Em Còn Nhớ Tôi Không FULL


Quán bar dần dần đông khách, nhưng cũng không ồn ào, thậm chí còn có phần thư thái, ấm cúng.
Bận rộn cả một ngày, đến một quán bar như thế này uống một ly, tâm sự với bạn bè, hoặc ngồi một mình, không vì mục đích mua say, cũng là lựa chọn hay…

Cửa quán bar bị đẩy ra một lần nữa, chuông lục lạc treo trên cửa phát ra âm thanh đinh đang dễ nghe, nhân viên phục vụ đứng gần đó lại không dẫn người đàn ông vào chỗ ngồi.
Sau khi người đàn ông nghe nhân viên phục vụ nói mấy câu, ngẩng đầu nhìn lướt qua, ánh mắt dừng ở chỗ Cố Hàm, nhìn thấy Cố Hàm không phải đến một mình, trong ánh mắt lộ ra chút tò mò vui vẻ, đi tới.

Lúc này, Cố Hàm và Trì Nghiệp Đàn đã ăn no rồi, bia đã uống hết hơn phân nửa, cũng không có ý định gọi thêm ly nữa, ngày mai hai người đều phải đi làm, đã nói trước là sẽ không về muộn.

“Hôm nay dẫn bạn đến à?”

Người đàn ông cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Cố Hàm ngẩng đầu cười nói: “Anh mà không tới tụi em cũng sắp đi rồi.”

Thấy thái độ của Cố Hàm rất quen thuộc, Trì Nghiệp Đàn không khỏi cẩn thận quan sát người đàn ông này.
Người đàn ông này nhìn vào xấp xỉ tuổi họ, cao hơn hắn một chút, thân hình cao ngất, dáng người rất tốt, ngũ quan trên mặt dù là tách ra hay hợp lại đều vẫn vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ thời nay, đứng ở chỗ đó, chính là hình tượng tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, nếu như hắn là người đi tìm kiếm minh tinh, hắn nhất định sẽ đưa cho người đàn ông này một tấm danh thiếp, liền, ngay và lập tức.

“Bận chút việc nên đến muộn, lẽ ra cậu nên nói trước với anh một tiếng.” Nếu chỉ nhìn mặt, ấn tượng đầu tiên về người đàn ông này là không ôn hòa, nhưng thái độ nói chuyện lại không hề lạnh nhạt.

“Cũng không phải cố tình tới tìm anh, nên mới không nói cho anh biết.” Cố Hàm nói chuyện rất thẳng thắn, chắc chắn là quan hệ với đối phương rất tốt.

Người đàn ông nhìn Trì Nghiệp Đàn nói: “Không giới thiệu một chút à?”

Lúc này Cố Hàm mới nói: “Đây là Trì Nghiệp Đàn, bạn thời trung học của em.” Sau đó quay sang nói với Trì Nghiệp Đàn, “Đây là học trưởng trong trường đại học của em, Hám Thù, ông chủ chỗ này.”

Đúng vậy, quán bar này chính là Cố Hàm cùng Hám Thù hợp tác cùng nhau mở, Cố Hàm chịu trách nhiệm bỏ vốn nhận hoa hồng, Hám Thù chịu trách nhiệm kinh doanh quản lý.

“Trì Nghiệp Đàn? Là Trì Nghiệp Đàn mà anh nghĩ đúng không?” Hám Thù hỏi.

“Đúng vậy.” Cố Hàm cười nói.

“Ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu.” Hám Thù vươn tay, vừa nhìn hắn đã thấy Trì Nghiệp Đàn rất quen mắt, nhưng bình thường hắn không hay để ý tin tức trong giới giải trí lắm, cho nên cũng không nhận ra.

Trì Nghiệp Đàn cùng hắn bắt tay, lịch sự nói: “Hoàn cảnh ở quán bar này rất tốt, ông chủ Hám rất có sáng tạo.”

Hám Thù thong thả nói: “Tôi cũng không thích những nơi quá ồn ào, chỉ là muốn mở cái gì đó kiếm chút tiền.”

Lý do này rất thực tế, Trì Nghiệp Đàn chỉ là khó hiểu, nếu như Hám Thù học cùng trường đại học với Cố Hàm, tại sao không đi làm bác sĩ, mà lại chạy đến đây tự mình mở quán bar?

Đã là giờ này mà Hám Thù vẫn tới, vậy thì khẳng định là trong quán có việc cần xử lý, Cố Hàm nói: “Anh đi làm việc đi, hôm nào em tìm anh ăn cơm.”

“Được, bữa cơm này anh mời.” Hám Thù nói.
Cố Hàm là một trong những ông chủ ở đây, vốn dĩ không cần trả tiền, nhưng Cố Hàm không muốn nói với người khác, cho nên những lúc tới đây anh vẫn thanh toán như thường.

“Cám ơn.” Cố Hàm vui vẻ nói.

Hám Thù chào Trì Nghiệp Đàn, sau đó đi về phía sau.

Lúc này Trì Nghiệp Đàn mới hỏi Cố Hàm: “Nhìn vào có vẻ quan hệ giữa em và ông chủ Hám rất tốt?”

Cố Hàm uống một ngụm bia đã không còn lạnh, cười nói: “Nói tới đúng là rất khéo, năm đó vừa mới bắt đầu vào đại học, em vốn được phân vào phòng ký túc xá bốn người, tất cả đều là bạn cùng lớp, kết quả chưa được một tuần, phòng của tụi em bị rỉ nước, lụt nặng đến khó tin, chỉ có thể phân bốn người phòng em đến ký túc xá của khóa trên.
Đúng lúc ký túc xá hai người của học trưởng còn một giường trống, nên em chuyển đến.
Ở chung một phòng ký túc xá, rất nhanh liền trở nên thân thiết, sau đó em vào thực tập trong bệnh viện hiện tại, học trưởng vừa khéo cũng đang ở đó, đã là bác sĩ chính thức, cho nên từ lúc học đại học đến giờ, em và học trưởng chưa bao giờ đứt liên lạc.”

Giọng điệu Cố Hàm rất bình thản, không có đặc biệt vui vẻ, cũng không nhắc tới chuyện dư thừa, nghe ra quan hệ giữa họ chỉ là bạn rất thân.

Bởi vì vừa nãy Hám Thù cũng không có bất kỳ hành động thân mật nào, bình dấm chua của Trì Nghiệp Đàn đương nhiên cũng nằm yên một chỗ, không sứt mẻ gì.

Trì Nghiệp Đàn: “Vậy tại sao anh ta lại không làm bác sĩ nữa?”

Cố Hàm khẽ thở dài: “Lúc đó bác sĩ dẫn dắt học trưởng có chút mâu thuẫn với người nhà bệnh nhân, đối phương xông vào phòng làm việc đánh vị bác sĩ kia, học trưởng trong cơn tức giận đánh lại người nhà vô lý đó một trận.
Ba mẹ học trưởng đều là cảnh sát, anh ấy rất biết đánh nhau, kết quả gia đình kia làm ầm ĩ lên, yêu cầu xử phạt học trưởng, đòi bồi thường, học trưởng trong cơn tức giận liền từ chức.”

Mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân xưa nay luôn là vấn đề nhạy cảm, Trì Nghiệp Đàn cũng không muốn ở trước mặt bác sĩ như Cố Hàm nói nhiều về vấn đề này, chỉ nói: “Ông chủ Hám này rất có cá tính!”

Cố Hàm gật đầu: “Học trưởng học giỏi, tay nghề cũng cao, không làm bác sĩ đúng thật là có hơi đáng tiếc.
Có điều hiện tại anh ấy có con đường riêng của mình, làm cũng rất tốt, không tính là lựa chọn sai lầm.”

“Đôi khi chính là như vậy.
Gặp phải một biến cố, có thể thay đổi cả cuộc đời của một con người.
Thay đổi này cũng chưa chắc đã là không tốt, có khi còn là lựa chọn thích hợp hơn.” Hiện tại, ngành y tế thiếu đi một bác sĩ trẻ, nhưng đối với những người tới nơi này để thư giãn mà nói, chính là có thêm một nơi để nghỉ ngơi.

Lúc uống xong đã là hơn mười giờ, trễ hơn so với dự kiến một chút, nhưng cũng không muộn lắm.

