Một lần nữa trở về xe, Thích Trình Diễn giúp cô thắt dây an toàn, sau đó lái xe về Ngự Hoà Công Quán.
“Chúng ta đến Tinh Hoà Loan sao?” Quan Tri Ý dựa đầu bên cửa sổ xe, hỏi.
“Không, anh đưa em về nhà.”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tri Ý nghe xong liền không vui: “Vì sao không về Tinh Hoà Loan?”
Thích Trình Diễn nghiêng đầu nhìn cô một cái, khoé miệng lấp loé một ý cười: “Muốn về nhà cùng anh đến thế?”
“Hừm… Có thể không?”
Thích Trình Diễn hơi dừng lại: “Không thể.”
“Tại sao?”
Không phải là Thích Trình Diễn không muốn, mà tình trạng hiện giờ của cô, anh không chắc mình có thể kiềm chế được hay không. Đương nhiên, lời này anh không trực tiếp nói ra: “Hôm nay không đưa em về, sợ là Nguyên Bạch sẽ đến tận cửa đòi người.”
Quan Tri Ý kéo vạt áo anh, thấp giọng nói: “Thế thì em cũng không đi cùng anh ấy, em là muốn cùng anh… hừm, về nhà.”
Thích Trình Diễn cười: “Giờ thì mạnh miệng lắm, gặp cậu ta thì sợ muốn chết.”
“Em đâu có sợ anh hai…”
“Ừm, tốt nhất là không có.”
Quan Tri Ý phồng má: “Em nghĩ anh sợ anh hai mới đúng.”
Thích Trình Diễn nhìn về phía trước, lông mày hơi nhướng lên: “Hiện tại mà nói, chính là như vậy.”
Quan Tri Ý sửng sốt: “Thật sao?”
“Đúng thế, dù sao cũng là anh trai em. Sợ chọc vào cậu ta, cậu ta liền không để em đến gần anh nữa.”
Bình thường khẳng định đây là một lời nói đùa, nhưng lúc này lời vào tai Quan Tri Ý đang có bảy tám phần say rượu, lại thành một chuyện rất nghiêm túc.
Cô thành thật hỏi: “Nếu ba và anh hai phản đối chúng ta, anh không thể mang em đi sao?”
Thích Trình Diễn quay lại nhìn cô, tâm trạng vui vẻ: “Vậy em có nguyện ý theo anh hay không?”
“Nguyện ý chứ!”
“Thế nên là, không cần ba, không cần anh trai, sau này chỉ cần ở cạnh anh, đúng không?”
Quan Tri Ý hơi mở miệng, ánh mắt rõ ràng đang đấu tranh kịch liệt, ngẫm nghĩ một hồi lâu mới nói: “Thật ra, ba và anh hai em đều rất thương em, rốt cuộc thế nào họ cũng sẽ chọn tha thứ…”
Thích Trình Diễn gặp cười say rượu càng tích cực trêu đùa, cố ý ra bộ tổn thương đáp: “Xem ra, anh trong mắt em không so được với người nhà. Em nói nguyện anh đi, cũng là giả.”
“Không, không phải, chuyện này căn bản không thể so sánh được…”
Quan Tri Ý cả người ngây ngốc, câu này thế nào lại hỏi cô cơ chứ. Thật giống như bạn hỏi một đứa trẻ rằng, mẹ quan trọng hơn hay ba quan trọng hơn.
Thích Trình Diễn nhìn bộ dạng khổ tâm của cô, bật cười: “Được rồi, đùa với em thôi.”
“Anh cũng rất quan trọng…”
“Anh biết.”
“Anh vô cùng quan trọng.”
“Ừm, được rồi.”
Cả dọc đường về, Quan Tri Ý đều chôn mình trong câu hỏi ban nãy.
Đến nhà, Thích Trình Diễn đỡ cô xuống xe. Vào tới cửa, cô nghiêm túc hỏi: “Anh vừa nãy tức giận sao?”
Thích Trình Diễn dở khóc dở cười: “Tiểu Ngũ, anh vừa rồi là cùng em nói đùa thôi. Ngoan, về phòng nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừm…”
Đỡ cô vào trong, phát hiện Quan Nguyên Bạch đã trở về.
Cậu ta ngồi trong phòng khách, thấy hai người tiến vào, đi qua: “Con bé uống nhiều à?”
Thích Trình Diễn gật đầu: “Đám Tống Lê rót rượu cũng thật lợi hại, em gái cậu toàn bộ đều tiếp chiến.”
