Em Còn Nhớ Tôi Không FULL



Lần này đến nhà Trì Nghiệp Đàn, Cố Hàm cẩn thận đóng gói mang theo một số vật dụng cá nhân, như vậy sinh hoạt của anh sẽ thuận tiện hơn.

Về đến nhà, Trì Nghiệp Đàn đặt đồ ăn dì Khang gói cho lên bàn, nhưng hắn không muốn ăn.

Cố Hàm cũng không đói bụng, liền thuận tay kéo hắn đến phòng khách ngồi, hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Những lời phàn nàn ứ đọng trong lòng Trì Nghiệp Đàn coi như đã tìm được lối ra, dù sao, truyền tống cảm xúc tiêu cực cho người khác cũng không phải chuyện tốt, nhưng thỉnh thoảng than thở về những khó chịu và bất mãn trong lòng mình với người yêu thì vẫn có thể chấp nhận được.

Cố Hàm không để ý đến việc phải lắng nghe cảm xúc tiêu cực, thân là bác sĩ, anh biết thổ lộ tâm sự là việc bình thường cần phải làm, anh cũng có thể thông qua lời phàn nàn của Trì Nghiệp Đàn mà hiểu được tình hình trong nhà hắn.
Hơn nữa anh cũng biết cách làm thế nào để giải quyết những cảm xúc tiêu cực bản thân mình sinh ra, chưa kể anh cũng không phải là người dễ bị người khác làm ảnh hưởng.

Trì Nghiệp Đàn giận đến không chịu được, phàn nàn hết rồi mà vẫn chưa hạ hỏa, ngược lại Cố Hàm vẫn cứ bình tĩnh như thường, cầm thanh chocolate mang từ nhà theo đưa cho Trì Nghiệp Đàn, nói: “Em không cảm thấy anh trai anh đang nhắm vào em, hay là nhắm vào người yêu anh, anh ấy chỉ đang coi đây là cái cớ, hy vọng anh quay về giúp đỡ Noãn Phong mà thôi.”

Mi tâm Trì Nghiệp Đàn vẫn chưa giãn: “Tại sao anh ấy không chịu nói thẳng ra?”

“Anh ấy đã nói thẳng rất nhiều lần, anh cũng có nghe đâu….” Cố Hàm cười nói.

“Em còn cười được!” Trì Nghiệp Đàn bóp bóp mặt anh, “Anh sắp sửa bị anh ấy làm cho tức chết!”

Cố Hàm nắm chặt tay hắn: “Phương pháp kia của anh trai anh cực kỳ ngu xuẩn, nhưng nếu như vận dụng tốt, nói không chừng sẽ có hiệu quả.
Lại nói, anh trai anh như vậy em ngược lại cảm thấy rất tốt, có suy nghĩ gì đều viết hết ở trên mặt, so với việc giở trò sau lưng thì tốt hơn nhiều.”

Nếu như Trì Diệc Ôn thật sự lén lút làm cái gì đó với anh, anh thật sự không dám đảm bảo mình có thể nể mặt Trì Nghiệp Đàn mà không so đo tính toán hay không, đến lúc đó Trì Nghiệp Đàn sẽ là hai bên khó xử.

“Anh lại hy vọng anh ấy đem chút mánh lới khôn vặt này của mình dùng vào đúng chỗ.” Trì Nghiệp Đàn vẫn đang rất giận, nếu như không phải thân thể anh trai hắn không tốt, hắn sẽ lựa chọn đánh nhau với y một trận, có lẽ như vậy sẽ thoải mái hơn.

Cố Hàm lần lượt nhéo từ ngón tay này đến ngón tay khác của Trì Nghiệp Đàn, khuyên nhủ: “Anh ấy bộc lộ suy nghĩ của mình ra ngoài, mặc dù nghe có vẻ vớ vẩn, nhưng tốt hơn là ôm ở trong lòng nhiều.
Nếu như bên ngoài anh ấy lạc quan vui vẻ, giấu tất cả mọi áp lực ở trong lòng, đó mới là nguy hiểm.” Người như vậy một khi suy sụp, có thể sẽ chủ động kết liễu sinh mạng, một khi đã đến bước đó, người bên cạnh có nói bao nhiêu, hối hận nhiều thế nào cũng đều vô dụng.

Trì Nghiệp Đàn thở dài, hắn cũng không biết rốt cuộc phải dùng cách nào mới tốt. 

