Edit: Nananiwe
Túc Tuyết là đứa trẻ phương trượng nhặt về, vẫn luôn nuôi chí tương lai sẽ làm phương trượng, hoặc ít nhất sẽ trở thành một cao tăng đắc đạo.
Phương trượng nói Túc Tuyết không hợp làm hòa thượng, vào năm Túc Tuyết mười lăm tuổi thì đuổi y ra khỏi chùa.
Túc Tuyết không phục, hòa thượng có rượu thịt thì cũng là hòa thượng. Mặc dù thích uống rượu ăn thịt nhưng y là một hòa thượng tốt.
Phương trượng nói lần này đi y sẽ phá sắc giới.
Túc Tuyết không tin.
Kết quả vừa ra khỏi chùa đã gặp bảy ngọn lửa, ừm, cậu ta tên là Diễm Diệc.
Diễm Diệc là Tiểu thái tử của tộc Hỏa Linh Thú, nghe nói nhân gian phồn hoa thú vị nên lén trốn khỏi tộc nhân lúc trưởng lão không chú ý, sau đó bị một đám đạo sĩ đuổi theo muốn thu phục.
Tiểu thái tử không rành thế sự nước mắt lưng tròng: Mẹ đã từng nói nhân gian phồn hoa, nhưng chưa từng nói cho mình biết nhân gian lại nguy hiểm như vậy.
Lúc bị đánh tới thừa sống thiếu chết, Diễm Diệc gặp được một tên đầu trọc rất đẹp mắt. Cậu đột nhiên nhớ ra mẹ từng nói trong những phàm nhân ở nhân gian thì hòa thượng dễ bị lừa nhất, thế là vội vàng ôm lấy chân hòa thượng, nước mắt nước mũi chảy đầy giày Túc Tuyết: "Đại sư, xin đại sư hãy cứu tôi."
Đại sư Túc Tuyết mắc bệnh sạch sẽ: "..."
Lúc này Diễm Diệc đã học được một chút đạo lý đối nhân xử thế, biết không thể để người ta giúp không công được, thế là đáng thương nói với Túc Tuyết: "Anh cứu tôi đi, tôi sẽ báo đáp anh."
Hiện giờ tu vi của Tiểu thái tử không cao, ngay cả linh lực của mình cũng không khống chế được chứ đừng nói đến việc biến thành hình người, thú con nhỏ xíu với bộ lông dày màu đỏ rực cuộn thành một cục như một đốm lửa nhỏ.
Túc Tuyết hiếm khi động lòng thương: "Báo đáp thế nào?"
Tiểu thái tử vẫy đuôi: "Anh sẽ hài lòng."
Thế là Túc Tuyết đã cứu mạng Tiểu thái tử với suy nghĩ cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp. Tru𝒚ện cop 𝑡ừ 𝑡rang ++ T𝘙ÙMT𝘙 U𝒴ỆN.𝑽N ++
Tiểu thái tử: "Mẹ của em nói ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp, về sau anh chính là Thái tử phi của em rồi."
Túc Tuyết: "..."
Túc – tương lai muốn trở thành cao tăng đắc đạo – Tuyết tỏ ý không hài lòng với cách báo đáp này, túm lấy tay Tiểu thái tử đánh cho một trận: "Biến đi! Về sau đừng để tôi gặp được cậu, nếu không gặp lần nào tôi bắt lần đó, bắt được lần nào đánh lần đó!"
Tiểu thái tử ấm ức: "Anh là vợ em mà, sao anh có thể đánh chồng mình như vậy chứ?"
Túc Tuyết: "Bần tăng không ngại ở góa."