Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Vào lúc Dụ Dao dạy Nặc Nặc nói chuyện viết chữ, cô hoàn toàn không nghĩ tới thứ cuối cùng mà cô tự tay dạy cho anh lại chính là làm thế nào để thăm dò và khai phá bản thân cô, từ mặt mũi cho tới mắt cá chân, từ căng thẳng mua chuộc cho đến cao trào lan tràn hoàn toàn mất khống chế.
Cô chưa từng nhìn thấy toàn bộ quá trình Nặc Nặc làm tượng gỗ nhưng vào lúc ý thức mê man hỗn loạn, cô hoảng hốt cảm thấy mình lại giống như một cô giáo ngây ngô điều khiển thân thể anh, dẫn anh vỡ lòng.
Dẫn dắt tay của anh, dạy anh làm quen với vật liệu gỗ quý hiếm làm anh say sưa mê mẩn nhất trêи đời, một khối gỗ… có sinh mệnh có nhiệt độ có sự đáp lại.
Chàng thợ khắc gỗ trẻ trung đẹp đẽ dường như sinh ra là đã có được thiên phú và trình độ tuyệt hảo, vào lúc cuối cùng cũng chạm đến được vật liệu gỗ đắt đỏ mà anh chịu trăm cay nghìn đắng mới lấy được, anh run rẩy mở ra lớp trở ngại bao trùm lấy nó, vuốt ve dọc theo đường chập trùng của nó, rất nhanh đã bị bảo vật mà anh ngày nhớ đêm mong hấp dẫn một cách điên cuồng, anh tăng thêm sức lực, tùy tiện tìm kiếm nơi đột phá mà anh cần nhất.
Vật liệu gỗ đã được cất giữ nhiều năm, chưa từng bị điêu khắc chạm trổ, bây giờ rơi vào trong lòng bàn tay anh.
Anh không cần bất kỳ công cụ dư thừa gì, bản thân anh chính là con dao điêu khắc dịu dàng nhất cũng cứng rắn nhất.
Vật liễu gỗ vốn cho rằng mình có thể chiếm ưu thế, muốn hướng dẫn người thợ khắc gỗ này hành động như thế nào.
Nhưng nó cũng không có cơ hội, lưỡi đao đẽ nhẹ nhàng chậm chạp lại cấp bách mà lướt qua trêи mỗi một tấc của vật liệu gỗ, rõ ràng là anh nóng vội, sự kϊƈɦ thích của lần đầu tiên thử điêu khắc khiến mồ hôi trong suốt không ngừng lăn xuống, nhưng anh một mực không chịu thiếu đi bất kỳ trình tự gì, làm cho vật liệu gỗ kiêu ngạo trong bàn tay anh trở nên mềm mại ẩm ướt, không tự chủ được mà nghe lệnh của anh.
Lúc này Dụ Dao mới nhận ra mình làm giáo viên, những thứ mà cô có thể dạy cho chàng thợ khắc gỗ trẻ tuổi trong chuyện này lại ít đến đáng thương, bắt đầu từ giờ phút vật liệu gỗ chân chính thuộc về anh, mọi thứ đều bị phủ lên màu hoa hồng, gào thét sụp đổ lệch khỏi quỹ đạo.
Lưỡi dao đột phá vào nơi yếu ớt đáng quý nhất của vật liệu gỗ.
Mồ hôi và nước mắt của chàng thợ khắc gỗ thấm ướt vật liệu gỗ, đem vật báu duy nhất mà một nửa linh hồn của anh trong mấy tháng nay, một nửa linh hồn khác trong gần hai mươi năm tha thiết khao khát chiếm làm của riêng.
Lúc gần ba giờ sáng, Dụ Dao vùi sâu vào trong chiếc gối sắp bị vò nát, trong tầm mắt nhìn thấy trêи xương quai xanh là một mảng dấu đỏ dày đặc nhuộm lấy, mái tóc dài đen nhánh tản ra trêи chiếc giường trắng như tuyết, giống như đang ở trong chiếc thuyền đong đưa không ngừng, hai mắt mơ mơ màng màng theo biên độ ngày càng dây dưa.
Trong lòng luẩn quẩn hơi nóng đốt người, khắp nơi là âm thanh nhỏ vụn.
Trước khi kiệt sức, ánh mắt cô mơ hồ lướt qua đồng hồ treo tường, cô thật sự đã điên rồi, ngày đầu tiên của tuổi hai mươi bốn, cô sắp hòa tan trong hai tay giống như thép của người này.
Nhưng cô lại thích đến thế.
Thích đến mức không còn lời nào để nói, dù cho đã sớm rã rời khàn giọng nhưng trái tim được tình yêu và sự dung hòa lấp đầy sự vui sướиɠ thỏa mãn cực hạn, dù cho đã đến mức hơi đâm vào là đau nhưng cô cũng vẫn cam tâm tình nguyện mặc cho anh đòi hỏi nhiều hơn.
Dụ Dao nỗ lực giơ tay lên, sờ lên khuôn mặt nóng rực của anh, đầu ngón tay đảo qua lông mi ướt sũng của anh, cô nhịn không được mà nhỏ giọng gọi anh: “Nặc Nặc.
”
Cô sắp không chịu được nữa.
Sẽ bất tỉnh ngủ thϊế͙p͙ đi bất cứ lúc nào.
Một tiếng gọi hòa lẫn với tình yêu và ɖu͙ƈ vọng, đổi lấy hô hấp nặng nề, nụ hôn che trời lấp đất của anh cùng với sự hoành hành ngang ngược không ngừng.
“Dao Dao, em có thích không?”
“Anh khiến em dễ chịu không?”
“Em hôn anh một cái, xin em… hôn anh thêm một chút…”
Lúc Dụ Dao không kiên trì được mà nhắm mắt lại, cô kéo Nặc Nặc qua, hôn lên môi anh, ánh đèn lướt qua một lúc ngắn ngủi giữa hai mắt anh, sâu bên trong là sự ướt át, giống như mực và máu tuôn ra, cô mơ hồ nói một câu: “Nặc Nặc, đừng khóc…”
Bàn tay nóng bỏng của anh che mắt cô lại, có vết nước nhỏ vào giữa ngón tay anh, chậm rãi thấm đến khóe mắt cô, cũng trượt xuống giống như giọt lệ.
Một chút ý chí tỉnh táo cuối cùng của Dụ Dao tiêu tan, cô yên tĩnh ở trong ngực anh, mệt đến mức mê man, qua hồi lâu, âm thanh khiến cho người ta đỏ mặt tới mang tai ở trong phòng nhỏ dần đi, bên ngoài khe hở của màn cửa mảnh, sắc trời tối đen có một tia sáng, anh chậm chạp dời tay, mượn ánh sáng lờ mờ yếu ớt nơi góc tường, cụp mắt nhìn cô.
Ánh mắt anh miêu tả từng tấc từng tấc ngũ quan của Dụ Dao, ngón tay kéo căng nắm lấy hai bên gối của cô, chất liệu vải mềm nhẹ phát ra tiếng xé rách rất nhỏ.
Người mà anh xem như một giấc mơ, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, chôn sâu vào nơi máu thịt không thể để cho bất kỳ người nào đến được, anh lấy mạng đổi cũng không tiếc.
Giờ phút này đang ngoan ngoãn vùi trong khuỷu tay anh.
Nằm dưới người anh.
Từ cuối mùa thu đến cuối mùa xuân, anh vào ở trong nhà của cô, làm chú cún con mà cô âu yếm, đuổi theo cô quấn lấy cô, trêи giường bệnh trong đêm lạnh thấu xương, anh trở thành người yêu mà cô toàn tâm trao đi, từ lúc không giờ đến bây giờ, anh lại có toàn bộ con người cô.
Anh là Nặc Nặc mà cô gọi từng tiếng một.
Nhưng anh cũng là…
Trong căn phòng u ám, trêи chiếc giường lớn xốc xếch, trong không khí còn tràn đầy sự kiều diễm cuồng nhiệt.