Cố Hàm hỏi: “Gọi lái hộ hả?” Trì Nghiệp Đàn tự lái xe mình tới.

Trì Nghiệp Đàn nói: “Gọi taxi đi, chỗ này không phải có thể đỗ xe sao?”

Quán bar có bãi đỗ xe riêng, hai người tới sớm, dĩ nhiên là chiếm được chỗ đỗ xe miễn phí.

“Ừ, em vào nói với học trưởng một tiếng, anh ở đây chờ em.”

Trì Nghiệp Đàn gật đầu.

Cố Hàm đi thẳng vào phía sau quán, Hám Thù đang kiểm tra rượu mới.

“Học trưởng, vất vả rồi.”

Hám Thù quay đầu nhìn anh, biểu tình không thay đổi gì, hắn không phải là người thích cười cho lắm, tính cách cũng không phải kiểu xu nịnh: “Cũng không có gì vất vả cả, mỗi tháng chỉ có vài ba việc vặt.”

Việc gì vào tay hắn đều rất thuận buồm xuôi gió, nhân viên trong quán đều đã làm việc lâu năm, dù hắn không đến, cũng có thể trông coi quán rất tốt.

“Trời càng ngày càng nóng, anh cũng nên cho mình một kỳ nghỉ, đi đâu đó tránh nóng đi.” Cố Hàm đề nghị.

Hám Thù cười khẽ: “Cậu cũng biết anh là người không thể nhàn rỗi, cứ nhàn rỗi là khó chịu, đi du lịch chỉ hai ba ngày là đã chán muốn quay về rồi.”

“Mang laptop theo để làm việc cũng được mà.”

“Đối với anh cái đó là hưởng thụ, không phải làm việc.” Hám Thù đưa cho anh một cái túi giấy đặt trên bàn, “Cậu tới rất đúng lúc, rượu cậu đặt hôm nay vừa mới có.”

Cố Hàm nhận cái túi, xách khá nặng tay, rượu được đặt trong hộp gỗ rồi mới cho vào túi giấy, không lo bị va chạm: “Được, em về trước đây.
Tụi em hôm nay đều uống bia, nên để xe lại đây.” 

“Đã biết.” Hám Thù cũng không hỏi Cố Hàm về Trì Nghiệp Đàn, hắn biết Cố Hàm là người cực kỳ coi trọng sự riêng tư, nhưng nếu như đã đem Trì Nghiệp Đàn đến đây, có nghĩa là hắn có thể hỏi, có điều hôm nay không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện về vấn đề này, có cơ hội lại hỏi sau cũng không sao.

Ở cửa quán bar đón taxi rất dễ, nhà Trì Nghiệp Đàn gần chỗ này hơn, cho nên đưa Trì Nghiệp Đàn về trước.

Trên đường đi hai người đều không nói chuyện, Cố Hàm đang nghĩ làm sao để lát nữa xuống xe Trì Nghiệp Đàn chịu mang chai rượu về, rượu này uống rất ngon, anh đã từng uống một lần, nên mới bảo học trưởng đặt giúp, muốn tặng cho Trì Nghiệp Đàn, xem như cám ơn ly canh ngày hôm nay.

Trì Nghiệp Đàn thì đang nghĩ, có lẽ nên đưa Cố Hàm về trước, bây giờ đã không còn sớm, cho dù Cố Hàm là đàn ông, hắn vẫn rất lo lắng.

Xe dừng lại trước cổng tiểu khu nhà Trì Nghiệp Đàn.

“Anh….”

“Em….”

Hai người đồng thời mở miệng, lại cùng nhau dừng lại.

“Anh nói trước đi.” Cố Hàm nói.

Trì Nghiệp Đàn không biết là do uống rượu, hay do hắn quá lo lắng, không hề do dự hỏi: “Cũng không còn sớm nữa, em có muốn ở lại nhà tôi không?”

Chủ động mời bạn trai cũ về nhà ngủ qua đêm, cả hai đều vừa uống rượu, nghĩ thế nào cũng thấy mập mờ.

Trì Nghiệp Đàn cũng không chắc chắn liệu Cố Hàm có gật đầu hay không, hắn chẳng qua chỉ là nói ra suy nghĩ của mình.

Cố Hàm mở to hai mắt, cười nói: “Được.”

Mang theo Cố Hàm về nhà, Trì Nghiệp Đàn vẫn cảm thấy không chân thực, cuối cùng hắn đổ hết tất cả cho uống rượu, cả hai đều không ai suy nghĩ gì nhiều, hơn nữa Cố Hàm về nhà với hắn, hắn thật sự rất an tâm.

“Phòng ngủ cho khách có nhà vệ sinh riêng, em cứ việc dùng.” Trì Nghiệp Đàn cố gắng hết sức để giọng điệu của mình thật tự nhiên, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ mang Cố Hàm về nhà, nhưng trong nhà có thêm Cố Hàm, cũng không có cảm giác đột ngột, hắn hoàn toàn không hề cảm thấy khó chịu.

Cố Hàm cười nói: “Cho em mượn quần áo.”

Khuôn mặt Trì Nghiệp Đàn lập tức cứng đờ, nghĩ đến việc Cố Hàm mặc quần áo của hắn, hắn có hơi là lạ, nhưng lại không chán ghét.

“Chờ một lát, tôi lấy cho em.”

Lấy quần lót mới, Trì Nghiệp Đàn lại lấy một bộ đồ ngủ, Cố Hàm đi tắm rửa.

Đợi đến khi Trì Nghiệp Đàn tắm xong đi ra, chợt nghe Cố Hàm gõ cửa nói: “Nghiệp Đàn, anh đang tắm sao?”

Từ sau khi gặp lại, mỗi lần Cố Hàm gọi tên hắn, trong lòng Trì Nghiệp Đàn đều có một cảm giác khác lạ, vừa phấn khích, lại mơ hồ.

Trì Nghiệp Đàn mở cửa, nhìn thấy Cố Hàm đứng bên ngoài, tóc vẫn còn ươn ướt, mặc quần áo ngủ của hắn, đồng tử Trì Nghiệp Đàn co lại: “Làm sao vậy?”

Cố Hàm chỉ chỉ hướng phòng ngủ cho khách: “Em ngủ ở phòng đó hả?”

“Không thì ở đâu?” Trì Nghiệp Đàn im lặng nhìn Cố Hàm, chẳng lẽ bảo hắn ngủ phòng cho khách?

Đôi môi căng mọng sáng bóng của Cố Hàm kéo thành một đường cong đẹp mắt: “Nhưng mà trong phòng cho khách của anh ngay cả cái gối đầu cũng không có.”

Trì Nghiệp Đàn lúc này mới nhớ ra, bởi vì phòng cho khách vẫn luôn không có ai ở, cho nên sau tết hắn đã đem chăn gối mùng mền cất hết đi, chỉ để lại mỗi cái ga giường.

Bây giờ đã gần mười một giờ, lại còn lăn lộn một trận nữa thì không biết đến bao giờ mới có thể ngủ được, hai người ngày mai đều phải đi làm, không nên cứ chậm trễ mãi, vì vậy Trì Nghiệp Đàn nói: “Tôi quên mất, nếu em không ngại, thì ở đây ngủ một đêm đi.”

Cố Hàm rất vui vẻ, nói: “Được.”

Giường của Trì Nghiệp Đàn rất lớn, hai người ngủ cũng không chật chội, điều hòa mở ở nhiệt độ thích hợp, một giường một chăn, hai cái gối đầu, hai người cũng không nằm sát vào nhau, thành thành thật thật mỗi người ngủ một bên.

Để Cố Hàm vào nhà, lại còn ngủ trên giường của mình, trước ngày hôm nay, Trì Nghiệp Đàn ngay cả nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ đến, một ly bia, dường như đã nhanh chóng xóa nhòa ranh giới giữa hai người, Trì Nghiệp Đàn không biết chuyện này là tốt hay không tốt, hắn cũng lười suy nghĩ.
Có thêm một người nằm bên cạnh, nhưng Trì Nghiệp Đàn lại không hề khó chịu, có lẽ bởi vì người đó là Cố Hàm.

Trì Nghiệp Đàn cứ tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Trong căn phòng tối tăm, Cố Hàm mỉm cười nhắm mắt lại.

Hết chương 13
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui