hổ: “Nhưng mà, em chưa nghe qua bài này.”
Tống Lễ: “Thật sao? Bài này em chưa nghe qua?”
“Thật.”
“Chậc, đúng là người trẻ tuổi. Trình Diễn, chúng ta với Tiểu Ngũ có khoảng cách thế hệ.”
Thích Trình Diễn nhìn anh ta một cái: “Bài hát cũ này, tôi cũng chưa nghe qua.”
Tống Lễ: “?”
“Tôi và cậu, cũng có khoảng cách thế hệ.”
Tống Lễ: “…………”
Thích Trình Diễn mặc kệ anh ta, nói xong thì đứng dậy: “Có chút chuyện, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
“Đợi đã--- Này, cậu quay lại cho tôi! Lặp lại lần nữa bài này cậu chưa từng nghe qua? Thời trung học, bài hát này lặp đi lặp lại trên đài phát thanh trường đấy, có được không?!”
Nhưng Thích Trình Diễn không quay lại, Tống Lê không tìm được ai song ca đành tức giận bấm phát lại. Sau đó một mình hát hai lời, tự mình đem tình ca hợp xướng.
“Tống Lê! Cậu im miệng đi được không, đời này lỗ tai tôi chưa từng chịu qua loại uỷ khuất này!” Ở phía khu vui chơi không xa, Quan Hề đang đánh bài nổi giận hét lớn.
Tống Lê bịt tai không nghe, say mê ca hát.
Lúc này, điện thoại rung lên.
Quan Tri Ý lấy ra nhìn, liền thấy Thích Trình Diễn gửi tới hai chữ: 【 Ra đây. 】
Quan Tri Ý đọc xong, lặng lẽ cất điện thoại, sau đó làm vẻ muốn đi vệ sinh, rồi chuồn ra ngoài.
Ra khỏi phòng bao, Quan Tri Ý đi dọc theo hành lang, nhưng không thấy Thích Trình Diễn đâu.
Vừa muốn lấy điện thoại ra hỏi anh đang ở đâu, đột nhiên có cánh tay ôm lấy, kéo cô vào góc tường.
“A---”
“Là anh.”
Quan Tri Ý lập tức che miệng: “Doạ chết em rồi.”
“Lại đây.”
Thích Trình Diễn dẫn cô đến hành lang bên kia, đi tới cuối đường, theo hướng cầu thang lầu trên mà đi lên. Phòng bao của họ đã là tầng cao nhất, lối đi lên trên chính là sân thượng.
Vốn dĩ muốn lên sân thượng, nhưng Thích Trình Diễn nhìn Quan Tri Ý mặc váy ngắn, đi ra ngoài sẽ hơi lạnh nên không tiếp tục đi nữa, chỉ dừng ở cầu thang.
Bởi vì sẽ không có ai lên tầng này, ngay cả đèn cũng tắt, chỉ có một ít ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cửa trên mái nhà.
Xung quanh chỉ có tiếng thở của hai người. Yên lặng như vậy, khiến cho sự khẩn trương và ngọt ngào vốn dĩ đang kiềm nén từ lúc nào bắt đầu bật ra. Cô lợi dụng ánh đèn bên ngoài, nhìn vào mặt anh, không nỡ rời đi.
“Không ai quấy rầy nữa, anh ban nãy muốn nói gì có thể nói được rồi.” Quan Tri Ý đứng trên Thích Trình Diễn một bậc, thêm cả đôi cao gót mới miễn cưỡng cao bằng anh.
Thích Trình Diễn nhéo mặt cô: “Được.”
Quan Tri Ý ung dung chờ đợi.
Nhưng Thích Trình Diễn nhìn cô, đột nhiên khẽ thở dài.
Quan Tri Ý: “Hửm?”
Thích Trình Diễn: “Tạm thời không nói nữa.”
“Tại sao---”
Thích Trình Diễn không đáp, duỗi tay ôm lấy eo cô, đem cả người cô ôm lấy. Quan Tri Ý ngẩn ra một lúc, tất cả dồn nén đều trào dâng ra ngoài, cái gọi là kiềm chế hay dè dặt, trong chớp mắt đã không tồn tại nữa rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoé miệng cô không nhịn được mà cong lên, dùng sức ôm lấy anh.
Ai cũng không nói, chỉ an an tĩnh tĩnh mà ôm. Nhưng Quan Tri Ý cảm thấy, cái gì cô cũng hiểu rồi.