Anh cúi người xuống, ôm lấy Dụ Dao, vòng lấy phần eo nhỏ của cô, giữ chặt cái ót ẩm ướt mồ hôi của cô, đè vào trong lồng ngực chấn động đến đau đớn của mình.
Anh cũng là Dung Dã.
Con sói u ám mà Dụ Dao chán ghét nhất, trong ấn tượng từ nhỏ đến lớn của cô, con sói ấy chưa từng cho cô bất kỳ một chút hảo cảm nào.
Toàn bộ màu đỏ sậm bị che giấu bên dưới màu trắng toát bị đánh thức, khôi phục vào trong thân thể anh, sự đau nhức va chạm trong đầu anh cũng dần dần lắng lại, có kháng cự thế nào, giãy giụa muốn làm Nặc Nặc được Dụ Dao yêu thế nào đi chăng nữa, tâm trí và ký ức anh nên có cũng vẫn quay về rồi.
Dung Dã hai mươi mấy năm cùng với Nặc Nặc đã đi qua ba mùa, khó khăn dung hợp lại trong thân thể chồng chất vết thương.
Hơi thở Dung Dã hỗn loạn, anh thấp giọng thở gấp dựa vào đầu giường, ôm Dụ Dao lên trêи người, kéo chăn quấn lấy mình và cô chung với nhau, trong đôi mắt được lông mi dài hơi che lại tràn đầy màu máu nặng nề u tối.
Nặc Nặc là người yêu của cô, Dung Dã thì ngay cả một tư cách đến gần cô cũng không có.
Người không có gì cả hoàn toàn không phải là chú cún con mất trí kia mà là anh.
Ngay cả một cái tên, họ, cơ hội sống sót, thứ mà con người trời sinh nên có được, đối với anh mà nói đều là thứ xa xỉ.
Anh sinh ra cũng không phải mang họ Dung mà là họ Tần.
Người mẹ Dung Tử Nghiên của anh là thiên kim được mọi người vây quanh của nhà họ Dung, từ nhỏ đã bị truyền vào tư tưởng hôn nhân nhất định phải thể hiện được giá trị của dòng họ, Dung Tử Nghiên phản kháng thất bại, bị người bố nói một không hai làm quan hệ thông gia mà gả cho con trai trưởng nhà họ Tần là Tần Lịch Thành.
Khi đó nhà họ Tần như mặt trời ban trưa, Tần Lịch Thành cũng vẫn luôn chẳng kiêng nể gì mà theo đuổi Dung Tử Nghiên, bị làm mất mặt từ chối nhiều lần nhưng vẫn mạnh mẽ bắt ép về nhà, cưng chiều đủ kiểu, hy vọng nhanh chóng có một đứa bé để có thể buộc lòng của cô ấy lại.
Con thì đúng là có, nhưng Dung Tử Nghiên vụng trộm muốn phá bỏ, là Tần Lịch Thành dỗ dành cô ấy là sinh con rồi thì sẽ đồng ý ly hôn nên cô ấy mới miễn cưỡng bảo vệ, lúc đứa trẻ được tám tháng, nhà họ Tần bị tai bay vạ gió từ trêи trời rơi xuống làm phá sản, Tần Lịch Thành vào tù, trước khi gã vào tù đã cười đau khổ nói cho Dung Tử Nghiên biết, gã chưa từng định ly hôn, chẳng qua là đang lừa gạt cô ấy.
Dung Tử Nghiên sụp đổ, đứa trẻ quá lớn rồi, không thể phá được nữa, mà nhà họ Dung thì mãi mãi đặt lợi ích lên trêи hết, mối quan hệ thông gia thất bại duy trì chưa đến một năm này khiến nhà họ Dung mất hết mặt mũi, trở thành trò cười trong giới.
