Nửa tiếng sau, Thích Trình Diễn đưa cô đến một nhà hàng Trung Quốc.
Nhà hàng gần hồ, vị trí rất tốt. Dọc đường đi, lọt vào trong tầm mắt đều là đồ cổ được trang trí, giá trị không nhỏ.
Thật ra Quan Tri Ý đối với nơi này rất quen thuộc, bởi vì nhà này mở mười mấy năm nay, cũng là nơi mà anh cô Quan Nguyên Bạch thường xuyên đến nhất.
Đến cửa phòng bao, người phục vụ mở cửa.
Sau khi mở cửa, đập vào mắt là một cái cửa sổ bằng kính được đặt từ sàn đến trần nhà, ngoài cửa sổ là mặt hồ trong suốt, tầm nhìn cực kỳ thông thoáng.
Mà bên trong, có một cái bàn gỗ, trên bàn là dụng cụ pha trà, trà nóng hổi mùi hương thanh thanh bốc lên. Lúc này có một người đàn ông ở bên cạnh bàn trà, người này có khuôn mặt tuấn tú, ngồi đó an tĩnh uống trà.
Đúng là Quan Nguyên Bạch.
“Tới rất nhanh.” Thích Trình Diễn đi qua đó, ngồi xuống phía đối diện.
Quan Nguyên Bạch ừ một tiếng, ngước mắt nhìn về phía Quan Tri Ý. Ánh mắt anh không đáng sợ, nhưng lại làm cho Quan Tri Ý thấp thỏm, không chút do dự mà ngồi xuống bên cạnh Thích Trình Diễn.
Quan Nguyên Bạch hừ lạnh một tiếng: “Còn tưởng rằng em sẽ bày ra một trăm cái kế để trốn tránh anh.”
Quan Tri Ý cười tươi: “Không thể nào, anh lâu lắm mới mời em ăn cơm, đương nhiên em sẽ đến.”
“Là do em quá bận, anh cầu cũng không tới.”
Khóe miệng Quan Tri Ý hơi giật giật, bàn tay đặt dưới gầm bàn nắm chặt lấy vạt áo của Thích Trình Diễn. Người này rất hiểu ý, rất phối hợp mà chuyển chủ đề: “Gọi món gì chưa.”
Quan Nguyên Bạch thu hồi tầm mắt: “Còn chưa.”
Bên ngoài người phục vụ nghe thấy thế vội vàng đem thực đơn vào, trước đưa tới tay cô gái.
Quan Tri Ý lập tức bật chế độ nịnh nọt, cầm thực đơn đẩy đến trước mặt Quan Nguyên Bạch: “Anh chọn đi.”
Quan Nguyên Bạch: “Muốn ăn cái gì thì tự chọn.”
“Không cần không cần, anh chọn gì em cũng thích.”
Quan Nguyên Bạch nhìn cô một cái, cười mắng: “Nhìn em xem, nói chuyện hay nhỉ!”
Quan Tri Ý nhìn thấy anh cười mới yên tâm, “Em như vậy không phải là bình thường sao.”
“Miệng lưỡi trơn tru.”
Quan Nguyên Bạch nhìn vào thực đơn chọn món, tuy anh nghiêm khắc với Quan Tri Ý, nhưng không thể phủ nhận rằng cũng rất tốt, sau khi xem thực đơn, chọn mấy món đều là đồ mà Quan Tri Ý thích ăn.
Chọn xong, lại đưa cho Thích Trình Diễn xem: “Hôm nay nếu không có cậu, chắc nó sẽ không tới.”
Thích Trình Diễn: “Phải không?”
Quan Tri Ý: “Nào có nha…… Anh sao có thể nói như vậy.”
“Em còn dám chối?” Quan Nguyên Bạch nói, “Bao nhiêu lần anh gọi điện cho em bảo em về nhà hoặc hẹn em ăn bữa cơm, em đều năm lần bảy lượt nói là mình bận."
Quan Tri Ý chớp chớp đôi mắt, bắt đầu giả vờ mất trí nhớ: “Có sao?”
Quan Nguyên Bạch mặc kệ cô, nhàn nhạt nói: “Trình Diễn, cậu nhớ lại xem, con bé này từ bé đã thích chạy theo cậu, cậu nói gì thì nghe cái đấy, còn tớ nói có bao giờ ăn lời đâu.”
Thích Trình Diễn nhìn thực đơn, khóe miệng khẽ nhếch.
Quan Nguyên Bạch nói: "Lúc nó tám tuổi, tớ bảo nó đổi sang họ của cậu đi, sẽ thành em gái cậu. Nó lại coi là thật vui mừng cả một đêm không ngủ.”
