Hai người một trước một sau trở về phòng bao, người của Quan gia thấy Quan Tri Ý trở về liền yên tâm, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Mười giờ, vài người nhóm Quan Nguyên Bạch giải tán, Quan Hề và Tống Lê tiếp tục lưu lại cùng mấy người khác đánh bài.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi trở về nhà, Quan Tri Ý thoải mái ngủ một giấc.
Ngày hôm sau, theo đồng hồ sinh học khi đóng phim, bảy giờ đã tự động thức dậy.
Cha và anh hai vẫn còn đang ngủ, Quan Tri Ý từ trên lầu đi xuống, dì người làm trong nhà chào cô: “Dậy sớm như vậy sao, tôi lập tức đi làm bữa sáng.”
Quan Tri Ý vừa gật đầu, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: “Không cần đâu, dì Trần.”
“Sao vậy?”
“Cháu qua Thích gia ăn.” Quan Tri Ý mặt không biến sắc nói: “Vừa hay có chuyện tìm anh Thích Trình Diễn.”
Tiểu thư và các thiếu gia từ nhỏ đã tới qua tới lại ăn cơm, rất bình thường, dì Trần không hề nghi ngờ gì: “À, được.”
Quan Tri Ý nói xong liền rời đi, có điều bây giờ vẫn hơi sớm, không biết anh có dậy chạy bộ hay không.
“Quan tiểu thư.”
“Ừm.” Vào cửa, Quan Tri Ý tuỳ ý ngồi trong phòng khách ăn chút điểm tâm, vừa ăn vừa hỏi: “Ông nội đâu ạ?”
Người làm đáp: “Lão gia vẫn còn đang ngủ.”
“Ồ.” Quan Tri Ý thản nhiên hỏi, “Vậy Thích Trình Diễn dậy chưa?”
“Hẳn là vẫn chưa đâu.”
“Vậy dì đi làm việc đi, cháu ngồi đây.”
“Được, tiểu thư tuỳ ý ngồi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng.”
“Vâng.”
Quan Tri Ý ngồi một lát, lấy mấy viên kẹo trên bàn trà ăn. Ăn xong, vẫn chưa thấy Thích Trình Diễn xuất hiện.
Vì vậy, cô liếc nhìn về phòng bếp, nhân lúc không ai để ý, lặng lẽ lên lầu.
Nhắc mới nhớ, cô chưa đến phòng Thích Trình Diễn kể từ khi trưởng thành. Nhưng khi còn nhỏ, cô là khách quen. Thường xuyên lưng đeo cặp sách, khóc lóc chạy đến phòng anh, nhờ anh giảng bài tập. Mỗi lần như thế, anh đều kiên nhẫn ngồi trong đó, giảng bài cho cô…
Quan Tri Ý bước tới gõ cửa, gõ mấy lần đều không có ai đáp lại. Cho nên, cô cầm vào nắm cửa, không ngờ là anh không khoá.
Cô hơi ghé vào, thấp giọng nói: “Trình Diễn, anh dậy chưa?”
Không ai trả lời.
Ngủ say tới chết vậy sao……
Quan Tri Ý đẩy cửa bước vào.
Phòng của Thích Trình Diễn rất lớn, bên trong ngoại trừ một cái giường còn có một phòng khách nhỏ để anh đọc sách và giải quyết văn kiện hàng ngày. Quan Tri Ý vòng qua sô pha và kệ sách, hướng thẳng tới giường.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có một tia sáng lọt vào qua tấm rèm cửa không đóng kín. Quan Tri Ý bước đến cạnh giường, thấy chăn bị xốc lên, không có ai bên trong.
“Thế này không phải là dậy rồi sao?” Quan Tri Ý nghi hoặc nói.
“Tìm anh?” Đột nhiên, đằng sau truyền đến âm thanh.
Quan Tri Ý giật mình quay lại.
Không biết người phía sau đứng đó từ bao giờ, trên tay cầm khăn bông lau tóc, nhưng mới chỉ khô một nửa. Những giọt nước chảy xuống, trượt dài từ má xuống đầu vai, lại theo đầu vai đi dọc xuống, một đường không có trở ngại……
Anh chỉ mặc một chiếc quần dài màu xám nhạt, bên trên không có gì.
Lướt mắt qua, liền thấy phần cơ bụng rắn chắc và một đường nét mạnh mẽ thấp thoáng nơi cạp quần……
Quan Tri Ý chầm chậm nuốt nước bọt, mặc dù trong phòng không có ánh sáng, cô đều có thể cảm nhận được làn da đẹp tới mức phát sáng của anh.
“……”
“Còn nhìn?” Thích Trình Diễn đem khăn bông tuỳ tiện ném sang một bên, mỉm cười đi tới vài bước, cúi xuống nhìn cô, “Đẹp không?”