Quan Nguyên Bạch liếc sang Quan Tri Ý một cái: “Còn không tiếp nhận hết được à, người ta là chúc phúc cậu với con bé ở bên nhau mà.”
Thích Trình Diễn hơi nhếch môi: “Trước tiên đưa cô ấy đi nghỉ đã.”
“Ừm.” Quan Nguyên Bạch muốn đỡ cô lên trên phòng, nhưng vừa đưa tay ra, Quan Tri Ý đã lùi lại một bước, thu mình núp sau Thích Trình Diễn.
Tay Quan Nguyên Bạch dừng giữa không trung: “Làm sao thế?”
Quan Tri Ý nhìn đến phát ngốc: “Anh hai, anh có tha thứ cho em không?”
Quan Nguyên Bạch: “Cái gì?”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tri Ý chỉ chỉ Thích Trình Diễn: “Em bỏ trốn với anh ấy, anh có tha thứ cho em không?”
Thích Trình Diễn dừng lại, kinh ngạc quay lại nhìn Quan Tri Ý.
Cồn rượu quá nặng, nhập vai cũng sâu quá rồi……
Quan Nguyên Bạch không biết nguyên nhân trước sau, lập tức tăng âm lượng: “Em bị bệnh gì thế? Đột nhiên bỏ trốn cái gì!”
Thích Trình Diễn kéo cậu ta, nhắc nhở: “Uống nhiều rồi.”
Quan Nguyên Bạch cả giận nói: “Rượu vào lời thật mới ra, uống nhiều rồi liền nghĩ tới bỏ trốn. Chứng tỏ con nhóc này bình thường cũng chỉ nghĩ đến chuyện này.”
Quan Tri Ý hừ một tiếng: “Anh hung dữ thế làm gì, chẳng lẽ không thể tha thứ à?”
“…….”
Thấy Quan Nguyên Bạch không nói gì, Quan Tri Ý liền xị mặt: “Anh thật sự muốn làm khó em mà. Em không biết phải lựa chọn thế nào, chọn bên nào cũng đều rất đau lòng.”
Quan Nguyên Bạch giật giật khóe miệng: “Còn tha thứ sao, nếu em dám làm thế, anh lập tức đánh gẫy chân em.”
Quan Tri Ý sợ hãi túm chặt áo Thích Trình Diễn.
Thích Trình Diễn nhìn cậu ta một cái, cảnh cáo nói: “Quan Nguyên Bạch!”
Quan Nguyên Bạch ấn mi tâm: “Được rồi giao cho tôi, tôi mang con bé lên lầu.”
“Em không…” Quan Tri Ý không chịu buông tay, túm lấy Thích Trình Diễn: “Đừng đi…”
Thích Trình Diễn lắc đầu, nói với Quan Nguyên Bạch: “Cậu xem, doạ một người say rượu làm cái gì.”
Quan Nguyên Bạch không nói được gì, búng một cái lên trán Quan Tri Ý: “Nhanh lên, lên nhà với anh.”
“Không.” Quan Tri Ý ôm chặt Thích Trình Diễn từ phía sau, bất chấp nói: “Anh đưa em về nhà cùng đi, được không?”
Quan Nguyên Bạch: “?”
Thích Trình Diễn thở dài một hơi, quay người lại: “Không thể đưa em cùng về.”
“Anh không thích em nữa…”
“Thật sự không phải.” Thích Trình Diễn nói, “Anh đưa em về phòng, ở cùng em đến khi em ngủ mới đi, được không?”
Quan Tri Ý do dự đôi chút, gần như thoả hiệp, chỉ là ánh mắt dán chặt về Quan Nguyên Bạch.
Thích Trình Diễn giương môi: “Không để cậu ta đi theo, yên tâm.”
“Được!”
Quan Nguyên Bạch: “Cái gì thế hai người???”
“Tôi đưa em ấy đi ngủ, cậu nghỉ ngơi đi.” Thích Trình Diễn nói rồi lôi kéo Quan Tri Ý về hướng cầu thang.
Quan Nguyên Bạch nhìn theo bóng dáng hai người, vừa tức giận vừa buồn cười.
Nói đến đây, cảm giác nhiều năm đã trôi qua. Lần cuối Quan Tri Ý bám dính Thích Trình Diễn đòi theo người ta về nhà, đều là từ khi còn rất nhỏ…
Ngày hôm sau, Quan Tri Ý lại lên hot search.
Cô nhấp vào Weibo, sau khi xem đoạn video của bản thân, cũng ngạc nhiên vì bộ dạng ngu ngốc của chính mình.
Đoạn video ghi lại khi cô bước xuống xe trò chuyện với cánh phóng viên, đưa đồ ngọt cho họ, cuối cùng là Thích Trình Diễn tới đưa cô đi. Ánh sáng tuy không tốt, nhưng có thể nhìn rõ cô.
Kỳ thật thì đoạn video này không có ảnh hưởng vì, cùng lắm là nhìn ra được cô uống chút rượu… Chỉ là, bản thân xem lại bộ dạng này của mình vẫn là cảm thấy vô cùng muốn độn thổ!
Lưu Vân xem xong hot search lần này không hề có ý định kêu người đi đàn áp xuống, ngược lại còn gửi tới một tràng cười ha ha ha ha. Giống Lưu Vân, phía dưới bình luận cũng là một trận cười.
[ Hài chết mất, nghe cái giọng chết lặng của mấy tay chó săn là bị Quan Tri Ý doạ đến sợ rồi phải không? ]
[ Cho người ta kẹo để bổ sung tinh thần, chị là cảm thấy người ta chụp trộm chị khổ cực lắm đúng hay không? ]
[ Đoạn cúi đầu khiến tôi cười bạt mạng. ]
[ Chỉ có tôi quan tâm đến câu “Chúng tôi bên nhau từ khi còn nhỏ” của cô ấy sao? Quan Tri Ý và Thích Trình Diễn là thanh mai trúc mã?? ]
[ Quan – Thích mối quan hề giữa hai gia đình tốt như thế, lớn lên hai người bên nhau cũng chẳng lạ. ]
[ Ghen tị ~ Quá là xứng đôi. ]
[ Quan Tri Ý không để phóng viên chụp ảnh bạn trai, dễ thương ghê. ]
[ Cô ấy hình như hơi say rồi. ]
[ Thích Trình Diễn gọi cô ấy là Tiểu Ngũ? Ý gì nhỉ? ]
[ Quan Tri Ý là con thứ năm của nhà họ Quan. ]
[ Chồng cũ của em đẹp trai quá!!! ]
……….
Kể từ khi Quan Tri Ý công khai yêu đương, cô cùng Thích Trình Diễn thường xuyên lên hot search. Nguyên nhân chủ yếu là do một vài tài liệu mà cư dân mạng đào bới được. Mặc dù Thích Trình Diễn không phải nghệ sĩ, tư liệu ít hơn, nhưng vẫn là không qua được con mắt tinh tường của người hâm mộ.
Ví dụ như hai người ngồi cùng bàn trong bữa tiệc trao giải của đêm hội Star Light, lúc Quan Tri Ý quay ở Pháp, Thích Trình Diễn cũng trở về cùng chuyến..v..v…
Những tư liệu nhỏ này bị đào lên không vấn đề, thậm chí Quan Tri Ý đọc được còn thấy thích thú. Một số thứ còn được người hâm mộ xử lý qua, xem ra có vẻ hơi ngọt ngào.
Cô ở nhà nghỉ ngơi đã lâu, thời gian này chủ yếu ban ngày hẹn hò với Thích Trình Diễn, đến tối anh tiễn cô trở về.
Vậy nên, nghĩ đi nghĩ lại nếu chưa công khai chuyện này cho người nhà biết, vậy có phải… cô đã có thể ngủ lại nhà anh rồi không.
Cô cũng thi thoảng cho rằng, người nhà đã biết hai người ở bên nhau rồi, đều là người lớn, dù một hôm không về nhà cũng đâu có sao… Có điều, Thích Trình Diễn hình như là bộ dạng không muốn níu giữ cô. Anh không nói gì, đương nhiên cô cũng không kiên trì ở lại, bằng không sẽ thể hiện rõ cô quá chủ động.
Mặc dù đang trong kỳ nghỉ, nhưng lời mời đóng phim và quay chương trình tạp kỹ vẫn liên tục gửi đến.
Lưu Vân xem xét cẩn thận, chờ sau khi cô quay lại làm việc sẽ nhận một chương trình tạp kỹ. Chương trình này hai năm trở lại đây rất nổi tiếng, mang tính trải nghiệm thực tế. Mỗi một kỳ đều thiết định sẵn chủ đề, sau đó tiến hành để khách mời tham gia các thử thách ngoài trời.