Cố Hàm nói tiếp: “Thật ra người như anh trai anh cũng rất dễ thỏa mãn.
Chỉ cần anh chịu giúp anh ấy một chút, anh ấy sẽ rất vui vẻ.
Anh ấy nói rất nhiều, nhưng không cần nhiều, chỉ là cần một người cùng anh ấy chia sẻ gánh nặng mà thôi.”

Trì Nghiệp Đàn lại thở dài: “Khoảng thời gian này anh cũng đã nghĩ nên làm chút gì đó giúp anh ấy, nhưng em cũng biết chuyện phải làm trong đoàn phim không ít, anh thật sự không có cách nào phân thân.”

Nguyên nhân đầu tiên khiến hắn nảy sinh ra suy nghĩ này là bắt nguồn từ chuyện của Hách Tân, hắn cảm thấy mình cần phải có nhiều mối quan hệ hơn nữa, Noãn Phong có lẽ là lựa chọn tốt để hắn tiếp xúc với vòng xã giao và lĩnh vực mới, chỉ là tạm thời hắn vẫn chưa trích ra được thời gian để suy nghĩ kỹ càng.

“Em biết.” Tinh lực của mỗi người đều có giới hạn.
Trong lúc tinh lực vẫn còn dồi dào, trước tiên làm việc mình thích cho thật tốt, đây mới là lựa chọn thiết thực.

****

Trì Diệc Ôn ở nhà buồn chán, trong lòng lại không bỏ xuống chuyện của Noãn Phong được, mặc dù đang nghỉ ngơi, mà vẫn cứ bực bội như thường.

Ngày hôm đó sau khi nói chuyện với Hám Thù, trong lòng y đã thả lỏng một chút, nhưng vẫn không thể tiến đến bước giải phóng.
Y biết có một số chuyện y làm không đúng, nhưng chấp niệm nhiều năm như vậy, bảo y sửa trong thời gian ngắn là chuyện khó có thể làm được, đúng hơn là nói, nỗi sợ hãi mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn khiến y mất đi dũng khí sửa đổi.
Nói cho cùng y cũng chỉ là một người bình thường, một người không có tài năng, một người bình thường không dám thay đổi.
Ví dụ như hiện tại, y biết mình nên gọi điện thoại xin lỗi Trì Nghiệp Đàn, nhưng y lại trốn tránh không muốn gọi, y sợ một khi nói ra câu “Anh sai rồi!”, không chỉ là chối bỏ cách làm ngày hôm nay, mà còn là cách sống mấy năm qua của y nữa.
Cuộc sống này của y thật sự không còn bao nhiêu thứ, ngoại trừ em trai, thì chỉ còn lại Noãn Phong.

Thấy Trì Diệc Ôn đứng im bên cạnh cửa sổ hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì, dì Khang chung quy vẫn là đau lòng y, đi qua hỏi: “Có muốn ra ngoài một chút không? Hôm nay thời tiết rất tốt, quá trưa trời không còn nóng nữa, bảo ai đó cùng ra ngoài đi dạo với con đi.”

Trì Diệc Ôn nghĩ đi ra ngoài hít thở cũng tốt, có điều nên đi chỗ nào y vẫn chưa nghĩ ra.
Lúc này, y đột nhiên nhớ tới Trì Nghiệp Đàn lúc nãy có nói, có thể đến quán bar của Hám Thù ngồi thử, Trì Diệc Ôn cảm thấy đây cũng là một lựa chọn, nếu không thích thì quay về cũng được.

Vì vậy Trì Diệc Ôn gửi tin nhắn cho Hám Thù, hỏi hắn quán bar mấy giờ mở cửa.

Mười phút sau, Hám Thù mới trả lời lại, nói giờ nào đến cũng được, hắn đang ở quán.

Hám Thù và Trì Diệc Ôn không thể tính là thân thiết, nhưng ở giữa còn có quan hệ với Trì Nghiệp Đàn và Cố Hàm, Hám Thù vẫn sẵn sàng cho Trì Diệc Ôn một chút ưu đãi, có lẽ trong đó còn có một chút ưu đãi mà hắn dành cho thương hiệu Noãn Phong.

Quán bar Why này quả thật hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của Trì Diệc Ôn, không có trang trí mờ ảo, không có bóng đèn bảy màu, cũng không có bất kỳ cảm giác mê say nào.
Vật liệu trang trí chủ yếu làm bằng gỗ, nếu không phải bên trong bày biện đủ mọi loại rượu, Trì Diệc Ôn sẽ cảm thấy nơi này giống quán cafe hơn.

“Đến rồi à?” Hám Thù chào hỏi Trì Diệc Ôn.

Giờ này nhân viên vẫn chưa đi làm, trong quán chỉ có một mình Hám Thù.
Trên mặt quầy bar rải rác vài tờ giấy, có hơi lộn xộn.