Thật ra lúc này hai người thật sự không nói được gì, chỉ là, rất nhớ rất nhớ đối phương.
Không biết hai người lén lút ở đó ôm nhau bao lâu, cho tới khi điện thoại Quan Tri Ý rung lên. Lấy ra xem, là Quan Hề gọi tới.
“Hẳn là phát hiện ra em không ở đó nên tìm em rồi.”
“Ừm.”
Quan Tri Ý thân phận hiện tại không đơn giản, ở bên ngoài cần phải chú ý, nên Thích Trình Diễn hiểu rằng người nhà sẽ lo lắng khi thấy cô đi lâu không về.
Nhưng mà, nói cho cùng, cuộc đoàn tụ ngắn ngủi này không thể khiến anh mãn nguyện.
Sau khi Quan Tri Ý nghe điện thoại nói sẽ trở về ngay liền cúp máy, Thích Trình Diễn thấy cô đi xuống thì ngăn lại: “Cứ vậy mà trở về?”
“Mọi người đang tìm chúng ta……”
Thích Trình Diễn không nói, cũng không nỡ buông tay.
Ngay tại đó, dưới cầu thang đột nhiên có tiếng quần áo thưa thớt cọ vào nhau. Thích Trình Diễn và Quan Tri Ý đồng thời sững sờ nhìn xuống, chỉ thấy hai bóng người đang loạng choạng nghiêng ngả trên mặt đất, vừa hôn nhau vừa chuyển động, quả thật kích thích.
“……….”
Cảnh tượng gì ở dưới cầu thang kia?
Hai người rất nhanh đã đi lên, người phụ nữ phát hiện bên này có người, kinh ngạc hô một tiếng, ra hiệu cho người đàn ông thả mình ra.
Mà Thích Trình Diễn cũng trong lúc hai người đi lên, đem Quan Tri Ý đặt trong lồng ngực, che kín mít mặt cô. Hơn nữa ở đây tối tăm, không nhìn được cái gì.
“…….”
“Có trước có sau, hai vị có thể nhường chút không?” Thích Trình Diễn nghiêng mắt nhìn, thanh âm nhàn nhạt.
Hai vị kia đều là là người hiểu chuyện, sau khi phản ứng lại, người đàn ông cười cười: “Người anh em, rất biết chọn chỗ đấy.”
Thích Trình Diễn ừ một tiếng: “Cũng tạm.”
“Được được, không làm phiền nữa, hai người tiếp tục đi.”
Nói rồi cười hì hì, ôm người phụ nữ đi xuống.
Quan Tri Ý bị Thích Trình Diễn chặn giữa ngực và tường, hoàn toàn đỏ mặt.
Đúng thật là….. biết chọn chỗ.
“Chúng ta về thôi?” Tiếng bước chân xa dần, cô ngẩng đầu lên.
Thích Trình Diễn rủ mắt nhìn cô, ừ một tiếng, tiếp theo vô cùng tự nhiên cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Quan Tri Ý chớp mắt, ngơ ngẩn.
“Chiếm địa phương của người khác cũng không thể không làm việc.” Thích Trình Diễn cười, lại cúi đầu hôn một cái, “Em nói xem.”
Quan Tri Ý mím môi: “Có lẽ là……”
“Vậy hôn thêm một cái nữa?”
Thanh sắc anh đều trầm xuống.
Bộ dạng này của anh khiến Quan Tri Ý nhớ đến lúc trước hai người ở trong tủ quần áo, điều này làm cho nàng có dự cảm, nếu như đi sâu thêm nữa, khẳng định không ngừng được.
Vì thế, Quan Tri Ý lập tức duỗi tay chặn miệng anh: “Lần sau đi, hôm nay dừng lại đúng lúc.”
Thích Trình Diễn khẽ đáp: “Nói như vậy giống như anh không thể dừng lại đúng lúc sao?”
“Nhưng anh chính là như vậy.”
“……”
“Dù sao, thật sự nên quay về rồi.”
“Ừm.”
Rất rõ ràng, anh không hề muốn quay về.
Quan Tri Ý nhìn vẻ mặt nặng nề, bắt lấy tay anh: “Đừng khó chịu a, ngày mai em qua nhà tìm anh chơi.”
Thích Trình Diễn nhìn cô: “Vậy sao, tìm anh chơi cái gì?”
“Anh muốn chơi gì?”
Thích Trình Diễn vỗ đầu cô: “Em.”