Thứ bảy tuần này, Quan Tri Ý bắt đầu ghi hình. Thời gian ghi hình là hai ngày, vì vậy chương trình sắp xếp cho ở trong khách sạn.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xếp hạng hiệu quả của chương trình rất cao, do đó quá trình ghi hình đều là chạy khắp nơi, thể lực có phần hao tổn. Sau ngày ghi hình đầu tiên, Quan Tri Ý vì đi bộ cả một ngày trời mà chân bị đau nhức. Trở về khách sạn tắm rửa xong xuôi, cả người liền nằm dài trên giường.
【 Kết thúc công việc rồi? 】
Điện thoại reo lên, là tin nhắn Thích Trình Diễn gửi tới.
Quan Tri Ý nằm trên giường, trả lời: 【 Em trở về rồi, mệt quá mệt quá mệt quá… 】
【 Hôm nay ghi hình cả ngày sao? 】
【 Ừm, cả chân đều sưng hết rồi, có điều trò chơi của họ rất vui nha. 】
Thích Trình Diễn: 【 Lưu Vân có ở chỗ em? 】
Quan Tri Ý: 【 Bọn họ hôm nay đều đi cùng em cả ngày nên để về nghỉ ngơi rồi. 】
Thích Trình Diễn: 【 Được, đợi anh một lát. 】
Quan Tri Ý ngơ ngác: 【 Anh không phải là tới đây chứ? 】
Thích Trình Diễn: 【 Không xa nữa, rất nhanh tới. 】
Ghi hình ở trong thành phố, nói đúng thì không xa, nhưng lái xe tới cũng mất chừng hơn nửa tiếng. Quan Tri Ý không muốn nửa đêm nửa hôm anh lặn lội đường xa đến tìm cô, nên nói không cần tới. Nhưng mà nửa tiếng sau, người vẫn là tới khách sạn rồi.
Nói không vui là giả, tiểu cô nương đang yêu đương, nhìn thấy người mình thích xuất hiện trước mặt ở thời điểm mệt mỏi nhất, trong lòng liền dâng trào ngọt ngào.
Thích Trình Diễn bước vào phòng mang theo cái lạnh của màn đêm bên ngoài, nên khi vừa đóng cửa, Quan Tri Ý liền nhào vào lòng anh.
Thích Trình Diễn xoa đầu cô: “Người anh đang rất lạnh.”
“Không sao.” Quan Tri Ý ôm anh không rời, thấy trong tay anh còn cầm đồ theo, liền hỏi: “Anh mua cái gì cho em thế?”
“Đồ ăn. Yên tâm, biết buổi tối em ăn cái gì cũng sợ béo. Chỉ là hai hộp trái cây.”
Quan Tri Ý nói: “Nhưng lượng đường trong trái cây cũng rất cao…”
Thích Trình Diễn không nghĩ nhiều đến thế, chỉ là nhớ cô thích ăn dâu tây và cherry nên thuận tay mua tới. Quan Tri Ý thấy anh hơi sững sờ, lại nói: “Nhưng là đồ anh mua, béo đến mấy cũng ăn nha.”
“Để anh đi rửa qua. Em nằm đi.”
“Được!”
Quan Tri Ý chạy về giường, một lúc sau, Thích Trình Diễn mang hoa quả đã rửa sạch đến để ở bên bàn đầu giường.
Anh ngồi xuống bên giường, liếc nhìn chân cô. Lúc này, cô mặc áo choàng tắm của khách sạn, để lộ ra hai bắp chân mỏng manh trắng nõn nà, xung quanh ngón chân hơi sưng.
“Chừng nào anh đi thế?” Quan Tri Ý vừa ăn trái cây vừa hỏi.
“Tới thăm em một lát, chút nữa liền đi.”
“Ừm…”
“Ngày mai vẫn tiếp tục chạy?” Anh nhíu mày, duỗi tay chạm vào vết sưng chân cô.
Quan Tri Ý sợ ngứa, theo bản năng rụt lại, nhưng chợt nhớ tới điều gì đó, nhanh chóng đưa chân về phía tay anh, “Ừm. Ngày mai vẫn phải chạy. Hiện tại bắp chân co giật, đau quá.”
Thích Trình Diễn trụ cổ chân cô lại: “Anh nói với Lưu Vân.”
“Không cần nói gì đâu, một tiết mục thôi mà, không nên nhận đãi ngộ đặc biệt.” Quan Tri Ý chớp mắt, đáng thương nói: “Chỉ cần anh đừng đi vội, giúp em mát xa một chút em liền thấy thoải mái.”