Tống Như Nguyện cảm thấy Kỳ Ngự hơi bị quá mức thành thực.
Mình hỏi gì thì hắn đáp nấy, rõ ràng chính mình cũng không muốn biết những chuyện đó, nhưng vẫn không nhịn nổi đi hỏi.
Thế mà Kỳ Ngự còn thành thực trả lời, nghe xong thì thấy lòng ghen tuông cực kỳ, ngay thời điểm bài xích hắn nhất ấy cứ nhiên còn dám làm hiệp tiếp.
Lúc đó cậu thật sự phí rất nhiều sức lực mới nhịn lại không đá hắn xuống giường.
Cậu ở trong khách sạn nán lại rất lâu, xong lại tính đi bộ trở về trường, lúc đi ngang qua khu chợ đêm ở gần trường thì bắt gặp được chuyện kia.
Cậu thật sự không ngờ đến sẽ gặp Kỳ Ngự, khi đó còn luống cuống một hồi.
Lúc trước đoán Kỳ Ngự sẽ thích kiểu con trai dịu ngoan, nên đem mình biến thành tính cách như vậy, hiệu quả rất tốt.
Nhưng cậu chưa nghĩ đến sẽ bị lộ tẩy nhanh như vậy, lúc ở cục cảnh sát mọi sự ghen tuông đều biết thành bất an.
Cậu sợ Kỳ Ngự phát hiện mình treo đầu dê bán thịt chó, sẽ giận cậu.
Nhưng Kỳ Ngự hình như…..càng đối xử tốt với cậu hơn, hoặc nói càng dính cậu hơn.
Bọn họ ngã đầu là ngủ, ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
Điện thoại của Kỳ Ngự vang lên, là nhiệm vụ khẩn cấp cần tập hợp cho nên ngày nghỉ của hắn đi tong.
Tống Như Nguyện giục hắn: “Dậy nhanh.”
Kỳ Ngự chôn mặt trước ngực của cậu, nhè nhẹ cọ làm nũng lười biếng nói: “Không muốn đi làm, muốn ngủ với em.”
Tống Như Nguyện bật cười: “Vậy thì không đi.”
Kỳ Ngự lầm bầm cọ loạn ở trong ngực của cậu một phen, sau cùng, hắn đè Tống Như Nguyện ra hôn nửa phút.
Dán lên môi cậu rồi nhìn thẳng vào mắt cậu, nhỏ giọng nói: “Như Nguyện, đợi em đủ tuổi kết hôn rồi chúng ta đi lãnh chứng nhé.”
Tống Như Nguyện thấy tim của cậu bị thứ gì đó ngọt ngào lắp tràn đầy, hơi thở không ổn định vừa căng thẳng vừa rung động.
Con mắt cậu cong lên, nói với Kỳ Ngự một cách ngoan ơi là ngoan: “Dạ.”
Kỳ Ngự đạt được câu hứa hẹn, tâm tình cực kỳ tốt đi làm.
Mối quan hệ giữa hắn và Tống Như Nguyện càng ngày càng bền chặt, mặc dù ít gặp mặt, nhưng trước sau vẫn duy trì được mặn nồng.
Không phải là ra sức gìn giữ gì, chỉ là hắn và Tống Như Nguyện luôn cảm nhận được sự nồng nhiệt từ đối phương.
Khát cầu đối phương của bọn họ bị gián đoạn bởi công việc, cho nên lúc gặp mặt luôn tích góp rất nhiều rất nhiều tình cảm nồng nhiệt.
Khi hai người bọn họ ở bên nhau được mười tháng, tới ngày sinh nhật của Tống Như Nguyện.
Ngày đó, hắn đã phạm phải một sai lầm chết người.
Hắn quên mất ngày sinh nhật của cậu.
Kỳ thực quên sinh nhật cũng không tính là gì, ngày đó hắn còn nói dối.
Nói dối cũng không tính là gì, hắn còn bị bắt quả tang, hơn nữa là lúc bị bắt quả tang khi hắn ở cùng với Bành Nhiên.
Cái lần đó, hắn mém nữa trở về thành cẩu độc thân.
Trước ngày đó, hắn cảm thấy đứa trẻ Tống Như Nguyện này thật sự cực kỳ hiểu chuyện.
Sự tín nhiệm của Tống Như Nguyện đối với hắn làm cho Đinh Viễn cũng cảm thấy khó tin.
Dù sao thì cái tính chất công việc của bọn hắn thật sự không cho người ta được cảm giác an toàn nào, nhưng Tống Như Nguyện trước giờ chưa từng oán trách, cũng chưa từng hỏi qua.
Sau ngày đó, hắn hiểu được một điều, không thể đem sự tín nhiệm của người khác dành cho mình làm lý do phạm tội của bản thân, coi nó là điều dĩ nhiên mà vòi hỏi dung túng.
Đấy là một ngày tháng bốn, thành phố lại nghênh đón một mùa xuân đến.
Hắn trên đường chấp hành nhiệm vụ thì nhận được điện thoại của Bành Nhiên gọi đến.
Bành Nhiên nói với hắn: “Em ly hôn rồi, em muốn gặp anh.”
Hắn còn tưởng lúc đó mình nghe lầm, đợi sau khi phản ứng lại thì hắn rất trực tiếp nói thẳng với y, hắn hiện tại đã có bạn trai rồi.
Bành Nhiên nói: “Em biết, em từng nhìn thấy ở dưới lầu nhà anh.
Là một chàng trai rất dễ thương, có hơi giống với em lúc trước.”
Kỳ Ngự rất muốn phản bác lại, nhưng lại cảm thấy không ý nghĩa gì, hắn nói: “Tôi cúp trước.”
Giọng nói của Bành Nhiên rất mệt mỏi, còn mang giọng thút thít dường như đã uống rượu: “Anh sợ cậu ấy biết sao?”
Kỳ Ngự: “Như Nguyện em ấy……”
Bành Nhiên: “Cậu ấy không giống một người nhỏ mọn, em chỉ muốn gặp mặt anh.
Chúng ta lại không có làm cái gì, chỉ là một cuộc gặp mặt giữa bạn bè với nhau thôi, cũng không được sao?”
Kỳ Ngự: “…..”
Bành Nhiên: “Cậu ấy sẽ không để bụng.”
Kỳ Ngự tự nghĩ, Như Nguyện tính cách tốt chắc là sẽ không để bụng tới, nhưng mà…..
Bành Nhiệt trực tiếp khóc lên, rất đau khổ nói: “Kỳ Ngự, hãy xem tình cảm của lúc trước, mà qua gặp em đi, rất gần ngay gần nhà anh thôi.”
Thành thực mà nói, quan hệ của Kỳ Ngự và Bành Nhiên của lúc trước rất tốt, hai người chưa từng cãi vã trận nào.
Người đàn em nhỏ hơn anh một khóa này tính cách rất tốt, bọn họ về mọi mặt đều rất hợp nhau.
Nếu không có cái chuyện Bành Nhiên kết hôn thì có lẽ hiện tại bọn họ cũng rất ổn định với nhau.
Hơn nữa Bành Nhiên kết hôn cũng là do gia đình bức ép, hắn trách y nhưng không có hận y.
Y đột nhiên ly hôn, hiện tại khóc thê thảm như vậy.
Lại nói chính mình đang ở quán bar, nghe ở chung quang rất ồn ào.
Não của Kỳ Ngự lúc đấy thoáng giật, còn thật sự sợ y xảy ra chuyện gì nên đã đến tìm.
Sau đó, xảy ra màn đánh ghen kinh điển.
Hắn tìm được Bành Nhiên ở trong quán bar, rồi đem người rời khỏi.
Đến một tiệm cà phê an tĩnh, nói: “Cậu muốn nói chuyện gì, hiện tại nói đi.”
Bành Nhiên chống má nhìn hắn, trong cặp mắt đều là bi thương tan nát.
Y bắt đầu nói những chuyện nhỏ nhặt lúc trước của hai người họ.
Kỳ Ngự nghe có hơi không kiên nhẫn, hắn thấy hiện giờ thật phí thời gian, hơn nữa hắn luôn cảm thấy chính mình dường như quên mất chuyện gì ấy, trong lòng bất an.
Hắn vừa mới kết thúc một tuần nhiệm vụ có hơi dài nên người đã rất mệt.
Vốn dĩ tính về nhà điện thoại cho Tống Như Nguyện sau đó nghỉ ngơi.
Ai ngờ đột ngột lại bị kéo về hồi ức xưa cũ, hơn nữa là còn chuyện xưa cũ không thể nào quay về được nữa, hắn thật sự thấy phiền.
Khi điện thoại vang lên, Bành Nhiên dừng lại không nói mà yếu ớt cười cười với Kỳ Ngự: “Bạn trai hiện tại của anh à?”
Kỳ Ngự nhìn thấy tên của Tống Như Nguyện trên điện thoại, thì có chút không biết xoay sở làm sao.
Lúc này hắn mới cảm thấy chột dạ, chột dạ đến mức lúc điện thoại gác máy rồi mà hắn cũng không bấm nghe.
Bành Nhiên hỏi: “Tại sao không nghe máy?”
Bỗng có người gõ lên cửa sổ thủy tinh sát đất của tiệm cà phê, bọn họ đang ngồi dựa vào cửa sổ này.
Kỳ Ngự bất giác quay đầu lại, sau đó tim ‘lộp bộp’ một cái.