Người cầm quyền của nhà họ Dung chính là bố của Dung Tử Nghiên, Dung Thiệu Lương, đối với hướng đi của cuộc hôn nhân này, trong lòng ông ta cũng buồn bực, ép Tần Lịch Thành ở trong tù ly hôn, sau khi thủ tục được ký kết không lâu, Tần Lịch Thành trẻ tuổi chết vì bệnh, đến chết cũng chưa từng nhìn thấy mặt mũi con mình.
Mà bắt đầu từ giờ phút đứa trẻ kia được sinh ra, rời khỏi cơ thể mẹ, Dung Tử Nghiên liền chán ghét phủi sạch quan hệ với nó, nghĩ trăm phương nghìn kế muốn bố mình xử lý nó.
Cũng không phải mỗi một người mẹ đều yêu con cái vô điều kiện, cho dù đã mang thai đứa trẻ này chín tháng mười ngày, dùng tinh thần thể lực, máu thịt của cô ấy để bồi dưỡng nhưng bởi vì lúc mang thai, tình cảm không được như mong muốn, trong thân thể lại mang giọt máu của người mà cô ấy căm hận, lại còn làm chậm trễ tương lai của cô ấy, bất kể Dung Tử Nghiên thử cố gắng như thế nào thì cũng không sinh ra tình cảm mẹ con bình thường với đứa bé.
Lạnh lùng, chán ghét mà vứt bỏ, căm hận, đừng nói đến việc nuôi nấng nó, ngay cả nhìn mặt mũi giống Tần Lịch Thành ba phần thêm một chút cũng cảm thấy muốn nổi điên.
Cô ấy ra khỏi ngày tháng ở cữ, yêu cầu Dung Thiệu Lương đưa đứa trẻ đi, chỉ cần nó biến mất thì xử lý như thế nào cũng được, cô ấy giống như muốn nhanh chóng thoát khỏi bóng ma trong quá khứ, vội vàng tìm kiếm tình yêu mới, Dung Thiệu Lương thấy trạng thái tinh thần của cô ấy không ổn định, cộng thêm quyết sách làm thông gia thất bại với nhà họ Tần nên ông ta không tiện trói buộc cô ấy nữa, thế là thả cho cô ấy tự do.
Mà đứa trẻ với thân thể yếu đuối vì sinh non nằm trong tã lót kia thì bị Dung Thiệu Lương mang về nhà họ Dung, cầm tù ở một thế giới khác mà bí mật nuôi lớn, trêи dưới nhà họ Dung không có mấy ai biết được sự tồn tại của nó.
Dung Thiệu Lương tùy tiện đặt một cái tên cho nó là Dung Dã, ý chỉ con hoang, không ai cần.
Lúc anh còn rất nhỏ, anh cho rằng thế giới chỉ lớn bằng sân nhà, ôm khung hình của Dung Tử Nghiên trôi qua giai đoạn ngây thơ nhất, anh cho rằng sớm muộn gì mẹ cũng sẽ trở về, ông ngoại quan tâm anh, cho dù không đi ra ngoài thì anh cũng sống rất tốt.
Mãi đến khi anh dần lớn thêm một chút, có thể học tập và có được năng lực nhận biết bản thân, Dung Thiệu Lương lập tức dẫn người tới, sắp xếp chương trình học dày đặc cho anh.
Khi đó anh rốt cuộc cũng hiểu rõ, Dung Thiệu Lương dẫn anh về nhà chưa bao giờ là vì huyết thống tình thân, Dung Thiệu Lương làm sao có thể có tình cảm với một sản phẩm của mối quan hệ thông gia thất bại, một thứ rác rưởi dư thừa bị mẹ vứt bỏ? Dẫn anh trở về chỉ là bởi vì anh có tác dụng.
Nhà họ Dung đứng trêи đỉnh kim tự tháp của ngành chữa bệnh điều trị, gia sản góp nhặt mấy đời khó mà đánh giá được, dưới sự vẻ vang cực hạn chắc chắn sẽ có bóng tối không thể để lộ ra ngoài.
Mặt tối không hợp quy tắc, nằm trong vùng xám lạnh, mọi thứ đều qua lại ở ranh giới của hợp pháp và phạm pháp, bất định phải có một người có tồn tại quan hệ máu mủ thân thiết để gánh chịu trách nhiệm và sự nguy hiểm, chuẩn bị hy sinh vì gia tộc bất cứ lúc nào, trêи lưng mang theo họa sát thân mà mỗi một phút đều có thể nghiên đổ mà đến.
Người này, phải đủ điên, đủ hung ác, có gan làm mọi thứ, nhưng nhất định phải nghe lời, có thể khống chế được.
Người nhà họ Dung đóng vai này vào đời trước bị bệnh nên tuổi thọ không dài, Dung Thiệu Lương vốn đang tìm kiếm ứng cử viên tiếp theo nên dứt khoát lựa chọn Dung Dã, từ nhỏ đã cầm tù ở nhà họ Dung, tự tay dạy dỗ giáo ɖu͙ƈ, để anh đi theo khuôn đúc, lớn lên trở thành một tên điên máu lạnh mà nhà họ Dung cần nhất.
Anh không phụ sự kỳ vọng, thiên phú, tư chất, tính tình đều vượt xa khỏi mong muốn của Dung Thiệu Lương, với tốc độ nhanh hơn trong kế hoạch rất nhiều, anh lớn lên trở thành một con thú nhỏ có thể bẻ xương uống máu người ta, Dung Thiệu Lương vẫn không hài lòng, muốn chặt đứt tình cảm cuối cùng để ép buộc anh xem sao, thế là ông ta nói cho anh biết tất cả chân tướng liên quan đến Dung Tử Nghiên.
Không có ai từng yêu anh, không có ai từng chờ mong anh, mẹ anh căn bản sẽ không trở về, thậm chí là bà không biết tên của anh, bà đã gả cho người khác từ lâu và có đứa con mới khiến bà thương yêu.
Trong đêm đó, tinh thần anh sụp đổ, trở thành ma quỷ hoàn toàn, khiến tất cả mọi người ở bên cạnh sợ hãi.
Thí nghiệm của Dung Thiệu Lương vượt ra khỏi giới hạn, nếu như cứ như thế mà từ bỏ, sự rèn giũa Dung Dã sẽ mất đi giá trị, mà một đứa trẻ không ai biết đến mà chết đi thì không gợi lên được bất kỳ gợn sóng nào, nhưng Dung Thiệu Lương không cam tâm, cũng không tìm được vật thay thế nào có thể sánh vai với Dung Dã, cho nên ông ta cần gấp một người mới có thể đánh thức tình cảm của Dung Dã, khiến anh có sự ràng buộc.
Ông ta đã thử rất nhiều, không ai có thể không sợ anh không căm ghét anh, Dung Thiệu Lương đương nhiên là thất bại vô cùng thảm, Dung Dã giống như một con ác quỷ nhỏ với đầu răng nhỏ máu, một mình ôm đầu gối ngồi trong bóng đêm, đôi mắt âm u lạnh lẽo có thể giết người lấy mạng.
Vào đêm trước khi Dung Thiệu Lương từ bỏ, ông ta trùng hợp tìm được đoàn đội chẩn đoán điều trị tâm lý của Trình Mộng, tiếp nhận kế hoạch thiên sứ chữa trị đã từng có vô số ca bệnh thành công, từ trong đông đảo các “thiên sứ”, ông ta liếc mắt nhìn trúng Dụ Dao nhỏ tuổi.
Ngày Dụ Dao đi gặp Dung Dã là vào hè, cô chọn ra chiếc váy bồng bềnh màu trắng sữa từ trong tủ quần áo, mang đôi giày vải nhỏ có đóa hoa, đi theo sau lưng Trình Mộng, đi vào lồng giam tối tăm không mặt trời của nhà họ Dung, cũng đã bước vào cuộc sống của con quỷ nhỏ với sinh mạng đang được đếm ngược theo thời gian, sẽ bị xóa bỏ vào bất cứ lúc nào.
Lúc nhìn thấy Dụ Dao, anh đã có mấy ngày liên tục tự giam mình trong bóng tối.
Buổi chiều ấy, anh chỉ vô tình ngước mắt lên một cách lạnh lùng, ở giữa khe hở của song cửa sổ đan vào nhau, anh bị ánh nắng và góc váy trắng đột nhiên tiến vào làm cho sáng ngời hai mắt, bị kϊƈɦ thích đau đến mức khó nhịn.
Anh vô cùng hung ác mà đuổi Dụ Dao đi, lấy mọi phương thức đe dọa để đối đãi với cô, thậm chí còn trầm trọng hơn trước kia.
Rõ ràng Dụ Dao đã sợ đến mức hốc mắt đỏ bừng, chiếc mũi cao kiêu ngạo còn đang tủi thân khịt khịt, giống như một con thú non nớt bị hoảng sợ, ngay cả Trình Mộng cũng không chịu được mà muốn ôm cô rời đi, cô lại mang nước mắt mờ mịt mà quay đầu nhìn anh, kiên trì không muốn đi.
Gương mặt cô rất tròn, mũm mĩm, trắng đến mức hơi trong suốt, vào lúc có vui hay không đều sẽ phiếm hồng, tóc mái ngoan ngoãn dán vào trán, mắt vừa đen vừa to, luôn luôn mang theo ý cười, bàn tay cũng nhỏ hơn những người khác, trêи mu bàn tay có một loạt ổ nhỏ nhàn nhạt, không cần đụng vào cũng biết mềm mại cỡ nào.
Một lần mà cô gái nhỏ sợ anh nhất, cô nhẹ giọng thút thít trốn đến góc tường, bàn tay nhỏ ôm đầu, cô co lại thành một khối nhỏ, còn non nớt uy hϊế͙p͙ anh: “Anh mà còn bắt nạt em nữa, em thật sự đi rồi thì không tới nữa đâu.
”
Anh đứng trong gió, là ma quỷ không có nhân tính, cứ như vậy mà cụp mắt nhìn cô khóc.
Không có ai biết, ngay cả ngọn gió cũng không biết, trai tim anh đang điên cuồng rung động.
Lúc này đã được ba tháng, mỗi ngày cô đều tới.
Trong vòng ba tháng, anh có hung ác nhằm vào cô giày vò cô hơn nữa thì cũng chưa bao giờ khiến cô bị bất kỳ tổn thương gì giống như khi anh đối đãi với một số người trước kia, anh không khiến cô chảy máu, không làm cô chật vật, chỉ là dùng cách yên lặng càng ngày càng không nhịn được để cô chấp đối kháng.
Con nhóc quá ngốc, ngốc đến mức anh không muốn ra tay.
Rốt cuộc cô ở lại làm gì vậy? Muốn được anh tiếp nhận? Được anh yêu thích quan tâm? Sau đó trở thành con cờ bị Dung Thiệu Lương khống chế, từ đây vận mệnh bị người khác nắm trong lòng bàn tay, không có tự do, ngay cả sự an toàn của sinh mạng cũng không thể bảo đảm sao?!
Cô có biết hay không, tình cảm của anh đối với cô mà nói, là con dao trí mạng.
Dung Thiệu Lương căn bản không phải đang trị liệu cho anh, chẳng qua là đang tìm một công cụ, mà một khi Dụ Dao được chọn, cả đời cô đều sẽ bị hủy đi.
Anh không nhớ ra được bắt đầu từ hôm nào, anh đã cất cô gái nhỏ vào nơi duy nhất có độ ấm nơi đáy lòng, sau đó trái tim ấy ngày đêm lớn lên trở thành dáng vẻ của cô.
Anh thích cô đấy, thích đến mức trái tim run rẩy, nhưng anh càng thích thì càng phải đẩy xa, không thể tiết lộ ra một chút nào.
Anh kéo dài thời gian ở cùng với cô, để cho bệnh của mình càng ngày càng nghiêm trọng nhưng lại không đến mức hoàn toàn sụp đổ.
Dung Thiệu Lương không đoán ra được tình trạng của anh, cũng không có cách nào xác định được tác dụng của Dụ Dao rốt cuộc lớn thế nào nên đành phải quan sát, anh kéo dài đến gần hai năm, có một lần nhân lúc Dụ Dao ngủ, anh thực sự không nhịn được mà dùng đầu ngón tay sờ khuôn mặt của cô một chút, bị Dung Thiệu Lương tận mắt nhìn thấy.
Một khắc này, sự tuyệt vọng có thể giết chết anh.
Anh lộ ra nụ cười lạnh, bàn tay tiếp tục hướng xuống dưới, tránh khỏi gương mặt của Dụ Dao, lần đầu tiên trong hai năm qua, anh tàn nhẫn làm cô bị thương, để cho Dung Thiệu Lương thấy.
Anh biết, đã đến lúc rồi, không thể vụng trộm khoảng thời gian này được nữa.
Quả nhiên, hành vi tàn bạo như thế đã phá vỡ sự chờ mong của Dung Thiệu Lương, ông ta dừng lại kế hoạch chữa trị của Trình Mộng, Dụ Dao bị thương được đưa đi, lần cuối cùng cô ngoái đầu nhìn sang, đôi mắt đã khóc đỏ lên của cô chỉ còn lại sự lo lắng tĩnh mịch.
Anh lại chỉ còn lại một mình thôi, chờ đợi trong bóng tối trống rỗng.
Ngày hôm sau Dụ Dao không đến, anh biết rõ nhưng vẫn ngồi ở cửa ra vào đợi, đợi đến trời tối, hừng đông, từ nay về sau, cô cũng chưa từng tới nữa, lúc cây đào mà cô thích nhất ở trong sân nở hoa lần nữa, anh nhảy lên nhánh mầm, ở trong góc nhỏ mà camera không quay tới được, anh cắn cánh tay khóc đến lạnh cả người.
Đêm hôm đó, anh đã mất đi lý tưởng sống sót, ở một bên khối đá mà Dụ Dao thường xuyên dựa vào, anh vuốt ve một mảnh vỡ sắc bén của chiếc chén sứ, lúc mảnh vỡ cắt vào da, anh bất ngờ nhìn thấy phía dưới tảng đá đè lên một tấm gỗ nhỏ bẩn thỉu.
Phía sau tấm gỗ là một dãy số được viết một cách non nớt, còn có hai câu nói.
“Đây là số của em.
”
“Anh phải cố gắng làm người tốt nha.
”
Anh ôm tấm gỗ nhỏ này, vượt qua một đêm sáng sủa nhất, kẹp nó vào chung với kẹp tóc nhựa hình cún con mà anh đã từng vụng trộm nhặt được, giấu ở nơi sát bên mình nhất, từng tháng từng năm đi theo anh.
Anh vì sống sót để có cơ hội bấm gọi cuộc điện thoại này mà giả vờ như trạng thái đã chuyển biến tốt đẹp, tùy tiện lựa chọn tiếp nhận một người nhà họ Dung muốn lợi dụng anh, thành công khiến Dung Thiệu Lương tin tưởng đồng thời khống chế.
Anh dựa theo yêu cầu của Dung Thiệu Lương mà lớn lên trở thành một công cụ gánh vác mặt tối của nhà họ Dung, một thiếu niên ác ma gàn dở ác độc, cuối cùng cũng coi như là đạt được sự tự do ít ỏi.
Trong chút ít tự do mà anh liều mạng giành được, hai tay anh run rẩy, gọi cho dãy số dính đầy nhiệt độ cơ thể của anh, khắc vào trong ý thức của anh.
Nhưng người được kết nối đã sớm không phải là Dụ Dao nữa.
Anh không tìm thấy cô.
Vì tìm cô, anh tiếp tục kính dâng mọi thứ, chiếm được sự tín nhiệm của Dung Thiệu Lương, từng bước một trở thành Dung nhị thiếu khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Thời gian qua đi mấy năm, anh giống như cái bóng mà đứng ở ngoài cửa một trường cấp 3, tận mắt nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn rực rỡ mặc váy đồng phục màu trắng, trong khoảnh khắc cô đi ra khỏi cổng trường, anh ngẩn ngơ mà lộ ra nụ cười, ở trong một góc tối tăm mãi mãi không có ai biết, hốc mắt anh nhói đau.
Cô ở trong ánh sáng.
Anh ở trong vũng bùn tối tăm.
Trong khi hai chân hãm xuống, anh dùng hết tất cả để bảo vệ cô nâng niu cô, đưa hai bàn tay vô hình, mãi mãi không nên tồn tại của mình để nâng cô lên đến đám mây mà không ai có thể làm tổn thương.
Dao Dao, anh xin lỗi, anh không thể trở thành một người tốt mà em kỳ vọng.
Nhưng cũng không xấu xa đến thế, có lẽ có một ngày, anh có thể quang minh chính đại đứng trước mặt em, để em nhìn xem, tên ma quỷ mà em đã từng cứu ấy, trái tim cũng có nhiệt độ, cũng ngày ngày tháng tháng, ngày đêm vì em mà không ngừng đập.
Anh đã vô số lần thống khổ không chịu nổi mà nghĩ, sau này Dụ Dao sẽ yêu người như thế nào, nếu anh biết được ngày đó thì anh có sụp đổ tinh thần, điên cuồng vặn vẹo đi phá hỏng hay không…
Nhưng bây giờ…
Người cô yêu thương lưu luyến, cam nguyện trao toàn bộ linh hồn thể xác là một “chính mình” khác thoi thóp ven đường, mất đi tâm trí, không biết nói chuyện ăn cơm, là người hay chó cũng không phân biệt được.
Nặc Nặc trắng tinh sạch sẽ, dùng cách thứ ngốc nghếch, nhiệt liệt nhất để yêu cô ấy.
Không phải là anh.
Dung Dã chỉ là một người xâm lược, một người bị Dụ Dao căm ghét từ thâm căn cố đế, không nên tồn tại nhất.
Cô không có khả năng yêu anh, trong khoảnh khắc phát hiện ra anh là ai, cô sẽ đuổi anh đi.
Nặc Nặc không còn nữa, cô cũng gánh chịu sự đả kϊƈɦ không ngừng.
Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua màn cửa, bên ngoài trời đã sáng, nhiệt độ ấm áp của ánh nắng ngày xuân bao trùm lấy Dụ Dao.
Dụ Dao bị đôi cánh tay siết chặt, hơi đau, cô theo bản năng nhúc nhích một cái, mi mắt khẽ run, lười biếng muốn mở ra.
Dung Dã khép hờ hai mắt, che khuất đi màu đỏ tươi nồng đậm bên trong ấy.
Anh ôm chặt Dụ Dao, che chở đè đầu của cô vào trong cổ mình, nhịp tim anh trở nên điên cuồng, trước khi cô hoàn toàn mở mắt ra, anh ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào tấm gương trêи tường đối diện giường lớn.
Trong ngực của người trong gương đang ôm lấy người thương, chăn mỏng hơi che đậy, thân trêи trần trụi.
Trông dáng vẻ vốn không có sự khác biệt, tóc ngắn lộn xộn, làn da trắng lạnh, khuôn mặt được phác họa tỉ mỉ nhưng trong đôi mắt màu lưu ly lại có thêm tơ máu và sự hung ác, vẫn là tướng mạo làm điên đảo chúng sinh kia, chỉ là giống như đã thay đổi thành một linh hồn u ám quái đản.
Dụ Dao ở trong ngực anh lười biếng giãy giụa, mơ hồ gọi “Nặc Nặc”.
Dung Dã chua chát nhắm mắt lại, mấy giây sau lại mở mắt ra.
Anh đối diện với mặt gương, sự điên cuồng giống như tỉ tê rút đi, anh nghiêng đầu, không quá thuần thục mà cong mắt lên, nhếch khóe môi màu đỏ tươi, lộ ra một nụ cười ngây thơ ngọt ngào chỉ thuộc về Nặc Nặc.