Quan Tri Ý cả mặt nóng bừng, cô lùi lại một bước nhưng phía sau chính là giường. Lui không được, đứng cũng không vững, đành trực tiếp ngồi xuống giường.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả người cô cứng đờ, không dám liếc nhìn cơ thể anh, chỉ có thể ngẩng đầu: “Sao anh đi mà không có tiếng động gì hết.”
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, đột nhiên ý thức được dưới chân là lớp thảm lông mềm mại. Vì thế liền hiểu được, lại nói: “…… Em là tới xem xem anh thế nào còn chưa tỉnh giấc, muốn gọi anh dậy thôi.”
“Ừm.” Thích Trình Diễn cúi người, một tay chống lên giường, đem cô thu lại trước mặt.
Có hơi gần…. Quan Tri Ý ngả người về sau, đảm bảo bản thân không úp mặt vào ngực anh.
“Anh làm gì……”
“Vốn dĩ là dậy rồi, nhưng hiện tại, đột nhiên muốn ngủ thêm một giấc.”
Quan Tri Ý bất ngờ, “A?”
Thích Trình Diễn mỉm cười, bất ngờ choàng tay qua người, trực tiếp đặt cô nằm lên giường. Quan Tri Ý cả người bị anh thu vào lòng, gối đầu lên tay anh, phía dưới lòng bàn tay là cơ thể rắn chắc của anh.
Cô nhất thời nín thở, thậm chí còn muốn bịt mũi lại, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể chảy máu cam……
“Chiều tối mấy giờ đi?” anh hỏi.
Quan Tri Ý: “….. Bay chuyến bốn giờ.”
“Vậy buổi chiều anh đưa em ra sân bay.”
“Không, không cần đâu.” Quan Tri Ý đáp, “Mao Mao tới đón em rồi, con bé đi cùng em. Em và anh cùng xuất hiện không tiện lắm.”
Thích Trình Diễn nhíu mày, đột nhiên cảm thấy vì cái thân phận người của công chúng, hai người ra ngoài thật sự có chút trở ngại. Anh phiền muộn kéo cô sát lại, cằm tựa lên mặt cô dụi dụi.
“Anh…”
“Ừm?”
“Anh, anh có thể mặc áo vào đã không?”
Cô gái nhỏ trong lòng mặt ửng hồng, chớp chớp mắt. Thích Trình Diễn đưa mắt nhìn xuống, lại nghe cô nhỏ giọng: “Bằng không, em thấy có chút không chịu được.”
Thích Trình Diễn hơi giương mày: “Không chịu được cái gì?”
Quan Tri Ý ậm ừ: “Dù sao, anh mặc áo vào đi đã….. Phi lễ chớ nhìn*.”
(*) Phi lễ chớ nhìn: không thể nhìn những cảnh không phù hợp.
“Ồ.” Thích Trình Diễn duỗi tay, đem chăn kéo lên, lập tức che đậy cả hai người, “Thế này có phải không thấy nữa rồi?”
Quan Tri Ý: “…….”
Bị chăn che phủ, xung quanh một mảng tối om, chỉ cảm nhận được hơi thở lướt qua má của người bên cạnh. Giữa hai người chỉ có một lớp vải, dường như vẫn có thể cảm nhận được da thịt chạm sát.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tri Ý nhất thời không ngừng khẩn trương, nghiêng đầu để không đối diện anh: “Em muốn dậy! Nhỡ có người vào thì sao.”
“Ngoài em ra, không ai dám vào mà không nói trước.”
“Vừa nãy dưới lầu dì còn thấy em ngồi trong phòng khách, em không thể đi quá lâu được…..” Cô quay đầu sang bên kia là vì muốn tránh hơi thở của anh xa một chút, nhưng lại phát hiện ngược lại khi nói chuyện, hơi thở của anh còn truyền thẳng đến tai cô.
Mê man, run rẩy từng cơn.
Quan Tri Ý co người lại: “Đừng có gần như vậy.”
“Tiểu Ngũ, rốt cuộc em trưởng thành chưa?” Thích Trình Diễn bất ngờ nói một câu quái lạ.
Quan Tri Ý ngẩn người: “Cái gì?”
Thích Trình Diễn khẽ cười: “Em nói xem, trưởng thành rồi mà trên người sao vẫn còn mùi sữa.”
“Đâu, nơi nào có mùi sữa chứ.” Cô quay đầu hỏi.
Đúng khoảnh khắc quay đầu lại, môi cô chạm nhẹ vào má anh. Thích Trình Diễn hơi dừng lại, sau đó di chuyển chậm rãi xuống môi cô.
“Ưm… Nơi này mùi sữa nặng nhất.”
Quan Tri Ý khôi phục tinh thần: “Là vì lúc nãy em ăn kẹo sữa, chứ không phải mùi trên người.”
“Ồ, thế sao?”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật đó, là lấy ở nhà anh, anh chưa ăn qua sao?”
“Chưa ăn.” Thích Trình Diễn nói, “Chắc là mấy ngày trước đứa nhóc của gia tới, thuận tay để lại.”
“………”
“Kẹo của một đứa trẻ cũng ăn nhiều như thế, xem ra vẫn là một bạn nhỏ.”
Cái gì mà bạn nhỏ, anh đã gặp qua bạn nhỏ nào duyên dáng thướt tha thế này chưa!
Quan Tri Ý trừng mắt, nhưng nhận ra dưới lớp chăn tối đến mức anh không thể nhìn thấy biểu cảm của cô. Vì thế lấy dũng khí, bất ngờ trở mình, một chân vắt chéo qua người anh, một trên một dưới mặt đối mặt.
“Anh à, bạn nhỏ sẽ thế này sao?” Quan Tri Ý đắc ý ngồi trên người anh.
Hô hấp của Thích Trình Diễn cơ hồ bị cô gái đang làm càn khiến cho khống chế không nổi. Mọi sự kiềm chế và dịu dạng giống như bong bóng, lắc lư lắc lư, cuối cùng vỡ tan.
“Tiểu Ngũ.” Giọng anh trầm xuống vài phần.
Quan Tri Ý không nhận ra có chuyện gì, trong bóng tối, cô cúi xuống vuốt ve khuôn mặt anh. Sau khi xác định được vị trí, cúi đầu hôn lên trán anh, tiếp đến là lông mày, mũi, cuối cùng là môi.
Cô nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn, e ấp mà chân thành: “Nụ hôn còn thiếu của hôm qua, hôm nay bù lại.”
Nói xong, cô vui vẻ muốn nhấc chăn đứng dậy. Nhưng khi tính di chuyển, người bên dưới phát giác được, lập tức vươn tay lướt qua gáy cô, luồn tới tóc, đem cô đè xuống, trong giây lát lật người lại.
Trời đất quay cuồng, Quan Tri Ý kinh ngạc, đã thành người ở dưới rồi sao.
“Bù như thế sao?”
Quan Tri Ý: “Không thì…….”
“Em cũng thật qua loa.”
Giọng của Thích Trình Diễn rất thấp, nhưng Quan Tri Ý cảm nhận được hơi thở của anh đang tiến gần, bàn tay bên cạnh lo lắng nắm lấy ga trải giường: “Cái đó, anh xác định không muốn dậy sao…….”
“Một phút.”
“Hả?”
Thích Trình Diễn không trả lời, chỉ hôn xuống một cái, chậm rãi di chuyển.
Một phút anh nói, chính là nhẹ nhàng như thế.
Nhưng ở không gian thế này, hành động như thế, kiềm chế là một chuyện không thể. Từ mức độ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, cũng chỉ cần vài giây.
Quần áo cọ vào ga giường, cái gì cũng không nhìn thấy, Quan Tri Ý chỉ nghe được tiếng hơi thở khản đục nặng nề của anh, mà suy nghĩ của bản thân cũng ngày càng mơ hồ.
Loạn quá rồi…….
Cô không biết hai người ôm nhau chặt thế nào.
Không khí trong chăn đều không đủ dùng…. không thể thở nổi, lại không đành rời đi.
Chợt nghe thấy Thích Trình Diễn trong bóng đêm, kêu lên một tiếng.
Quan Tri Ý sững sờ, đôi chân mới co lại run lên, không dám nhúc nhích. Thích Trình Diễn cũng vậy, cả hai người nặng nề thở ra, bầu không khí trong nháy mắt ái muội tới cực hạn.
Quan Tri Ý cả mặt nóng lên, vừa rồi…… đụng phải cái gì……
Cô mím môi, lâu sau mới nói: “Em, em cảm thấy em vẫn nên đi ra ngoài thì hơn.”
Thích Trình Diễn không hôn, chỉ dựa bên tai cô. Một lúc sau, anh chuyển người qua một bên, đem chăn xốc lên.
Không khí quét qua khiến Quan Tri Ý thở không ra hơi, cô vội từ giường đứng dậy: “Em xuống dưới đợi anh.”
Đầu cũng không dám ngoảnh lại.
Thích Trình Diễn nhìn bóng lưng cô: “Ừm.”
Anh trả lời rồi, cô lập tức chạy đi.
Cô đi rồi, Thích Trình Diễn mới xốc chăn lên.
Trầm mặc một lúc, anh bước xuống giường, trực tiếp hướng vào phòng tắm.