Quan Tri Ý có thể không sở hữu chiều cao 1m70 như nhiều sao nữ, nhưng những bộ lễ phục hở lưng khoét chân mà cô thường mặc trong những dịp trọng đại, cơ bản đều được khen lên tận mây xanh.
Truyền thông cũng không phải nhắm mắt viết bừa, bởi tỷ lệ cơ thể của cô thực sự rất đẹp, vòng eo săn chắc, đôi chân thon dài.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Trình Diễn không muốn nói cho cô rằng, mỗi lần có người dùng ánh mắt tán thưởng nhìn dáng vẻ của cô, anh có chút ghen tuông. Anh cảm thấy khó chịu, đáng lẽ những thứ này chỉ có một mình anh được nhìn mới phải.
Nhưng dẫu sao, cô là người của công chúng.
Nghĩ tới đây, trong lòng có điểm không vui vẻ.
Thích Trình Diễn khẽ cắn cô: “Về sau anh nói Lưu Vân không để em mặc mấy trang phục kỳ quái đấy nữa.”
Quần áo Quan Tri Ý đã bị ném rải rác một đống đằng sau lưng: “Cái gì…”
Anh không đáp, chỉ nhìn cô, lại nói: “Có biết, trong phim ảnh bộ dạng hồ ly tinh thế nào mới câu dẫn người khác không?”
Trái tim Quan Tri Ý gần như nhảy ra ngoài, không biết anh đang có ý tứ gì. Sau khi lột bỏ hoàn toàn vỏ bọc bên ngoài, cô xấu hổ đến mức không dám nhìn anh. Lúc này, cô thấy anh thả lỏng người, vươn tay nắm lấy chăn bông. Kết quả, ngay khi cô vừa duỗi tay sang một bên, cả lòng bàn tay liền bị giữ lại.
“Thoạt nhìn rất vô hại, rất hồn nhiên. Như thế mới là câu dẫn người khác nhất.” Thích Trình Diễn nói.
Quan Tri Ý đỏ mặt, nghe anh nói xong liền muốn chôn bản thân: “Anh có thể đừng nói cái này nữa hay không…”
“Ừm? Anh chỉ muốn nói cho em, hôm nay lời em nói đều sai.”
Quan Tri Ý lập tức che miệng anh: “Không cho nói nữa. Tay, tay anh cũng đừng có lộn xộn.”
Thích Trình Diễn chậm rãi kéo tay cô xuống: “Không nói thì có thể. Nhưng không động chạm… nhịn không được.”
Đối với Quan Tri Ý, Thích Trình Diễn đã có đủ kiên nhẫn.
Nhưng hôm nay mảnh giấy giữa hai người đã bị xé nát, anh làm sao có thể yên thân.
Mà Quan Tri Ý đối với việc này, ngoài mặt tuy thẹn thùng nhưng đáy lòng nguyện ý. Chỉ là cô không nghĩ tới, mặt trước anh nhu tình như nước, mặt sau lại thay đổi hoàn toàn.
Cô cảm thấy đau, rất đau. Ngoài cảm giác khoái cảm, xen lẫn cả sự đau đớn.
Nhưng anh hoàn toàn không có ý buông tha cô, thậm chí được đà mà không kiểm soát được…
“Đủ rồi…”
Phòng ngủ tối tăm, giường đệm hỗn loạn.
Thanh âm hơi nghẹn ngào phát ra rất nhỏ, đẩy đẩy eo anh.
“Còn đau không?”
Không phải là đau, mà là một cảm giác rất kỳ lạ.
Dồn dập mà kéo tới, cô không kiềm chế được, chỉ nói: “Có…”
Sau lưng Thích Trình Diễn đổ một lớp mồ hôi mỏng, không lâu trước lần đầu của họ vội vàng kết thúc trong sự kháng nghị của cô và sự khó nhẫn nhịn của anh. Anh nghĩ qua cái đau của lần đầu tiên rồi, lần thứ hai có thể chấp nhận, nhưng cô gái nhỏ dường như vẫn sợ hãi.
Mà anh đang trong thời điểm cao hứng, tâm lý trìu mến, nhưng thể xác không thể kìm chế.
“Đợi một lát sẽ không đau nữa.” Anh dựa vào tai cô, thấp giọng dỗ dành.
Quan Tri Ý không ngờ được, người mà bản thân tín nhiệm nhất lại nói dối cô.
Cuối cùng, không biết đến lúc nào mới kết thúc, chỉ cảm thấy bản thân bị đẩy xuống đại dương sâu hút, bị ném lên tận trời cao… Sau đó, âm thanh dần tan đi. Lúc này mới được buông tha, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hôm sau tỉnh lại, toàn thân đau nhức.
Giống như một thời gian bỏ bê quay lại phòng tập, một chân nhấc lên, cơ thể đều đau như bị bánh xe đè lên người.
“A…” Quan Tri Ý khẽ rên.
Giây tiếp theo, một bàn tay luồn tới từ sau lưng, ôm eo cô dịch qua bên này.
“Tỉnh rồi?” Giọng anh khi vừa thức dậy trầm thấp, mang theo khàn khàn.
Cô chợt nhớ đến giọng nói bên tai tối qua của người nọ, lúc thì dỗ dành, lúc thì rên rỉ khó kiềm chế. Lúc đó, thanh âm của anh thật sự như một thứ vũ khí khiến cô mê mẩn chìm sâu, để mặc cho anh lừa.
“Không thoải mái sao?”
Chuyện tối qua vẫn còn rất rõ ràng, Quan Tri Ý cấu bàn tay đang ôm eo mình, tức giận nói: “Anh thử xem.”
“Ừm? Cái này đúng là có chút khó.”
“……”
“Có điều, làm em đau rồi, thật xin lỗi.”
Tối qua tâm tình thoả mãn, hôm nay xin lỗi cũng là can tâm tình nguyện.
Thích Trình Diễn đem cô dịch lại, ôm vào trong lồng ngực: “Lần sau sẽ không như thế.”
Lưng cô dán vào ngực anh, rắn chắc ấm áp.
Cô vừa mới mềm lòng bỏ qua, đột nhiên ý thức được dưới eo mình có thứ gì đó đang chống lại.
Không thể bỏ qua!
Quan Tri Ý liền khẩn trương: “Anh…”
“Không làm.” Thích Trình Diễn hôn lên góc mặt cô, “Ôm một cái là được.”
“… Vậy anh bỏ ra một chút.”
“Ôm một lúc, lát nữa anh rời giường.”
Quan Tri Ý: “Đi đâu?”
Thích Trình Diễn khẽ thở dài một tiếng: “Bạn nhỏ, anh phải đi làm.”
“……”
“Yên tâm, chỉ mở hai cuộc họp, sẽ về sớm.”
“Tuỳ anh nha… Em một lúc nữa về nhà.”
“Không ở đây nữa?”
“Lịch trình kết thúc người nhà đều biết, em phải về một chuyến.”
Thích Trình Diễn gật đầu: “Được, vậy buổi tối anh về bên đó.”
Quan Tri Ý nghe thế liền cười: “Có phải từ giờ em đi đâu anh theo đó không.”
“Đúng thế.” Thích Trình Diễn bất đắc dĩ, “Hồi nhỏ có một cô bé lúc nào cũng đi cùng anh, hiện tại, xem ra anh phải làm ngược lại rồi.”
Quan Tri Ý xoay người đối diện anh, duỗi tay nhéo mặt anh: “Vậy anh phải vui vẻ đi chứ!”
“Ừm, rất vui.”
“Thế còn được.” Quan Tri Ý nói, “Buổi tối em nói với dì làm đồ anh thích, anh đến nhà em ăn nhé.”
Thích Trình Diễn cười: “Được, em nói thế nào thì là như thế.”
**
Đoạn thời gian sau đó, Thích Trình Diễn thường xuyên tới lui Quan gia ăn cơm. Tần suất so với trước kia còn cao hơn rất nhiều.
Thích lão gia trong lòng thầm mừng rỡ, tôn tử nhà mình nếu có thể đem Tiểu Ngũ cưới về nhà, ông tất nhiên cầu còn không kịp. Cái gì mà Dương Mộng Giai với Lý Mộng Giai, sao có thể so được với Quan Tri Ý ngoan ngoãn mà ông vừa thấy liền vui chứ.
Mà Quan Hưng Hoài căn bản rất thích Thích Trình Diễn, giao bảo bối cho anh, ông cũng yên tâm.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Về phần Quan Nguyên Bạch, trạng thái lúc ban đầu là “muốn đánh người” hiện tại đã chuyển sang “dần thích ứng”, thậm chí anh còn nảy sinh niềm vui khi đứng trên cơ Thích Trình Diễn.
Vốn dĩ hai người ngang hàng, gờ có thể phủ đầu bắt cậu ta gọi một tiếng anh trai!
Gần đây, lịch trình Quan Tri Ý không nhận nhiều, ở nhà cũng đã một thời gian. Thậm chí, bởi vì quá lâu không làm việc, Weibo nhiều người hâm mộ mong ngóng. Nên Lưu Vân muốn cô livestream hoặc quay một số vlog đời thường.
Quan Tri Ý một ngày trời không ra khỏi nhà, vlog tư liệu căn bản không đủ, vậy nên lựa chọn livestream.
Sau khi mở livestream, người hâm mộ lần lượt kéo tới, Quan Tri Ý ngồi xuống ghế, chào hỏi cùng mọi người.
“Xin chào mọi người, đã lâu rồi không livestream. Hôm nay chỉ giáo mọi người làm một chút đồ ăn vậy… Ừm, đều là một số đồ ăn thường ngày mà thôi, rất đơn giản. Mọi người ở nhà đều có thể làm. Được rồi, tôi bắt đầu nha. Đồ ăn đều rửa sạch cả rồi, bây giờ trực tiếp thái cắt…”
Màn hình quét qua:
[ A a a a a a nữ thần cuối cùng cũng xuất hiện rồi!! ]
[ Livestream nấu ăn ha ha ha, lát nữa còn livestream ăn sao? ]
[ Phòng bếp sao mà đẹp sao mà rộng quá vậy! ]
[ Đây là ở nhà cô ấy sao? ]
[ Bảo bối hôm nay chưa trang điểm à nha… ]
[ Cầu đường link đồ ngủ hahahaha… ]
……..
Quan Nguyên Bạch tình cờ gặp Thích Trình Diễn lúc anh vừa lái xe vào bãi đỗ tiểu khu. Hai người ngồi trong xe riêng chào hỏi nhau xong, Thích Trình Diễn đi theo xe của Nguyên Bạch dừng ở gara riêng trong nhà.
Hai ngày vừa rồi Thích Trình Diễn đi công tác, hôm nay trở về liền tới gặp Quan Tri Ý. Quan Nguyên Bạch nhìn không nổi bộ dạng như keo dính này của anh, vì thế dọc đường từ hầm đỗ xe lên đến trên nhà đều nhạo báng cười.
Hai người bước vào phòng khác thì thấy bóng dáng Quan Tri Ý, nghe được giọng nói của cô và mùi thơm đồ ăn truyền tới, vì thế cả hai người qua đó.
“Đang nấu ăn? Xem ra là biết anh trở về.” Thích Trình Diễn nói.
Quan Nguyên Bạch trợn tròn mắt: “Cậu cảm thấy là làm cho cậu à?”
“Không thì sao.”
“Tôi mới là đối tượng mà con bé cần hiếu thuận nhé, em trai.”
Thích Trình Diễn dừng bước, quay đầu nhìn Quan Nguyên Bạch một cái. Quan Nguyên Bạch cong môi, thập phần bình tĩnh nói: “Có gì không đúng sao em trai? Cậu hiện tại là bạn trai của em gái tôi, cũng chính là đệ đệ của tôi.”
Thích Trình Diễn: “……. Cút.”
Quan Nguyên Bạch tiếp tục nói: “Nể tình cậu là bạn tốt với tôi nhiều năm, tôi giảm giá cho cậu. Trước mặt người ngoài khỏi cần, nhưng trong nhà nhất định gọi một tiếng anh trai.”
Thích Trình Diễn nheo mắt: “Quan Nguyên Bạch cậu muốn gây chiến với tôi phải không?”
“Không, giảng dạy hậu bối mà thôi.”
…..
Quan Tri Ý nghe được âm thanh của hai người, cô biết hôm nay Thích Trình Diễn trở về, nhưng không nghĩ tới anh trực tiếp đến nhà cô. Thậm chí cả Quan Nguyên Bạch, cô cũng không ngờ anh hôm nay không về Tinh Hoà Loan mà lại tới đây.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người họ căn bản không phát hiện cô đang livestream, Quan Tri Ý quay đầu trừng mắt, dùng ánh mắt truyền đạt bảo họ câm miệng. Nhưng hai người không hiểu, ngược lại còn tới gần.
Quan Nguyên Bạch: “Tiểu Ngũ, sao đột nhiên ở nhà nấu ăn?”
“Không phải nói rồi sao, làm cho tôi.” Thích Trình Diễn cười, thuận tiện duỗi tay nhéo mặt cô, “Nhớ anh không?”
Nói rồi lại chú ý tới di động bên cạnh cô: “Đây là… quay video?”
Quan Tri Ý không ra ám hiệu nổi nữa, dứt khoát nói thẳng: “Em đang livestream. Hai người ra ngoài đi…”
Thích Trình Diễn sửng sốt, lại nhìn qua di động: “Ừm, như vậy đồ ăn này…”
“Là dạy người hâm mộ làm vài món cơ bản. Ai da, anh tránh xa một chút.”
Thích Trình Diễn yên lặng rời xa màn hình.
Cách đó không xa, Quan Nguyên Bạch phun ra hai chữ: “Tự vả!”
“Cũng không phải hiếu thuận với anh, đắc ý cái gì.”
Quan Tri Ý xấu hổ quay lại, ra vẻ bình tĩnh đem món cuối cùng ra khỏi nồi. Mà lúc này, bình luận trên màn hình đang kích động điên loạn.
[ Mẹ ơi! Tôi nghe thấy cái gì rồi, nhớ anh không?! ]
[ Cẩu lương hung hăng vả ngay trước mắt. ]
[ Gene quyết định tất cả. Anh trai cũng là siêu cấp đẹp trai nha! ]
[ Cười chết tôi rồi, battle từ anh trai đến lão công. ]
[ Thích Trình Diễn cùng Quan Nguyên Bạch thật sự là bạn tốt nha… ]
[ Có thể tưởng tượng được muội muội cùng bạn tốt thông đồng là tâm tình thế nào. Quá đau! ]
[ Đau lòng phải là Thích tổng đi. Đồ ăn bạn gái đều không phải làm cho mình. ]
[ Quan Tri Ý cũng đừng làm bộ chưa xảy ra chuyện gì, cười gần chết rồi ha ha ha ha. ]
[ Làm xong để hai ngươi kia cùng tới ăn đi! Muốn nhìn!!! ]
[ +1 ]
[ Cầu cùng khung hình! Ta sẽ chụp màn hình! ]