“Vẫn chưa mở cửa à?” Trì Diệc Ôn đi qua.
Mặc dù là ngày nghỉ, Trì Diệc Ôn vẫn mặc âu phục, nhìn qua có vẻ khá cứng nhắc.

“Quán bar nào cũng buổi tối mới mở cửa.” Hám Thù tùy tiện nói, “Nhưng không ảnh hưởng đến đến việc ban ngày tiếp đãi bạn bè.”

Trì Diệc Ôn ngồi trên ghế tại quầy bar, đến cũng đến rồi, y đâu thể nào lúc này liền rời đi chứ: “Anh đây là đang làm gì vậy?”

Hám Thù chấm chấm tờ giấy trên bàn nói, “Quán bar mỗi quý sẽ tặng quà thiết kế riêng cho hội viên.
Quý này tôi muốn tặng một bộ ly, nhưng vẫn chưa thiết kế ra được mẫu nào đẹp cả.”

“Tự anh thiết kế sao?” Trì Nghiệp Ôn không ngờ Hám Thù còn có tài năng này.

“Tuy rằng tôi không phải là dân chuyên nghiệp, nhưng tôi cảm thấy tự mình thiết kế thì có thành ý hơn, dù sao quán bar nhỏ của tôi cũng còn phải trông cậy vào hội viên bọn họ ủng hộ nhiều hơn.” Giọng điệu của Hám Thù nghe không ra là nói đùa hay nói thật, “Uống chút gì không?”

“Có đề cử nào không?” Trì Diệc Ôn nhìn thực đơn rượu trên quầy bar, cũng không biết món nào uống ngon.

Hám Thù nói: “Ban ngày ban mặt đi uống rượu, thật sự quá tệ hại, hơn nữa bartender không có ở đây, mấy rượu này tôi không thể pha, vậy mời cậu uống trà nhé.”

“Không biết pha chế rượu anh còn mở quán bar làm gì?” Trì Diệc Ôn nhíu mày, bản thân khó khăn lắm mới muốn uống rượu một lần, không ngờ lại đến phải một quán không đáng tin cậy.

Hám Thù coi như lẽ đương nhiên nói: “Mở quán cơm cũng đâu nhất định phải là đầu bếp.” 

Trì Diệc Ôn á khẩu không trả lời được.

“Chờ tôi một lát.” Hám Thù nói xong, đứng dậy đi ra phía sau.

Trì Diệc Ôn lại quan sát quán một lần nữa.
Hai hướng bắc nam thông thấu lấy ánh sáng vô cùng tốt, hoa păng xê ngoài cửa sổ đang nở rộ đẹp rực rỡ.
Trong không khí có mùi thơm, là mùi hương thuộc về Noãn Phong Trì Diệc Ôn rất quen thuộc, chiếc lọ* màu đen đặt trên kệ gỗ nguyên sắc, càng thêm hợp; mùi hương không nồng, nhưng cũng không nhạt đến mức không cảm nhận được, rõ ràng là Hám Thù đã nghiên cứu qua ở nơi có kích thước thế này thì phải đặt bao nhiêu lọ mới có thể đạt được hiệu quả như vậy.

"inCollage_20210407_163359634"

* Mình cũng không rõ Hám Thù dùng cái gì để khuếch tán tinh dầu nữa, có lẽ là một trong hai cái này, bên trái là máy khuếch tán, bên phải là dùng que khuếch tán.

Thu hồi ánh mắt, nhìn đống giấy vẽ lộn xộn trên bàn, Trì Diệc Ôn ma xui quỷ khiến cầm lấy cây bút chì bị bỏ qua một bên, lấy một tờ giấy bắt đầu phác họa.

Trì Diệc Ôn rõ ràng là muốn tới để tiêu tiền, nhưng không phải thời điểm mở cửa, cũng không có thứ gì để cho Trì Diệc Ôn tiêu tiền.
Hám Thù pha cho Trì Diệc Ôn một bình trà xanh, nghĩ nghĩ lại cảm thấy quá đơn điệu, vì vậy lại lấy thêm vài miếng khoai tây chiên, trong tủ lạnh có hai cái bánh Scone*, chắc là đồ ăn vặt tuần này của nhân viên, quyết định hâm nóng lại, cái này trông vào cũng rất hoàn mỹ, tiền bạc thì cứ tính trên đầu Trì Nghiệp Đàn là được rồi.

