Sau khi đưa Quan Tri Ý về nhà, Thích Trình Diễn lại lái xe đến nhà hàng.
Trước khi vào trong, anh gọi cho trợ lý một cuộc điện thoại.
“Thích tổng.”
Thích Trình Diễn: “ Các vai diễn trong《 Vương Triều 》 đều đã định?”
Trợ lý sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ quan tâm đến việc nhỏ nhặt này, “Mấy ngày hôm trước thử vai, hôm nay chắc là chọn xong rồi.”
“Cho người đi xem danh sách đi, thuận tiện hỏi một chút, vì sao Quan Tri Ý bị loại.”
Thích Trình Diễn đã quyết định lấn sân sang giới giải trí, lần trước đầu tư 《 Vương Triều 》 cũng chỉ là mở đầu, không phải việc gì lớn. Cho nên trợ lý bắt đầu nghi ngờ vì sao lại hỏi chuyện này, nhưng lúc nghe thấy tên Quan Tri Ý, anh đã rõ ràng.
Thế nhưng vị thiên kim kia bị loại?
Khó trách ông chủ lại tự mình gọi điện tới hỏi.
Tắt điện thoại, Thích Trình Diễn đẩy cửa phòng bao ra. Quan Nguyên Bạch vẫn còn ngồi đấy, nhưng thức ăn trên bàn đều đã dọn hết, thay vào đó là trà và một ít đồ tráng miệng.
“Đưa nó về rồi à?”
Quan Nguyên Bạch giống như đã sớm biết anh sẽ quay lại.
Thích Trình Diễn ngồi xuống đối diện, ừ một tiếng.
Quan Nguyên Bạch khẽ nhếch khóe môi, giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ: “Mỗi lần cãi nhau đều là cậu đi an ủi, khó trách khi còn nhỏ đã nói tớ không tốt bằng cậu.”
Thích Trình Diễn hơi nhướng mày: “Lời này nghe có chút chua.”
“Con nhỏ kia không có lương tâm.”
Thích Trình Diễn không nói tiếp, chỉ rót cho mình một chén trà. Uống một ngụm sau đó anh mới nói: “Nguyên Bạch, tớ biết cậu và ba cậu có khúc mắc ở trong giới giải trí, nhưng Tiểu Ngũ nói không sai, em ấy là em ấy, mẹ cậu là mẹ cậu.”
Quan Nguyên Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lúc bà ấy qua đời Tiểu Ngũ vẫn còn nhỏ, cho nên khi đó Tiểu Ngũ chỉ biết hâm mộ bà ấy, chỉ cảm thấy rằng bà ấy tốt nhất trên thế giới, nhưng mà việc đó xảy ra có thể khiến cho mọi người không thể thừa nhận.”
“Tớ biết.” Thích Trình Diễn từ nhỏ đã sớm chiều chung đụng với Quan gia, làm sao mà không biết được nhà họ xảy ra chuyện gì.
Thích Trình Diễn: “Nhưng khi đó Tiểu Ngũ còn nhỏ không hiểu chuyện, trưởng thành rồi đã hiểu rõ hơn. Nhưng mà cô vẫn muốn bước vào con đường của mẹ mình, vẫn là muốn làm diễn viên, có thể thấy được em ấy không bị ảnh hưởng, mà là thật sự thích.”
Quan Nguyên Bạch nhíu mày: “Nhưng mà, lúc trước mẹ tớ có toàn bộ Quan thị ở đó chống lưng nhưng vẫn bị trầm cảm không giải quyết được vấn đề gì, tại sao Tiểu Ngũ cứ phải bước vào con đường này. Tớ chỉ hy vọng em ấy có thể ngoan ngoãn ở nhà, mọi người đều đặt nó trong lòng bàn tay mà nâng niu, căn bản không cần phải lăn lộn mệt mỏi như vậy…… Thôi quên đi, lời này tớ nói với nó vô số lần rồi, nó hiểu rõ, nhưng mà bây giờ đang ở trong tuổi phản nghịch nên đâu dễ dàng nghe lời.”
“Ngay từ đầu tớ cũng chỉ cho rằng em ấy đang trong thời kì phản nghịch, nhưng bây giờ tớ cảm thấy em ấy sẽ không từ bỏ.” Thích Trình Diễn nói.
Tay cầm chén trà của Quan Nguyên Bạch hơi dừng lại nghe thấy Thích Trình Diễn tiếp tục nói: "Nhà cậu có ràng buộc thì cứ để đó đừng áp đặt lên người em ấy, làm vậy chỉ khiến cho em ấy càng khó chịu mà xa lánh thôi. Nếu cậu còn lo lắng, tớ giúp cậu trông em ấy.”
Quan Nguyên Bạch nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
Thích Trình Diễn thấp giọng cười: “Bây giờ Thích thị lấn sân sang lĩnh vực giải trí, về sau tương đối hiểu biết về ngành này. Có điều cậu yên tâm, chỉ là trông coi thôi, sẽ không cố ý nâng đỡ.”
Quan Nguyên Bạch: “Nhưng……”
“Cậu thật sự muốn mất đi người em gái này ?”
Quan Nguyên Bạch hơi hé miệng, đau đầu xoa xoa ấn đường: “Tớ nào biết làm gì đối với nó, cậu xem vừa rồi nó…… không nói hai lời lập tức bỏ đi.”
“Tiểu Ngũ thật ra rất dễ nói chuyện.” Thích Trình Diễn nói, “Dỗ dành là ngoan.”
“Đó là đối với cậu.” Quan Nguyên Bạch cạn lời nói, “Cậu nhìn xem nó có để tớ dỗ dành được hai câu không?”
Thích Trình Diễn khóe miệng hơi cong lên: “Đó là vấn đề của cậu.”
“……”
Hai người nói chuyện xong, Quan Nguyên Bạch cảm thấy thoải mái hơn. Thấy vậy, Thích Trình Diễn trở về công ty.
Anh vừa về không lâu, rất nhiều việc cần xử lý. Cho nên mãi cho đến 7 giờ tối, anh mới xử lý xong một phần định về nhà. Nhưng vào lúc này, điện thoại vang lên.
“Alo.”
“Thích tổng, đã cho người điều tra, vấn đề của Quan tiểu thư đã có kết quả.”
Thích Trình Diễn lại ngồi xuống ghế: “Nói.”
“Là như vậy, ban đầu phía đạo diễn cùng tác giả rất vừa lòng với Quan tiểu thư, vốn dĩ đã chuẩn bị ký hợp đồng, nhưng sau đó lại đột nhiên bị thay thế.”
“Thay thế?”
“Đúng vậy.”
Trợ lý nói, “Nhân viên công tác nói rằng, là vì Trịnh tiểu thư Trịnh Diệc Đồng, Triệu tổng Nghệ Tinh có vẻ thân với Trịnh Diệc Đồng, hơn nữa Trịnh gia trong giới có vẻ có quyền, cho nên Triệu tổng đối Trịnh tiểu thư rất quan tâm nâng đỡ. Trịnh tiểu thư một hai phải đuổi Quan tiểu thư, cho nên Triệu tổng đã cho người thay, bởi vì đây là phim của Nghệ Tinh, hơn nữa Quan tiểu thư cũng là nghệ sĩ của Nghệ Tinh, nên dễ dàng giải quyết……”
Ngón tay Thích Trình Diễn ở trên bàn phím gõ nhẹ một cái, giọng có chút tức giận: “Trịnh Diệc Đồng cùng cô ấy có thù oán?”
“Cái này……”
“Thực sự có?”
“Thật ra nguyên nhân chắc là…… Ngài.”
Thích Trình Diễn ngạc nhiên: “Tôi?”
“Đúng vậy.”
Trợ lý ho nhẹ, “Nghe nói Trịnh tiểu thư là bởi vì sự việc lần trước ở khách sạn Nam Tước mà ghi hận Quan tiểu thư, ngay từ đầu là vì kiêng kị ngài, sau lại phát hiện ngài cùng Quan tiểu thư không có quan hệ gì…… Cho nên ở trả thù.”
“Trả thù?”
Ánh mắt Thích Trình Diễn trầm xuống “Trịnh Diệc Đồng là diễn viên của《 Vương Triều 》?”
“Vâng.”
Thích Trình Diễn trầm mặc một lát: “Nói với Triệu Chí Huy, đổi cô ta đi. Còn về việc của Tiểu …… Quan Tri Ý, giữ lại quyết định ban đầu. Nếu Triệu Chí Huy còn có ý kiến gì, bảo ông ta đến tìm tôi.”
Giọng điệu của Thích Trình Diễn không nghiêm trọng, nhưng trợ lý lại nghe ra được anh tức giận, vì thế vội vàng nói: “Được, Thích tổng.”
**
Thật ra cái việc bị đổi đi này xưa nay xảy ra rất nhiều, nhưng từ trước đến nay Quan Tri Ý chưa từng buồn như vậy.
Bởi vì cô rất thích quyển tiểu thuyết này, quá coi trọng lần thử vai này, đáng tiếc…… nói chung vẫn không được.
Tối hôm qua sau khi trở về, cả đêm Quan Tri Ý không ngủ được, cho nên ngày hôm sau Lưu Vân gọi điện bảo cô chuẩn bị, cô ngây cả ra.
“Chị Vân ? Xuống lầu? Xuống lầu làm gì?”
"Bây giờ chị lập tức đến nhà em, em nhanh lên.”
“Ừm?”
“Ừm cái gì! Ký hợp đồng, bây giờ lập tức đi ký hợp đồng, mau chuẩn bị một chút!”
“???”
……
Lên voi xuống chó đại khái chính là trường hợp của cô bây giờ.
Quan Tri Ý không rõ vì sao mình không được tuyển, cũng không rõ vì sao qua một đêm lại nói muốn ký hợp đồng.
Cho nên sau khi kí hợp đồng, cô vẫn cảm thấy mơ hồ không chân thực.
“Rốt cuộc vì cái gì……”
Trên đường, Quan Tri Ý không nhịn được hỏi.
Lưu Vân nhìn cô một cái, cười nói: “Em không biết vì sao? Giả bộ làm gì.”
Quan Tri Ý không hiểu gì: “Em thật sự không biết.”
Lưu Vân nghi ngờ: “Thích Trình Diễn lên tiếng nói rằng phải để em diễn, chẳng lẽ việc này không phải là em tìm anh ta nói sao?”
Quan Tri Ý ngây ngẩn cả người: “Em làm sao có thể tìm anh ấy được .”
“Nhưng chính anh ta sắp xếp.”
Lưu Vân nghĩ nghĩ nói “Xem ra anh ta rất thích em, biết em bị người ta bắt nạt còn giúp em báo thù.”
“Báo thù?”
"Em không biết sao, lần trước Trịnh Diệc Đồng ra tay đuổi em ra khỏi đoàn. Mà bây giờ, Trịnh Diệc Đồng không hề tham gia 《 Vương Triều 》, chị nghe thấy trợ lí bên người Triệu tổng nói, Thích Trình Diễn tìm người thay cô ta.”
“Sao có thể……”
“Sao mà không thể, Thích Trình Diễn tự mình đưa chúng ta vào, Triệu tổng còn dám lên tiếng? Anh ta là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, hơn nữa… Còn có một nguyên nhân đặc biệt không thể nói, nhưng mà sau này em sẽ biết.”
Quan Tri Ý ồ một tiếng, không hỏi nhiều.
