Chương 10: Sinh Nhật Không Thể Quên
Từ sau ngày hôm đấy, Trần Hoàn Hoàn không còn xuất hiện bên cạnh Cố Duy Dực nữa.
Diệp Tâm cũng rút ra bài học, cô tốt nhất nên tránh xa Cố Duy Khiêm, chọc giận anh ta người thua thiệt luôn luôn là cô.
Không những thế, thân thể lại phải chịu đựng sự hoan ái đầy mạnh bạo kia.
Nhìn Cố Duy Khiêm bề ngoài lãnh đạm, nho nhã là vậy nhưng không hề dễ bị bắt nạt.
Chỉ cần là thứ anh ta muốn thì bằng mọi cách anh phải có bằng được.
Ai nói Cố Duy Khiêm không có lực công kích.
Xem ra người đó quả thực đã quá xem thường anh ta rồi!
Thời gian này Cố Duy Khiêm rất thường xuyên đi công tác.
Thời gian ở cùng vốn đã ít nay lại càng ít hơn.
Diệp Tâm lại cực kì thoải mái nhưng có những lúc lại cảm thấy trống vắng, lạ lẫm.
Cảm giác này rất nhanh bị cô gạt khỏi đầu.
Ngàn vạn lần cô đều không nghĩ tới cô đã có chút trông chờ anh trở về.
Mà mỗi lần anh trở về sẽ như hổ đói vồ mồi, lao đến muốn cô không biết bao nhiêu lần.
Và tối qua cũng vậy.
Khiến cô cả người không còn lấy một chút sức lực.
Cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên chính là tắm, cô ngồi trước bàn trang điểm, lấy lọ thuốc nhỏ trong túi, uống một viên.
Ngày nào cũng vậy.
Cố Duy Khiêm từ ngoài trở về phòng, thấy cô đang uống thuốc không khỏi nhíu mày.
Cô có chỗ không khoẻ?
"Không khoẻ?"
Diệp Tâm đặt cốc nước xuống, cô dường như đã quen với việc xuất hiện bất ngờ của anh, hờ hững đáp: "Vitamin."
Cố Duy Khiêm không chút nghi ngờ nên cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa.
Anh đẩy đến trước mặt cô một chiếc hộp bằng nhung tinh xảo.
Nhìn qua là có thể biết bên trong là trang sức, Diệp Tâm vốn cũng chẳng quan tâm những thứ này.
Cô thuận tay, mở ra cho có.
Nhưng cô có chút bất ngờ.
Điều khiến cô bất ngờ chính là sợi dây chuyền kim cương bên trong.
Trước kia cô từng thấy trên một cuốn tạp chí, lúc ấy chỉ tiện mồm nói là thích chứ không nghĩ tới anh lại mua nó.
Giá của nó không hề rẻ mà còn là hàng số lượng giới hạn.
"Quà cho em." Cố Duy Khiêm đứng tựa lưng vào tường, khoanh hai tay trước ngực, không nhanh không chậm nói.
Anh cẩn thận quan sát cô thật kĩ.
"Cảm ơn..." Diệp Tâm đúng là rất tâm đắc sợi dây chuyền này.
Nó chỉ bán trong phiên đấu giá.
Đương nhiên phiên đấu giá này sớm đã kết thúc từ lâu rồi.
Giờ muốn mua cũng thật khó đi.
Anh ta như thế nào mà có được?
Mỗi lần Cố Duy Khiêm đi công tác về luôn như vậy.
Đều mua một món quà cho cô.
Một năm này số lượng trang sức anh tặng cô có lẽ sắp đầy một ngăn tủ rồi nhưng cô đều để trong tủ, không đeo lấy một lần.
Cố Duy Khiêm đi đến, lấy sợi dây chuyền trong hộp, cẩn thận đeo lên cổ cho cô.
Diệp Tâm nhất thời bị hành động của anh làm cho ngây ngốc.
Người đàn ông trước mặt cô có phải là Cố Duy Khiêm hay không? Ôn nhu, dịu dàng đến vậy.
"Thay quần áo đi.
Tôi dẫn em đến một nơi." Nói rồi Cố Duy Khiêm xoay người rời đi, không cho cô có lấy một lời ý kiến.
Đối với kiểu độc đoán này của Cố Duy Khiêm cô cũng đã thành thói quen.
Lấy đại một chiếc váy đơn giản trong tủ mặc vào.
Cố Duy Khiêm không nói một lời, trực tiếp lái xe đến một vùng ngoại ô.
Nơi đây rất thanh bình, xung quanh chỉ có đồi núi.
Chiếc xe thể thao men theo con đường mòn đi vào trong rừng cây.
Đi rất lâu mới có một ngôi nhà gỗ màu trắng nằm ở lưng chừng núi, trước mặt có thể nhìn ra rất xa.
Diệp Tâm còn đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra đã bị Cố Duy Khiêm kéo ra đằng sau ngôi nhà.
Thật không ngờ nơi đây còn có một chuồng ngựa.
Bên trong chuồng có hai con ngựa, một nâu một đen.
Cố Duy Khiêm dẫn cô đến trước ngựa nâu kia.
Anh đưa tay vuốt nhẹ đầu con ngựa, không nhanh không chậm nói: "Không phải lúc còn đi học em rất thích cưỡi ngựa sao?"
"Sao anh biết?" Diệp Tâm kinh ngạc nhìn Cố Duy Khiêm.
Câu lạc bộ đua ngựa của trường là câu lạc bộ kín tiếng nhất sao anh có thể?
Cố Duy Khiêm bật cười: "Em tham gia câu lạc bộ không lẽ chưa từng tìm hiểu xem ai là hội trưởng, hội phó sao?"
Diệp Tâm lúc này mới sững người nhận ra.
Lúc cô tham gia có nghe nói hội trưởng của câu lạc bộ rất ít khi xuất hiện, ngựa trong câu lạc bộ đều do anh ta mua về.
Lúc đó cô đã từng hiếu kì muốn biết người đó trông như thế nào nhưng sau đó lâu dần không gặp được nên cũng không còn hứng thú muốn biết.
"Anh chính là hội trưởng thần bí đó?" Diệp Tâm nghi hoặc hỏi lại.
"Không phải đến con ngựa này em cũng đã quên?" Cố Duy Khiêm lấy cỏ ở bên cạnh đút cho ngựa ăn, trên môi là nụ cười nhàn nhạt.
"Keli! Không phải ..." Diệp Tâm không nghĩ đến con ngựa năm đó khi cô ra trường, trở về nước luôn luyến tiếc không thể gặp lại giờ lại xuất hiện ngay trước mắt cô.
Cố Duy Khiêm không trả lời, anh đi đến chuồng bên cạnh dắt chú hắc mã kia ra: "Em còn ngơ ngác đứng đấy làm gì? Mau dắt ngựa."
Diệp Tâm dắt Keli ra.
Cái tên này là năm đó cô đặt cho nó.
Lần đầu nhìn thấy nó cô đã thực sự yêu thích, muốn có được nó nên tự mình thuần dưỡng.
Sau khi thay xong quần áo phù hợp, cô trở ra đã thấy Cố Duy Khiêm cưỡi con hắc mã phi nước đại trong sân.
Giờ thì cô đã hiểu tại sao trước kia những cô gái đã từng nhìn thấy anh cưỡi ngựa đều si mê đến ngu ngốc.
Dáng vẻ cưỡi ngựa của anh như một đấng quân vương khi xưa, uy nghi lẫm liệt là vậy.
Khác hẳn với thường ngày.
Diệp Tâm đứng cạnh Keli, thẫn thờ nghĩ.
Cố Duy Khiêm đến gần cũng không nhận ra.
"Mới có một thời gian đã quên cách cưỡi ngựa?" Cố Duy Khiêm từ trên cao nhìn xuống cô.
Trong giọng nói đầy vẻ trêu trọc.
Diệp Tâm bỏ ngoài tai lời khiêu khích của anh.
Cô lên ngựa, phóng nước đại.
Cố Duy Khiêm rất nhanh liền đuổi kịp, không những thế còn nhanh hơn cô.
Cưỡi ngựa cả buổi cô vẫn không cảm thấy chán, chỉ là ngựa cũng cần phải nghỉ, mà cô cũng không thể cứ thế không ăn uống gì mà cưỡi ngựa mãi.
Cho Keli ăn, cô nhẹ xoa đầu nó.
Nhiều năm như vậy Keli vẫn không có quên cô.
"Thế nào?" Cố Duy Khiêm tựa người vào cột nhà hỏi.
"Huh?" Diệp Tâm không hiểu nhìn anh.
"Cảm giác gặp lại người bạn cũ thế nào?"
Diệp Tâm tâm trạng cực kỳ tốt, sảng khoái đáp lại: "Rất tốt!"
Cô quay qua nhìn Cố Duy Khiêm, bắt gặp ánh mắt thâm tình của anh, trái tim nhỏ bỗng đập chệch một nhịp.
Cố Duy Khiêm nhìn cô vui vẻ hưng phấn như vậy, tâm tình cũng vô cùng tốt.
Chỉ là anh không biết trong mắt anh là bao nhiêu nhu tình.
Diệp Tâm vội quay đầu né tránh, không ngờ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của còn chưa kịp xoay đi đã bị tay anh cố định.
Cứ như vậy một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.
Nhịp tim cô trong phút chốc đập nhanh đến lạ thường.
Diệp Tâm rời khỏi phòng tắm, cô nhìn một lượt phòng ngủ không thấy bóng dáng Cố Duy Khiêm đâu liền thoải mái buông lỏng tâm tư.
Đứng ngoài ban công ngắm nhìn khung cảnh.
Giờ đã là hoàng hôn rồi.
Từ nơi này có thể nhìn rõ cảnh mặt trời lặn.
Tất cả đều đẹp như một bức tranh.
Cô nhắm mắt lại tận hưởng làn gió tươi mát đang thổi nhè nhẹ, trong đầu lại chợt hiện ra nụ hôn ban nãy trong chuồng ngựa.
Giật mình, cô mở ra đôi mắt xinh đẹp cẩn thận nhìn lại sau lưng.
Xác nhận không có bóng dáng anh cô mới nhẹ thở ra, hai má cô thế nhưng lại vì suy nghĩ chớp nhoáng vừa rồi mà ửng hồng.
Đột nhiên tầm nhìn bị che mất, không nhìn thấy được gì.
Cô đưa tay lên muốn gỡ bỏ bàn tay đang che mắt mình.
Nhưng tay vừa mới chạm vào chiếc nhẫn trên bàn tay kia liền bị một bàn tay khác nắm lấy ngăn cản.
Cố Duy Khiêm thì thầm bên tai cô: "Tôi muốn cho em xem một thứ!"
Diệp Tâm cũng không phản kháng chỉ gật nhẹ đầu đồng ý.
Khi cô được trả lại tầm nhìn cũng là lúc trước mắt cô xuất hiện một chiếc lều nhỏ.
Trải trên đất là tấm vải lớn, bên trên có rất nhiều gối và ...!bữa tối.
Xung quanh đều được chăng đèn sáng rực rỡ.
Khung cảnh này thật sự rất nên thơ.
Ở nơi này vẫn có thể ngắm được cảnh mặt trời lặn.
Diệp Tâm xoay người lại chỉ không ngờ đến Cố Duy Khiêm vẫn đứng sát ngay phía sau.
Cô loạng choạng suýt ngã nhưng vòng tay rắn chắc kia đã ôm chặt lấy eo nhỏ, giúp cô đứng thăng bằng lại.
"Cảm ơn..." Diệp Tâm ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt anh nói.
Cố Duy Khiêm bật cười kéo cô đi đến chỗ chiếc lều, ngồi xuống.
Đem chăn mỏng đã chuẩn bị sẵn cẩn thận đắp lên người cho cô.
Mọi hành động chăm sóc đều nói lên sự yêu thương anh dành cho cô.
Diệp Tâm hôm nay dường như không còn nhận ra Cố Duy Khiêm nữa.
Liệu có phải anh uống lộn thuốc hay dây thần kinh nào đó bị đứt không? Cô cẩn thận hỏi: "Anh hôm nay ...!có chuyện vui?"
Bô dạng lo ngại của cô khiến anh không khỏi bật cười thành tiếng: "Em thực sự không nhớ hôm nay là ngày gì?"
Câu hỏi vừa rồi là có ý gì? Cô không khỏi ngẩn ngơ một lúc nói: "Ngày gì?"
Cố Duy Khiêm im lặng không nói.
Cô lấy điện thoại trong túi xem.
Ngày 11 tháng 10?
Là sinh nhật cô!!!
Diệp Tâm không khỏi kinh ngạc một trận.
Anh ta là đang tổ chức sinh nhật cho cô sao?
Không thể nào!
"Sinh nhật vui vẻ!" Cố Duy Khiêm thấy cô gái nhỏ này vẫn cúi đầu nhìn điện thoại.
Lên tiếng đánh thức cô.
Cũng coi như xác nhận mọi suy nghĩ còn đang băn khoăn chưa được giải đáp của cô.
Diệp Tâm lập tức ngẩng đầu nhìn anh, ngại ngùng đáp: "Cảm ơn..."
Lại bắt gặp ánh mắt đó, cô liền quay mặt đi tránh né.
Ánh mắt đầy nhu tình kia cô không cách nào đối diện được.
Chỉ riêng sự thật ngày hôm nay anh ta dành cả một ngày làm cô vui vẻ đón sinh nhật đã rất khó chấp nhận được rồi!
Bàn tay Cố Duy Khiêm đặt nơi eo nhỏ của cô hơi trượt xuống phần bụng bằng phẳng.
Khẽ xoa nhẹ nói: "Đã hơn một năm rồi tại sao nơi này vẫn không có chút động tĩnh?"
Cố Duy Khiêm vẫn luôn không hiểu.
Trước nay anh cùng cô quan hệ luôn không dùng biện pháp, kế hoạch cũng không.
Tần suất cũng không phải ít thế nhưng vẫn không có một chút động tĩnh gì.
Diệp Tâm không khỏi giật mình.
Anh ta như thế nào lại muốn cô mang thai? Chỉ riêng cuộc sống hàng ngày phải đối diện với tính cách thất thường của anh ta cô đã không muốn nghĩ, nói gì đến mang thai.
Có con rồi thì sao chứ? Tình yêu không có thì sao là một gia đình hạnh phúc được.
Đứa bé sinh ra cũng không hạnh phúc.
Vậy thì đừng sinh còn hơn.
Nhấp một ngụm rượu vang, Diệp Tâm vẫn chăm chú nhìn mặt trời đang khuất dần.
Không một chút quan tâm câu hỏi của anh.
Cố Duy Khiêm đem ly rượu trên tay cô đặt xuống.
Cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào.
Cảm nhận được bàn tay của anh di chuyển trên người mình, Diệp Tâm muốn tránh đi.
Nhưng tất cả dường như là không thể.
Cô yếu đuối kêu lên: "Đừng..."
Cố Duy Khiêm khó hiểu nhìn cô.
Diệp Tâm hai má phiếm hồng nói: "Hôm nay không phải là sinh nhật tôi sao?"
"Phải."
"Tôi muốn...!muốn...!ngắm hoàng hôn!"
"Không phải em đang ngắm sao?" Cố Duy Khiêm bật cười.
"Anh làm vậy sao tôi có thể ngắm..." Diệp Tâm đẩy Cố Duy Khiêm ra, cô kéo chăn quấn lấy người mình.
"Tôi cam đoan em vẫn có thể ngắm!" Nụ cười tà mị trên môi Cố Duy Khiêm khiến Diệp Tâm ngày càng cảm thấy bất an.
Diệp Tâm quấn chặt cái chăn, nhìn quanh một lượt: "Tôi đi vệ sinh!" Nói rồi cô nhanh chóng rời đi.
Cố Duy Khiêm bật cười khẽ lắc đầu.
Cô gái nhỏ kia có những lúc thật giống con mèo con.
Chuông điện thoại reo vang thu hút sự chú ý của anh.
Nhìn đến điện thoại trong túi xách của cô đang đổ chuông, anh lấy điện thoại ra không ngờ chạm phải lọ thuốc nhỏ bên trong túi.
Cầm lọ thuốc trên tay, dòng tên thuốc không to cũng không nhỏ thế nhưng lại gây chú ý.
Thuốc tránh thai!
Cố Duy Khiêm siết chặt lọ thuốc, nụ cười trên môi vụt tắt.
Vẻ mặt u ám thay thế cho nụ cười tà mị ban nãy, ai nhìn vào cũng không khỏi giật mình.
Chuông điện thoại kêu không ngừng kia cũng không thể làm anh rời đi sự chú ý với lọ thuốc.
Diệp Tâm! Cô giỏi lắm.
Dám cả gan dùng thuốc tránh thai sau lưng anh.
Anh thế nhưng lại không chút nghi ngờ.
Còn mong chờ đứa con nữa.
Cô bây giờ điều gì cũng dám làm.
Anh muốn yêu thương, nâng niu cô cũng không được.
Là cô ép anh.
Diệp Tâm trở lại, thấy Cố Duy Khiêm cầm điện thoại của mình.
Ngồi lại vị trí cũ, cô nhận ra vẻ u ám của anh, có chút bất an.
Lần nào anh bày ra vẻ mặt này cũng là có chuyện chẳng lành.
Lần này rốt cuộc là có chuyện gì? Ban nãy không phải còn rất tốt sao?
"Điện thoại..." Diệp Tâm vừa mới lên tiếng đã bị Cố Duy Khiêm chặn lại.
Anh đưa lọ thuốc đến trước mặt cô, kìm nén cơn giận hỏi: "Đây là cái gì?"
Diệp Tâm thất kinh nhìn lọ thuốc trong tay anh.
Không phải lọ thuốc đang ở trong túi xách sao? Đang yên đang lành sao lại nằm trong tay anh vậy?
Cố Duy Khiêm không nhận được câu trả lời, anh tức giận lớn tiếng: "Là cái gì?"
"Thuốc tránh thai..." Diệp Tâm bị anh làm cho hoảng sợ bật thốt.
Anh bất chợt bật cười: "Không ngờ đến em còn dám dùng thuốc.
Tôi đáng lẽ nên sớm nghi ngờ chứ? Một năm này thế nhưng lại không có chút động tĩnh.
Tôi lại không hề mảy may.
Em chán ghét tôi đến vậy.
Thế mà tôi lại nghĩ nên làm thế nào để em vui vẻ trong ngày sinh nhật.
Sao hả? Mang thai con của tôi khó khăn đến vậy?"
Diệp Tâm nhìn nụ cười lạnh băng của anh tâm chợt nặng trĩu.
Không phải cô luôn hận anh sao? Thế nhưng cô bây giờ lại vì anh phát hiện mình dùng thuốc mà không vui.
Không muốn anh phát hiện ra.
"Hôn nhân không có tình yêu thì khi đứa nhỏ sinh ra nó sẽ hạnh phúc sao?" Diệp Tâm nhìn anh, trên môi là nụ cười u buồn.
"Sẽ!" Cố Duy Khiêm khẳng định.
Con của anh tất nhiên anh sẽ để nó được hạnh phúc, vui vẻ nhất.
"Không!" Diệp Tâm thản nhiên nói.
Cô đã quá hiểu cảm giác này rồi.
Vậy nên cô không muốn con của mình cũng sẽ giống như cô.
"Nếu anh không muốn khi nó sinh ra bị chính mẹ của mình ghét bỏ thì nên quên chuyện này đi!"
Quá khứ của cô chính là một ví dụ minh chứng rất rõ ràng.
Cố Duy Khiêm siết chặt bàn tay.
Cô đến bây giờ vẫn không buông bỏ được tình cảm dành cho anh trai anh.
Xem ra anh cũng quá nuông chiều cô rồi.
Vốn nghĩ chỉ cần cố gắng kiên trì thì cô sẽ quay đầu nhìn lại về phía anh.
Những có lẽ không phải vậy.
"Diệp Tâm, em là vợ của tôi nên em phải sinh con cho tôi!" Cố Duy Khiêm nói rồi mạnh mẽ hôn cô.
Sự phản kháng yếu ớt của cô chỉ càng chọc giận anh thêm.
Cưỡng chế ép cô phải chấp nhận.
Cho dù cô có khóc hết nước mắt cầu xin anh đến chết, anh cũng không buông tha cho cô.