Tống Như Nguyện đang cầm điện thoại đứng ở phía ngoài, lúc đối mặt, hắn nhìn thấy Tống Như Nguyện đang cong môi lên cười với hắn một cái.
Cười rất sáng lạn, chỉ là trong con mắt ấy lại không có ý cười.
Chàng trai rời khỏi trước cửa sổ đi về phía cửa chính.
Ánh mắt Bành Nhiên dời đến trên người Kỳ Ngự, nhếch môi nói: “Ghen rồi? yên tâm em sẽ giải thích với cậu ấy.”
Kỳ Ngự không nói gì, hắn hiện tại đứng ngồi không yên, điện thoại bị niết chặt ở trong tay hắn.
Ở mười phút trước, hắn vừa mới trả lời Tống Như Nguyện nói mình đang ở ký túc xá.
Hiện tại hắn thậm chí không dám nghĩ, lát nữa Tống Như Nguyện qua đây sẽ có phản ứng như thế nào.
Khoảng thời gian về sau, đời này của hắn không muốn trãi nghiệm qua lần thứ hai.
Người con trai vừa mới tròn hai mươi tuổi này rất tự nhiên ngồi bên cạnh chỗ của Kỳ Ngự, sau đó hỏi rất lịch sự: “Vị này là?”
Không đợi Kỳ Ngự trả lời, Bành Nhiên đã tự giới thiệu mình: “Bành Nhiên.”.
ngôn tình sủng
Y nhìn Kỳ Ngự, cười khẽ nói: “Là bạn trai cũ, A Kỳ nhắc qua với cậu rồi nhỉ.”
Kỳ Ngự thấy mình tèo rồi, Bành Nhiên nói sẽ giải thích.
Giải thích như vậy nghe lại càng giống đang đổ dầu vào lửa.
Tống Như Nguyện quét mắt qua Kỳ Ngự, nói: “Tên thì anh ấy chưa từng nhắc tới, nhưng mà quả thật từng nói đến có một người yêu cũ.”
Mắt Bành Nhiên rõ ràng sáng lên, y dò hỏi theo: “Nói tôi về cái gì?’
Tống Như Nguyện bưng cà phê của Kỳ Ngự lên, Kỳ Ngự nhìn thấy rất rõ.
Cậu đem chỗ hắn từng uống qua quay đi, đổi lại một chỗ sạch sẽ khác nhấp một ngụm.
Trong lòng hắn hoảng sợ cực kỳ, muốn mở miệng thì lại nghe Tống Như Nguyện nói: “Cũng không nói cái gì, chỉ nói là anh rất tốt.”
Trong lòng Kỳ Ngự càng ngày càng loạn, muốn đánh gãy cuộc trò chuyện nhưng phản ứng của Tống như Nguyện cho hắn biết, hắn hiện tại mà xen vào thì có thể sẽ chết càng thảm hơn.
Bành Nhiên khe khẽ thở dài, chống lên má nhìn Kỳ Ngự dường như đang hồi tưởng lại hồi ức: “A Kỳ mới thật sự tốt, lúc đó công việc ảnh bận, vì đến gặp tôi mà lái xe suốt đêm đến, có lúc thì ở trong xe……sau đó hừng đông lại chạy trở về.”
Ở trong xe…..
ở trong xe nói chuyện sao……đệch, kia mới vài lần sao!
Kỳ Ngự hết nhịn nổi xen miệng vào: “Như Nguyện, anh không…..”
Ngữ khí của Tống Như Nguyện nhẹ nhàng: “Đúng đó, ảnh cực kỳ tốt.”
Bành Nhiên cười cười ôn nhu, nói: “Chúng tôi ra ngoài nói chuyện thôi, cậu chắc sẽ không để ý đâu nhỉ.”
Bành Nhiên đang cố ý, trong lòng Kỳ Ngự giận dữ, hắn không biết Bành Nhiên vì sao hiện tại lại biến thành như vậy.
Lúc hắn nhịn không nổi muốn nói chút gì đó, thì trên đùi bỗng nhiên ăn đau, hắn đành ngậm miệng lại.
Dưới bàn, bà xã đang lẳng lặng ngắt đùi của hắn.
Tống Như Nguyện cười nhạt nói: “Đàn ông mà, luôn nhớ thương đến người cũ, lén ra ngoài mèo mả gà đồng, tôi không trách anh ấy.”
Tống Như Nguyện hôn lên mặt của Kỳ Ngự một cái, thả tay ra đi sờ đùi của hắn, sờ đến trong mép đùi lại vểnh môi hôn lên miệng của hắn một cái, rất rộng lượng nói: “Anh trai, chơi mệt rồi thì nhớ về nhà đó, em còn đang chờ anh trai ở nhà.”
Lời vừa dứt, đùi hắn cũng nhận được độc thủ tàn nhẫn.
Đây còn là bạn trai nhỏ ngoan ngoãn dễ thương mềm mại kia không? Kỳ Ngự nhịn đau cười cười với bạn nhỏ âm dương quái khí này.
Trả lại một nụ hôn, sáp lại bên tai cậu mà xin tha: “Em trai, đừng nhéo nữa, đau quá.”
Tống Như Nguyện căn bản không để ý hắn, tay phải ngắt hắn cũng không thả ra, tay trái thì chống lên má nhìn Bành Nhiên ở đối diện.
Rất có hứng thú nói: “Chú nè, quên chưa hỏi, chú tìm anh trai nhà tôi có chuyện gì à?”
Đùi của Kỳ Ngự đều bị cậu nhéo đến mất cảm giác rồi, lực tay của đứa nhóc này quá mạnh.
Những lúc hắn muốn mở miệng nói chuyện thì cậu sẽ dùng lực vặn, mà hắn lại không thể biểu hiện sự đau đớn ra ngoài nên chỉ có thể cố gắng nín lại.
Chú……
Kỳ Ngự còn lớn hơn y một tuổi.
Sắc mặt Bành Nhiên có chút trầm, lúc nãy nhìn thấy cậu hôn Kỳ Ngự thì sắc mặt đã không tốt mấy rồi: “Tìm anh ấy nói chuyện cũ mà thôi, cậu đừng nghĩ nhiều, Kỳ Ngự không phải người như vậy.”
Bành Nhiên thấy mình hình như nhận biết sai về chàng trai này rồi, ít nhất chàng trai này không giống loại người đơn thuần như lúc trước y quan sát thấy.
Tống Như Nguyện cong mắt nhìn y, ánh mắt rất sạch sẽ, giọng nói cũng rất ngoan, cậu nói: “Anh ấy là người thế nào tôi đều rõ, nếu không chú cũng không nhớ mãi không quên như vậy, nhưng mà…..”
Tống Như Nguyện cuối cũng buông tay đang ngắt Kỳ Ngự ra, sau đó đổi qua cái đùi khác tiếp tục ngắt, hỏi Kỳ Ngự: “Ông xã, anh từng làm với y trên xe sao?”
Cái giọng nói đơn thuần này, cái biểu tình ngoan ngoãn ôn nhu này, lực tay bên dưới lại mạnh thêm.
Kỳ Ngự thật sự có chút sợ rồi, hắn lập tức phủ định ba lượt: “Không phải, anh không có, đừng nói bậy.”
Bành Nhiên cười khẽ tiếng, nói: “Nếu là trẻ con thì sao lại để ý mấy chuyện này.”
Kết quả lời tiếp theo của Tống Như Nguyện xém nữa làm hắn sặc chết, Tống Như Nguyện kéo lấy tay của Kỳ Ngự đứng lên, đặc biệt vô tư nói: “Ông xã, hôm nay chúng ta thử ở trên xe nhé.”
Kỳ Ngự: “…….”
Em đừng như vậy, anh sợ lắm.
Bàn tay hắn bị Tống Như Nguyện nắm trong tay, nắm đến phát đau.
Trên mặt ngược lại thì cực kỳ ngoan ngoãn.
Đây còn là lần đầu Tống Như Nguyện tức giận đến thế, bề ngoài một mặt đơn thuần không giận không vui oán với tình địch, còn lúc xuống tay với mình thì lại cực kỳ tàn nhẫn.
Đây xem như là đang giữ đủ thể diện cho hắn rồi, về nhà, hắn chết chắc.
Nhưng mà Tống Như Nguyện của bây giờ cũng quá đáng yêu, hắn luôn cho rằng cậu là thỏ trắng nhỏ, ai ngờ nguyên lai là một con cọp.
Hắn mặc cậu nắm, chỉ hôn hôn lên mặt của cậu nhỏ giọng nói: “Nghe em hết.”
Bành Nhiên đứng dậy, ánh mắt dời khỏi Tống Như Nguyện nhìn về Kỳ Ngự, rất bi thương nói: “Em luôn cho rằng, anh sẽ đợi em.”
Kỳ Ngự cau mày, hắn thật sự đã rất lâu rất lâu không liên lạc với Bành Nhiên, lần gặp mặt này cho hắn một loại cảm giác rất kỳ quái.
Lúc trước hắn cảm thấy Bành Nhiên đơn thuần, hiện tại đổi một lập trường là thân phận khác nhìn lại, hắn bỗng cảm thấy người này tâm cơ rất sâu.
Tống Như Nguyện đã thay hắn trả lời, Tống Như Nguyện điềm đạm nói: “Người này không được, anh đổi người khác đi.”
Nói xong, dắt tay Kỳ Ngự ra khỏi tiệm cà phê..