Cô lấy di động ra, mở WeChat, nhìn thấy ảnh đại diện của Thích Trình Diễn, nhất thời cô lại không biết muốn nói gì.
Có chút kích động, cũng có chút không thể tin.
Anh giúp cô, nhưng mà……
Không phải chính anh nói sẽ không giúp sao.
“Tri Ý, em không biết những việc này sao? Chẳng lẽ là Thích Trình Diễn đang theo đuổi em?”
“Khụ ——”
Quan Tri Ý bị sặc: “Cái gì?”
Lưu Vân mang vẻ mặt đã hiểu: “Nếu em nói không có quan hệ, vậy chị sẽ xem đây là đang theo đuổi em.”
“……”
Quan Tri Ý nhìn vẻ vui sướng của Lưu Vân, tự nhiên không muốn giải thích rõ ràng.
Cô nhẹ nhàng thở một hơi, dứt khoát không nói, dù sao, nói như thế nào Lưu Vân cũng sẽ không tin.
Quan Tri Ý nắm chặt di động, cúi đầu, chậm chạp gõ mấy chữ gửi cho Thích Trình Diễn.
【 Chuyện vai diễn, em biết rồi. 】
Vài phút sau, Thích Trình Diễn trả lời cô: 【 Ký hợp đồng rồi? 】
Quan Tri Ý: 【 Vâng. 】
Thích Trình Diễn: 【 Thế là được rồi. 】
Quan Tri Ý: 【 Cảm ơn anh. 】
Thích Trình Diễn: 【 Cũng không phải hoàn toàn là giúp em. Là vì bộ phim này có thể diễn thuận lợi, em được đãi diện nhìn trúng, tức là em hợp với nhân vật này. 】
Quan Tri Ý: 【 Vậy còn Trịnh Diệc Đồng? 】
Thích Trình Diễn: 【 Anh không hi vọng có người ở trong hạng mục của anh muốn làm gì thì làm. 】
Khóe miệng Quan Tri Ý khẽ nhếch, muốn cười, nhưng lại sợ bị Lưu Vân thấy vội vàng nhịn lại.
【 Vẫn là muốn cảm ơn anh. 】
【 Ừm. Tính cảm ơn như thế nào ? 】
Quan Tri Ý nghĩ nghĩ: 【 Mời anh ăn cơm ăn cơm! Nhưng bây giờ em phải đi quay chương trình, cho nên ngày mai thế nào? Anh có rảnh không? 】
【 Được, anh biết rồi! 】
【 Vâng ! 】
Tắt di động, Quan Tri Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cửa sổ ảnh phản chiếu lên hình ảnh cô cười, cái kiểu này không cách nào kiềm chế.
“Chị sẽ xem đây là đang theo đuổi em” —— trong đầu đột nhiên nghĩ đến những lời này.
Quan Tri Ý hơi xấu hổ, duỗi tay ôm lấy khuôn mặt.
Tuy rằng…… Cô biết đây là Lưu Vân hiểu sai mới nói ra những lời này, cũng biết chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Nhưng không biết vì cái gì, lúc nghĩ đến câu này, ngực cô, lại có một loại cảm giác rung động kỳ lạ.
**
Ngày hôm sau, sau khi quay xong《 Cút đi, mỡ! 》, trước khi đi Quan Tri Ý thu thập hành lý.
Thu thập xong, cô chạy đi trang điểm, chuẩn bị đi ăn cơm với Thích Trình Diễn.
Đại khái là biết cô không lái xe, cho nên Thích Trình Diễn trực tiếp đến tiểu khu đón cô, sau đó lại cùng đi nhau đến nhà hàng.
“Cửa hàng này em đã từng ăn qua, rất ngon.”
Bước vào phòng bao, Quan Tri Ý giới thiệu thực đơn cho Thích Trình Diễn, giới thiệu: “Món gà sốt tiêu, món thịt bò này…… Cả tráng miệng cũng ngon, mỗi thứ một phần, được không?”
Thích Trình Diễn cười nhìn cô: “Được.”
“Vâng!”
“Ngày hôm qua nghe nói em đi quay chương trình?”
Quan Tri Ý: “Đúng vậy, vài nghệ sĩ tụ họp, cùng nhau sống ở một cổ trấn gần đó, rất thuận lợi.”
“Lúc trước chưa từng nghe nói em muốn quay chương trình thực tế.”
“Đây là chuyện trước đây, chị Vân nói cái chương trình này có thể nổi, em đi cũng có lợi.”
Thích Trình Diễn gật đầu, hỏi: “Có những ai?"
“Có thầy Hầu Lục, Tiêu Nhiên, Lâm Giai Nhi……”
“Tiêu Nhiên?”
Quan Tri Ý: “Vâng, cậu ấy rất nổi anh cũng biết à? Là xem tác phẩm của cậu ấy hay ——”
“Quen ở nước ngoài.”
Quan Tri Ý: “Ồ? Quen biết như thế nào vậy?”
Thích Trình Diễn nói: “Năm trước công ty có sản phẩm do cậu ấy đại ngôn, sau đó thì quen.”
“Vậy sao?”
……
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, đồ ăn cũng đã đưa lên.
Nhưng mới vừa ăn không được mấy miếng, điện thoại Quan Tri Ý đột nhiên vang lên. Bởi vì di động của cô đặt ở trên mặt bàn, cho nên Thích Trình Diễn cũng thấy được trên màn hình biểu tên liên hệ —— Hoa Hoằng Hi.
Quan Tri Ý nhìn thấy tên liên hệ này theo bản năng nhìn Thích Trình Diễn một cái, chỉ thấy người này ánh mắt nhàn nhạt, hỏi cô: "Sao thế, không nghe à?"
“À!” Quan Tri Ý lập tức cầm lấy di động, ấn nghe, “Alo.”
Bắt máy đầy bên kia vang lên giọng Hoa Hoằng Hi: “Tri Ý, hôm nay có rảnh không, chúng ta đi hẹn hò đi. Ví dụ như cùng nhau ăn một bữa cơm gì đó, bằng không……”
"Tôi đang ăn cơm với anh Trình Diễn!”
Quan Tri Ý sợ Hoa Hoằng Hi nói ra cái gì, cũng sợ Thích Trình Diễn ngồi ở đối diện nghe thấy, cho nên lập tức mở miệng nhắc nhở Hoa Hoằng Hi.
Hoa Hoằng Hi dừng một chút mau chóng phản ứng: “À, vậy... để lần sau nhé. Em đừng nói tôi gọi điện thoại cho em.”
Quan Tri Ý: “……”
Sớm biết đã tốt !
“Nó nói cái gì.” Thích Trình Diễn ở đối diện hỏi.
Quan Tri Ý lắc đầu: “Không có gì, anh ấy muốn mời em ăn cơm……”
Thích Trình Diễn duỗi tay: “Đưa di động cho anh.”
Quan Tri Ý ngước mắt nhìn anh một cái, có chút không tình nguyện.
“Đưa anh.”
“……”
Vẫn không dám không đưa.
Thích Trình Diễn nhận lấy di động, trực tiếp gọi đi: “Nếu mời ăn cơm thì tới đây ăn.”
Hoa Hoằng Hi hoảng sợ: “Không cần đâu anh, thật ra em có chút việc……”
“Đến đây.”
Hoa Hoằng Hi: “……”
Giọng Thích Trình Diễn trầm xuống: “Hoa Hoằng Hi, đừng để anh nói lần nữa.”
“Tới tới tới, làm sao em không tới được.”
Hoa Hoằng Hi ở đầu bên kia gãi đầu, bất đắc dĩ nói: “Gửi địa chỉ cho em…”