Chuyện xấu hổ ngày xưa sao tự nhiên cứ bới ra như thế này ?!
Quan Tri Ý nhìn Thích Trình Diễn như cười như không, lỗ tai đều đỏ.
“Anh, anh có thể nói chuyện tốt hay không !”
”Có cái gì tốt?” Quan Nguyên Bạch dựa vào ghế, chậm rãi nói, “Vậy nói nói về bạn trai của em đi.”
“…………”
Thích Trình Diễn nhíu mày “Bạn trai?”
Quan Nguyên Bạch lạnh nhạt mặt: “Cậu không biết? Người em họ kia của cậu không nói với cậu à?”
Thích Trình Diễn và Hoa Hoằng Hi rất nhiều ngày rồi chưa liên lạc, thật đúng là không thể biết đã xảy ra chuyện gì.
Quan Nguyên Bạch nhìn dáng vẻ của anh, giải thích nói: “Người em họ kia của cậu và Tiểu Ngũ đang ở bên nhau.”
Thích Trình Diễn mày càng nhíu chặt hơn, nhìn về phía Quan Tri Ý: “Thật sự?”
Quan Tri Ý thật sự không thể nói dối Thích Trình Diễn, ngày thường anh đối với cô cực kì ôn nhu, nhưng nếu chọc giận anh, thì đối với cô lực uy hiếp này còn đáng sợ hơn đối mặt với Quan Nguyên Bạch.
Cho nên khi cô nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Quan Tri Ý, giọng nói như bị mắc trong cổ họng : “A, này, cái này, chúng em đang hẹn hò…… cứ cho là như vậy đi.”
Thích Trình Diễn đôi mắt híp lại: “Cái gì mà cứ cho là như vậy?"
“Không có không có, chính là ở bên nhau.”
Quan Tri Ý nhớ tới lời hứa của mình với Hoa Hoằng Hi, khẽ cắn môi xác định lại “Bắt đầu từ mấy hôm trước.”
Thích Trình Diễn bỏ thực đơn xuống, sắc mặt có chút nghiêm túc: "Hai người mới gặp nhau mấy lần đã xác định quan hệ ?”
Quan Nguyên Bạch nhìn chằm chằm coi, tất nhiên cũng đang đợi đáp án.
Quan Tri Ý mạnh mẽ ổn định tâm trạng: “Chính là nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu.”
Thích Trình Diễn: “……”
Quan Nguyên Bạch: “……”
Quan Tri Ý uống ngụm trà bình tĩnh lại: “Anh, anh làm sao mà biết được, ba nói cho anh?”
Quan Nguyên Bạch: "Chứ không sao mà biết được, biết em cùng với tên tiểu tử Hoa gia kia ở bên nhau, ông ấy vui đến phổng mũi rồi.”
“Thật sao?” Quan Tri Ý lập tức cảm thấy mọi thứ đều đáng giá, ba vui thì tốt rồi, ba vui vẻ thì sẽ không tới quấy rầy cô!
“Tiểu Ngũ, yêu đương không phải chuyện đùa, em xác định em thích Hoằng Hi ?"
Quan Tri Ý nhìn về phía Thích Trình Diễn, nhưng cô phát hiện càng nhìn càng chột dạ, vì thế dứt khoát nhìn chằm chằm ngón tay mình: “Em, rất thích anh ấy.”
“Em không hiểu gì về thằng nhóc đó cả.”
“Anh có hiểu anh ấy à?” Quan Tri Ý nhỏ giọng lẩm bẩm, “Hoa Hoằng Hi nói như thế nào cũng là em của anh, chắc chắn là không tệ.”
“Như thế nào, em cảm thấy cậu ấy là công dân tốt?”
“Hả……”
Thích Trình Diễn xoa đầu cô nói: “Tỉnh táo lên, trước tiên phải tìm hiểu đã.”
Quan Tri Ý rụt cổ lại, ôm đầu nhìn anh.
Ánh mắt Thích Trình Diễn hơi trầm xuống: “Nghe chưa?"
“…… Nghe rồi.”
Đồ ăn chậm rãi được bê lên, trong lúc, Quan Nguyên Bạch và Thích Trình Diễn hai người thay phiên nhau dạy bảo cô.
Quan Tri Ý bày ra vẻ mặt đau khổ, vốn nghĩ là có Thích Trình Diễn ở đây cô sẽ tránh bị anh trai mắng, kết quả hiện tại phải khen ngược rồi, hai người hợp sức cùng nhau mắng……
Thật là nhầm lẫn nghiêm trọng rồi.
Cuối cùng cũng ngừng lại, rốt cuộc cũng được ăn cơm.
Cô yên lặng ăn cơm để giảm cảm giác tồn tại, mặt khác hai người kia vừa ăn vừa trò chuyện, cái gì mà cổ phiếu lên hay xuống, cái gì mà hạng mục công ty có tốt hay không……
Một chữ nghe cũng không hiểu.
Ăn được nửa bữa, di động của Quan Tri Ý đột nhiên vang lên, là Lưu Vân gọi cho cô.
Quan Tri Ý ấn nghe, " Alo ?”
“Tri Ý, cái vai Chiêu Dương kia……”
“Có kết quả rồi à?” tim của Quan Tri Ý lập tức nhảy lên cổ họng, “Thế nào.”
Lưu Vân chần chừ, trầm giọng nói: “Không trúng.”
“Không trúng…… không thể nào.”
Lưu Vân nói: “Lúc thử vai nghe nhận xét của họ, chị cũng cho rằng em được chọn, nhưng mà…… Loại tình huống này cũng không phải chưa từng xảy ra, ai biết giữa đường tự nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim.”
Sự háo hức trong mắt Quan Tri Ý bị dập tắt, cô hít một hơi, đem sự mất mát cùng thất vọng đè xuống: “Em đã biết, cái kia em tắt máy đây.”
“Em cũng đừng buồn, cái này, về sau còn có cơ hội khác, em bây giờ tập trung vào việc tham gia chương trình sắp tới là được.”
“Vâng……”
Quan Tri Ý tắt điện thoại.
“Làm sao vậy.” Quan Nguyên Bạch thấy sắc mặt cô thay đổi liền hỏi.
Quan Tri Ý rầu rĩ nói: “ Vai diễn mất rồi.”
Thích Trình Diễn dừng lại, quay sang nhìn cô: " Cái vai em nói hôm trước ?”
“Vâng.”
Quan Nguyên Bạch nhàn nhạt nói: “Không được thì không được, không có gì quan trọng, ăn cơm.”
Làm sao có thể không quan trọng.
Cô rất thích quyển tiểu thuyết này, nghĩ đến việc có thể đóng vai trong đó, từ khi biết có thể thử vai, cô mỗi ngày đều chăm chỉ xem kịch bản, mỗi ngày đều đứng trước gương đối diễn, cô dốc hết sức lực vào nó……
Làm sao có thể , không như thế nào quan trọng.
Sự mất mát trong lòng bị Quan Nguyên Bạch nhẹ nhàng hất một gáo nước, Quan Tri Ý đập mạnh đôi đũa xuống bàn, tức giận nói: “Nó đối với em rất quan trọng !”
Quan Nguyên Bạch tay cầm đũa, ngước mắt nhìn cô: “Em tức giận cái gì?”
Quan Tri Ý trừng mắt nhìn anh: “Anh cái gì cũng không biết, cho nên mới không cảm thấy có gì quan trọng !”
Sắc mặt Quan Nguyên Bạch hơi trầm xuống: “Vậy em nói xem nó có gì quan trọng, không có vai này thì sẽ có vai khác. Tiểu Ngũ, em ở trong giới lăn lộn 5 năm, khi nào mới có thể từ bỏ.”
"Em không từ bỏ !” Quan Tri Ý đứng lên, “Anh dựa vào cái gì mà bắt em từ bỏ, bởi vì cảm thấy em sẽ giống mẹ à. Anh, mẹ là mẹ, em là em, em thích làm diễn viên, em thật sự rất thích !”
“Quan Tri Ý !”
“Em không muốn nói chuyện với anh nữa!” Quan Tri Ý lấy túi, quay đầu đi ra ngoài.
Quan Nguyên Bạch nhìn Quan Tri Ý kéo cửa bỏ đi, ánh mắt hiện lên một tia đau xót.
Thích Trình Diễn đứng dậy: “Tớ đi xem.”
Quan Nguyên Bạch giơ tay xoa ấn đường: “Phiền phức.”
Thích Trình Diễn không nói cái gì, đứng dậy ra cửa.
Nhà hàng gần hồ, phía sau là một cái hành lang dài hướng ra hồ.
Thích Trình Diễn ra khỏi nhà hàng, nhìn thấy cái bóng dài xa xa trên hành lang.
Anh nhíu mày, tiến đến.
**
“Tiểu Ngũ.”
Sau lưng vang lên giọng của anh, Quan Tri Ý duỗi tay lau nước mắt, không quay đầu lại: " Em có thể tự mình về.”
Thích Trình Diễn nắm lấy cổ tay cô, “Em từ từ.”
Quan Tri Ý vẫn không chịu quay đầu lại, Thích Trình Diễn bất đắc dĩ đi vòng ra trước mặt cô.
Trước mắt là cô gái nhỏ đeo khẩu trang, chỉ thấy đôi mắt đỏ bừng, trên lông mi còn có vệt nước mắt, nhìn rất tội nghiệp.
Khi nhìn thấy cô khóc anh luôn luôn bất lực không thể làm được gì: “Đừng khóc.”
Quan Tri Ý quay đầu đi, thanh âm rầu rĩ từ khẩu trang phát ra: “Em không khóc.”
“Đã như vậy rồi còn bảo không có khóc?”
Lúc này trong lòng Quan Tri Ý rất loạn, cô rất muốn nhân vật Chiêu Dương, hơn nữa cô đã cho rằng nhân vật này tám chín phần đã nằm trong tay mình, kết quả thế nhưng lại là không trúng tuyển. Trượt vai đã đành, còn phải nghe anh trai nói những lời tổn thương như vậy, ủy khuất của cô quả thật không có chỗ để bùng phát.
“Rốt cuộc sao lại thế, nói cho anh nghe.”
Thích Trình Diễn ôm lấy mặt cô, ngón cái lau đi như những vệt nước mắt còn đọng lại, “Đã lớn như vậy rồi, vẫn còn khóc như trẻ con.”
Quan Tri Ý ngước mắt nhìn Thích Trình Diễn, không biết làm sao, càng muốn khóc. Vì thế giây tiếp theo, nước mắt cứ xông ra như mưa, không thể kiềm chế được.
Thích Trình Diễn sửng sốt một chút: “Em......"
“Em có nghe thấy anh nói gì không..."
“Nói cái gì?”
“Chúng ta ra xe vừa đi vừa nói……”
Thích Trình Diễn suy nghĩ một chút, ra đến đường, cô tin rằng mười phần nhân vật này đã là của cô, còn nói khi có thông báo, anh sẽ thưởng cho cô. Nhưng không nghĩ tới, lại không trúng tuyển.
Đứa nhỏ này chắc cảm thấy mất mặt.
Thích Trình Diễn lắc đầu cười: “ Em nói tới việc này khi nào.”
“Em chính là muốn nói, anh khẳng định sẽ cười em…… Đã không có…… Sao em có thể tự tin được như thế chứ……”
“Không có, anh không có cười em.”
Thích Trình Diễn vừa lau nước mắt cho cô vừa nói, “Nghe lời, không được khóc.”
Quan Tri Ý đeo khẩu trang, cho nên khóc làm cho hô hấp càng khó khăn, cô đem khẩu trang kéo xuống, lộ ra cái mũi đỏ bừng: “Chính bản thân em đã buồn rồi, đã như thế mà anh trai em còn mắng em ——”
“Đây là cậu ấy không đúng, quay lại anh nói với cậu ấy.”
Quan Tri Ý ổn định lại hô hấp, nghiêm túc hỏi: " Anh có thể nói thắng anh ấy?”
Thích Trình Diễn dừng lại, bật cười: “Anh sẽ cố?”
“Bỏ đi…… Nói không lại đâu.”
Quan Tri Ý rũ mắt, “Có lẽ anh ấy nói rất đúng, em lăn lộn 5 năm không ra cái gì, chính bản thân em có vấn đề, thật sự thất bại rồi.”
“Không phải, chỉ là cơ hội vẫn chưa đến với em mà thôi.”
Thích Trình Diễn vỗ đầu cô, “Em thực sự rất giỏi, đối với bản thân phải có tin tưởng.”
Lồng ngực Quan Tri Ý run lên: “Thật à?”
“Ừ.”
Cảm giác buồn tủi giống như nhờ một câu nói ôn nhu của anh mà biến mất, Quan Tri Ý nhìn vào mắt anh, cảm thấy trái tim đều sống lại.
Thình thịch, thình thịch---
Đập đến vang dội.
“Được rồi, anh đưa em về, đừng đứng ở đây.” Thích Trình Diễn nói.
Quan Tri Ý để cho anh nắm tay, ngây ngốc mà đi theo anh.
“Anh Trình Diễn.”
“Hửm?”
“Em, không có gì……”
Thích Trình Diễn quay đi lại nhìn cô một cái, cười nhẹ, giống như đang cười cô lớn thế này mà vẫn còn khóc.
Quan Tri Ý cúi thấp đầu, nghe thấy trái tim mình vẫn nhảy lên một cách kỳ lạ.
Thật ra, có chuyện muốn nói.
Cô muốn nói, anh vẫn tốt như trước kia.
Không đúng, so trước kia, anh còn tốt hơn……