"6f82c658072eeb4c"

Bánh Scone

Lúc bưng khay đi ra, Hám Thù liền thấy Trì Diệc Ôn đang đang ngồi vẽ vẽ, ban đầu Hám Thù cho là Trì Diệc Ôn đột nhiên có linh cảm sáng tạo gì đó cho thương hiệu, đến gần mới phát hiện Trì Diệc Ôn đang vẽ một mớ ly cốc.

“Cậu còn biết thiết kế sao?” Hám Thù kinh ngạc, hắn cho rằng Trì Diệc Ôn chỉ là ông chủ biết điều chế hương liệu.

Trì Diệc Ôn đang đắm chìm trong bản vẽ, đột nhiên bị cắt ngang, có hơi mất hứng: “Tùy tiện vẽ thôi.”

Lâu lắm rồi y không vẽ, nhưng khi cầm bút, cảm xúc bồi hồi trong lòng vẫn còn nguyên vẹn.
Y có kỹ năng, vẽ rất nhanh, thậm chí còn tìm được chút vui vẻ đã lâu không có.

Hám Thù đặt khay xuống giữa hai người, cầm bản vẽ của Trì Diệc Ôn lên xem.
Bên trong là bốn cái ly, kích cỡ bề dày đều được đánh dấu, bề mặt vẽ hoa văn của đá cẩm thạch, mang theo hơi lạnh của gió, trên tay cầm của mỗi cái ly đều có một dòng chữ tiếng Anh đơn giản, theo thứ tự là “Why Love”, “Why Live”, “Why Life”, và “Why Lest”, ngắn gọn nhưng tràn đầy suy tư, dường như đang biểu thị rằng, trong suốt cuộc đời con người luôn phải đi tìm đáp án “vì sao”, không có một đáp án tiêu chuẩn thống nhất nào, mỗi một người sẽ có một đáp án khác nhau.

“Nhìn rất đẹp.” Thiết kế rất đơn giản, nhưng cảm giác cực kỳ cao cấp, Hám Thù lần đầu tiên cảm thấy ly cũng có khí chất của ly, không phải chỉ có mỗi một tiêu chuẩn nhìn đẹp.
Hơn nữa thiết kế hoa văn đá cẩm thạch này sẽ khiến cho mỗi một cái ly làm ra đều có hoa văn khác nhau, như vậy mỗi một cái ly đều là độc nhất vô nhị, giống như đáp án cho câu hỏi “Vì sao” mà con người đang tìm kiếm trong cuộc sống.

“Nếu như có thể sử dụng, thì cứ lấy dùng đi.” Thiết kế ly hoàn toàn không có điểm tương đồng với thiết kế trang sức mà Trì Diệc Ôn thích, nhưng có lẽ là linh cảm đã bị tồn đọng quá lâu, cho dù là thiết kế ly, cũng có thể khiến y cảm thấy vô cùng thoải mái, dường như linh cảm đã mở ra một khoảng trống, áp lực nhiều năm cuối cùng đã được giải tỏa một chút, đúng thật là niềm vui bất ngờ.

Hám Thù thật sự rất thích thiết kế này, đơn giản lại thực dụng, bày trong nhà hoàn toàn không mang lại cảm giác của một tặng phẩm, mà là một bộ ly được mua trong trung tâm thương mại, vừa đẹp vừa ý nghĩa.

“Tôi sẽ trả cho cậu phí thiết kế.” Hám Thù không phải nói đùa, hắn cảm thấy bộ ly này xứng đáng với số tiền hắn bỏ ra.

Trì Diệc Ôn nở nụ cười, khuôn mặt ngày thường lạnh như băng cũng có sức sống hơn rất nhiều: “Không cần, coi như là quà cám ơn tôi tặng anh.”

Vốn là muốn mời Hám Thù ăn cơm để cảm ơn chuyện cái ví tiền, bây giờ đã có phương thức tốt hơn, vậy thì lại càng tốt.

Hám Thù nhìn khuôn mặt tươi cười của Trì Diệc Ôn, cảm thấy người này cười rộ lên thật sự rất đẹp, là vẻ đẹp lạnh lùng mà trong sáng, nếu như có thêm khí sắc thì tốt biết mấy.

“Món quà này vẫn là tôi có lời rồi.” Hám Thù cũng rất sảng khoái, nói: “Hôm nay tôi mời, đồ trong quán cậu cứ chọn tự nhiên.”

Trì Diệc Ôn vốn dĩ là muốn đến uống một ly, hiện tại tâm tình đã tốt hơn nhiều, đương nhiên sẽ không từ chối, nếu như uống nhiều quá, gọi tài xế tới đón là được.

Hết chương 36
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui