Ba món cơ bản đều đã hoàn thành, Quan Tri Ý đem đồ bưng ra vào phòng ăn.
Cô nhìn lời chạy trên màn hình của người hâm mộ, nói: “Các bạn là đến xem tôi livestream mà, sao cứ kêu bọn họ ra mặt chứ… Họ không muốn đâu, ừm… Da mặt mỏng, tôi không dám làm phiền nha… Haha, đúng đúng, xin đừng nhúc nhích.”
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Trình Diễn hôm nay tới là vì công tác mấy ngày rất nhớ cô, cho nên lúc này không đi, chỉ đứng ở một chỗ không lọt vào máy quay mà nhìn Quan Tri Ý.
Nghe những lời này, cười nói: “Xin đừng nhúc nhích? Không dám làm phiền? Từ bao giờ khách sáo như thế?”
Quan Tri Ý quay đầu: “Em không khách khí anh sẽ livestream cùng sao?”
Quan Tri Ý chỉ là nói đùa, trong lòng cảm thấy Thích Trình Diễn không có khả năng tình nguyện livestream. Mà nàng vừa dứt lời, có người lập tức ngồi xuống bên cạnh nàng, còn tự nhiên lấy đũa trong tay qua, gắp tôm ăn.
“Ừm, cũng không tệ.”
Quan Tri Ý: “… Em nói đùa mà.”
Thích Trình Diễn nhìn người hâm mộ đang hoan hỉ trên màn hình: “Bọn họ thì không.”
“Cái đó, họ chỉ nói mà thôi, anh không cần qua đây.”
Thích Trình Diễn hạ mắt nhìn đồ ăn: “Không sao, anh ăn đồ của anh, em nói cứ nói.”
“Hừm…”
Tiếp theo, Thích Trình Diễn không nói gì, nghiêm túc mà ăn đồ Quan Tri Ý làm. Màn hình hiện quá nhiều câu hỏi của người hâm mộ như “Vì sao Quan Nguyên Bạch không qua ăn cùng?”, anh mới thâm sâu đáp rằng: “Anh trai cô ấy đại khái thấy bản thân không ăn hình.”. Chu𝘺ê𝗇 t𝐫a𝗇g đọc t𝐫u𝘺ệ𝗇 ~ 𝒯𝐫ùm𝒯 𝐫u𝘺ệ𝗇.v𝗇 ~
Quan Nguyên Bạch chỉ là thuận tiện rót nước uống, nghe thế vội bước tới: “Cậu nói cái gì?”
Thích Trình Diễn: “Không có gì.”
Quan Nguyên Bạch đến sau hai người, khom lưng dí mặt vào di động, sau khi nhìn thấy câu trả lời của cư dân mạng, anh không vui mà nói với Thích Trình Diễn: “Tôi không ăn hình? Cậu đùa cái gì thế, so với cậu tôi ăn hình hơn nhiều đó được không.”
“Phải không, không nhìn ra đấy.”
“Mắt cậu là có vấn đề đi?” Quan nguyên Bạch vẫn dứng giữa hai người, “Nhìn xem, không phải là đẹp hơn cậu sao.”
Thích Trình Diễn buông đũa: “Em ấy đang livestream, cậu đừng ở đây quấy rối.”
Quan Nguyên Bạch: “Thế cậu đang làm gì?”
“Tôi bồi em ấy làm việc.”
“Tôi thấy cậu là đang giương đuôi công khoe khoang yêu đương thì có, Thích Trình Diễn.”
“Vậy thì cũng cần có công để mà giương đuôi.” Thích Trình Diễn đáp, “Cậu không có, đi đi.”
“……..?”
Quan Nguyên Bạch không tranh cãi với cậu ta nữa, nhẹ vỗ đầu Quan Tri Ý nói: “Nói xem, anh và cậu ta ai ăn hình hơn?”
Quan Tri Ý: “A?”
Vấn đề nhảm nhí này thế nào lại vứt tới chỗ cô?
Thích Trình Diễn cười: “Cậu hỏi cái này không phải rước nhục vào thân à? Từ nhỏ đến lớn, ở chỗ Tiểu Ngũ cậu từng thắng tôi sao?”
Quan Nguyên Bạch phát nghẹn, đột nhiên nhớ ra… đúng là chưa từng thắng qua! Muội muội này của anh từ nhỏ đúng là trong mắt chỉ có người ta!
Nhưng ở trước máy quay lại không thể lúng túng, vì thế Quan Nguyên Bạch kiên trì hỏi: “Tri Ý, em nói xem.”
Mùi thuốc súng nồng nặc.
Quan Tri Ý không ngốc mà nói điều này trên livestream, vì thế dứt khoát làm bộ không nghe được, cầm di động đứng dậy: “Em sắp kết thúc livestream rồi, em cùng người hâm mộ cáo biệt đã, hai người đừng có làm phiền.”
Thời gian mặc định của buổi livestream là một tiếng, hiện tại còn năm phút là kết thúc.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Tri Ý cầm di động chạy ra hậu viện bên ngoài, đợi tìm được vị trí thích hợp rồi, cô ngồi xuống nói: “Vừa rồi mấy cái đó đều quên đi ha… Còn ba bốn phút nữa, chúng ta tuỳ ý nói chuyện.”
Mà lúc này, người hâm mộ bùng nổ rồi:
[ Ha ha ha ha ha anh trai quá đáng yêu! ]
[ Không cảm thấy anh trai thật thảm sao, từ nhỏ đến lớn chưa từng thắng qua? ]
[ Anh trai rất tuấn tú, tôi đứng về phía anh trai. ]
[ Bọn họ battle một năm tôi cũng có thể xem. ]
[ Thích tổng mới là soái nhất! Không tiếp thu phản bác! ]
[ Trời ơi trời ơi Thích tổng thật rốt, tôi muốn gả cho anh ấy (không phải) ]
…..
Quan Tri Ý nhìn bình luận của mọi người, đến câu “muốn gả” kia thì dừng lại, chậm rãi nói: “Thích Trình Diễn không thể gả nha, anh ấy tôi đặt trước rồi. Cái đó… Anh trai tôi có thể gả, mọi người đều có thể gả cho anh ấy, anh ấy vẫn độc thân.”
Quan Tri Ý kỳ thật đã đoán trước buổi livestream lần này sẽ lên hot search, rốt cuộc là do Thích Trình Diễn và Quan Nguyên Bạch đến tham gia cuộc vui. Nhưng không ngờ được, một trong những từ khoá trên hot search lại là:
#Quan Tri Ý tìm bạn đời cho anh trai#
Lên hot search xong, bạn bè thân thiết đều gọi điện cho Quan Nguyên Bạch, hỏi anh rằng có thật là “muốn gả” hay không, khiến cho Quan Nguyên Bạch toàn mặt xám xịt.
May mắn là, chuyện phát sinh đã là buổi chiều ngày hôm sau, Quan Tri Ý khi đó đã gia nhập đoàn phim, tránh được một luồng “ám khí”.
Đây là lần tái xuất của Quan Tri Ý sau một thời gian dài nghỉ ngơi.
Bộ phim quay lần này là truyền hình hiện đại, địa điểm quay ở Thượng Hải.
Vào đoàn phim xong cô dự định ở khách sạn, trùng hợp thế nào chính là Tiêu Nhiên cũng ở gần đó quay phim, khách sạn anh ở cũng là nơi này.
Tuy Quan Tri Ý đã công khai yêu đương, nhưng cảm giác CP giữa cô và Tiêu Nhiên vẫn rất bền chặt, khiến cho nhiều người hâm mộ CP của hai người vẫn như cũ thủ chắc cương vị. Sau khi hình ảnh hai người ở dại sảnh khách sạn chào hỏi bị đăng lên Weibo, lập tức khiến nhóm fan cP chấn động một hồi.
Bất quá tin tức này đoàn đội của Quan Tri Ý và Tiêu Nhiên đều không đặt vào mắt, hai người đều đang rất nổi tiếng, mấy tin tức nhảm nhí bay đầy trời cũng chẳng có gì lạ.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, Quan Tri Ý quay hết cảnh, ngồi trên xe bảo mẫu.
“Ngày mai thời gian quay vào buổi chiều, kết thúc là khoảng mười giờ tối.”
Lưu Vân nói, “Em có nhiều thời gian rồi.”
Quan Tri Ý hoài nghi đáp: “Thế này xem như nhiều thời gian gì chứ?”
Thế này cũng chẳng khác gì buổi sáng quay buổi chiều kết thúc.
Lưu Vân nói: “A, quên nói cho em. Vừa rồi em đang quay phim, Thích tổng gọi điện tới, chị nhận điện.”
Quan Tri Ý ngẩn người: “Anh ấy nói gì?”
“Thích tổng hai ngày này ở Thượng Hải công tác, muốn gặp em, bảo chị em quay xong liền đưa thẳng tới chỗ của ngài. Cho nên chị nói em ngày mai có nhiều thời gian, không cần sáng sớm chạy qua.”
Quan Tri Ý ngoài ý muốn nhìn ra cửa sổ, lúc này mới phát hiện đây không phải đường về khách sạn.
“Anh ấy thế nào không nói cho em trước?”
Lưu Vân nhướng mày: “Chắc muốn cho em bất ngờ.”
Quan Tri Ý mặt mày ẩn chứa ý cười: “À… Vậy thì lái nhanh một chút.”
“Chậc chậc, cơm chó!”
Thích Trình Diễn ở Thượng Hải cũng có bất động sản riêng, chỉ là Quan Tri Ý lần đầu tới.
Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm tới nhà, Thích Trình Diễn còn dang làm việc bên ngoài chưa về. Vì thế cô tự mình gọi cơm hộp, vừa ăn vừa mở TV xem tạp kỹ. Ăn xong thu dọn một chút, lên phòng ngủ tắm rửa qua.
Căn nhà này tủ quần áo quá ít đồ đạc, hiển nhiên vì Thích Trình Diễn rất ít khi ở. Quan Tri Ý tuỳ tiện mấy một chiếc áo thun màu trắng mặc vào làm áo ngủ, sau đó ở phòng khách chờ anh về.
Khoảng một tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.
Quan Tri Ý nghe được âm thanh lập tức chạy qua một bên trốn.
Thích Trình Diễn vào nhà, anh vừa dự hội nghi, trên người vẫn mặc tây trang màu đen, cà vạt chỉnh Thích.
“Tiểu Ngũ?”
Anh tìm cô ở phòng khách không thấy, liền hướng lên trên phòng ngủ. Quan Tri Ý âm thầm cười, bước ra khỏi chỗ trốn, chạy nhanh như bay, nhảy lên trên lưng anh.
“Anh về rồi!”
Thời điểm nghe thấy tiếng cô, anh không kịp quay đầu lại, cả người đã bị một thân ảnh nọ nhảy lên. Anh bị cô làm cho sửng sốt mà tiến lên một bước, nhanh chóng bắt lấy cô một cách chắc chắn.
“Nghịch ngợm, không sợ ngã sao.”
Quan Tri Ý ôm cổ anh, “Nào có, anh không phải đỡ được em rồi sao.”
Thích Trình Diễn quay người nhìn cô: “Chờ anh lâu chưa?”
“Lâu rồi. Em đều tắm rửa xong rồi.”
Thích Trình Diễn nhìn đôi chân buông thõng của cô, nhận ra cô đang mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình: “Áo của anh?”
“Ừm, tuỳ tiện lấy từ tủ của anh.”
Thích Trình Diễn cong môi, đứng ở chỗ cũ, đem cô từ phía sau chuyển dịch lên đằng trước. Quan Tri Ý phối hợp, hai chân móc vào anh đầy vững vàng.
Thích Trình Diễn kéo cô: “Không xuống?”
Quan Tri Ý lắc đầu cười: “Anh ôm em một lúc đi, lâu rồi không ôm.”
“Ừm, cũng phải.” Thích Trình Diễn nhìn, trực tiếp cắn lên môi.
Hệt như đôi uyên ương tình nhân tân hôn.
Quan Tri Ý không kiềm chế được niềm vui và nỗi nhớ nhung khi nhìn thấy anh, cô choàng tay qua cổ anh, không khách khí mà đáp lại.
Hai người ở giữa phòng khách thân mật một hồi, hơi thở triền miên, một mảnh kiều diễm.
Một lúc sau, Quan Tri Ý thở hổn hển nói: “Được rồi, thả em xuống đi.”
Thích Trình Diễn ừ một tiếng, lại không buông, ôm cô đi đến sofa bên cạnh. Ngồi xuống xong, anh trực tiếp đem cô ôm ở trên đùi.
“Ăn cơm chưa?” Thích Trình Diễn hỏi.
Quan Tri Ý nghịch cà vạt của anh: “Vừa rồi đến đây phatts hiện phòng bếp không có đồ ăn nên em gọi cơm hộp rồi.”
“Ừm, nơi này không thường xuyên ở, đúng là không có gì ăn.”
“Vậy anh ăn chưa?”
“Chưa.”
Quan Tri Ý nói: “Em gọi cơm cho anh.”
“Không cần.”
“Không đói bụng sao?”
Thích Trình Diễn ánh mắt dày đặc mà nhìn cô.
Quan Tri Ý: “Sao thế?”
“Có hơi đói.” Thích Trình Diễn dựa lên trán cô, chậm rãi mở miệng: “Nhưng là muốn ăn em trước, được không?”
Quan Tri Ý sửng sốt một chút, khẽ đáp: “Cũng, cũng không phải không được…”
Chiếc áo cô mặc là màu trắng, dù quần áo của anh có thể dùng làm váy, nhưng nói cho cùng không đủ dài. Cô ngồi thế này, cơ hồ toàn thân đều lộ ra.
Thích Trình Diễn hôn cô, sau đó đem y phục duy nhất trên người cô ném bỏ.
Đèn phòng khách rất sáng, anh toàn thân trên không có một mớ lộn xộn gì, mà trên người cô chỉ còn lại một mảnh màu đen.
Bởi vì yêu cầu nghề nghiệp, Quan Tri Ý giữ dáng vô cùng hà khắc. Eo thon, bụng săn chắc, chân thon dài. Cô ngồi thế này, ngây thơ đan xen mê hoặc, khiến người ta phải động lòng.
Thích Trình Diễn thở mạnh, đôi mắt có chút đỏ.
Anh theo phần lưng cô, dần dần hoàn toàn đi vào từ sau.
Không có gì mê mẩn hơn khi nhìn một người đàn ông mặc đẹp chỉnh Thích làm điều này, tim Quan Tri Ý đập mạnh, toàn thân mềm nhũn. Về sau anh cũng có hơi nóng vội, không cởi quần áo của mình, trực tiếp tiến vào.
Quan Tri Ý nức nở dựa vào vai anh, chịu đựng.
“T* ở trên phòng.” Anh nói bên tai cô.
( Lời của Editor: T như mình hiểu ở đây, hình như là BCS =))))
“Ừm…”
“Vậy chúng ta lên trên?”
Quan Tri Ý mím môi, nhỏ giọng đồng ý. Vì thế, Thích Trình Diễn kiềm nén đôi chút, như thế mà ôm cô về phòng…