Cơm trưa được đặt tại một nhà hàng gia đình, mùi vị ngon khẩu phần lớn, không có người ngoài, không cần phải câu nệ, càng không cần nói đến lễ tiết trên bàn ăn gì đó, món chính chủ yếu là các món ăn để no, thật sự rất bình dân.
Buổi chiều còn phải làm việc, mọi người không ai uống rượu, nên cũng không cần mời rượu.
Không uống rượu, mọi người đều lấy ăn no làm chính, không ai ngượng ngùng, tiệc khai trương ăn cực kỳ vui vẻ.
Trì Nghiệp Đàn lấy trà thay rượu, kính Hám Thù.
Một là ở trước mặt cảm tạ Hám Thù vì đã hai lần ra mặt nói chuyện giúp hắn trên Weibo, hai là cám ơn Hám Thù đã giúp đỡ anh trai mình, so với người em trai là hắn đây có ích hơn rất nhiều.
Cơm nước xong xuôi, Trì Nghiệp Đàn và Cố Hàm phải quay về đoàn phim, dì Khang cũng được tài xế đưa về nhà.
“Anh, có việc gì thì gọi điện cho em.” Tiễn dì Khang đi rồi, Trì Nghiệp Đàn đứng bên cạnh xe nói.
“Biết rồi, anh cũng không phải trẻ con, không cần lo lắng cho anh.
Ngược lại là em ở trong đoàn phim phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, ở nhà cũng không chăm sóc em được.” Trì Diệc Ôn dặn dò.
Quan hệ của hai anh em sau khi khôi phục lại thì ngày càng hòa thuận, mặc dù không phải mỗi ngày đều gọi điện, nhưng những lúc trò chuyện bầu không khí đều rất tốt, rốt cuộc cũng đã trở lại bộ dáng ngày xưa.
“Yên tâm đi, Cố Hàm sẽ trông chừng em.” Trì Nghiệp Đàn cười nói.
Trì Diệc Ôn đã chấp nhận Cố Hàm, nói với anh: “Nghiệp Đàn phải làm phiền em, đợi phim của nó hơ khô thẻ tre, em theo nó về nhà ăn bữa cơm nhé!”
Cố Hàm nở nụ cười, gật đầu nói: “Vâng.”
Trì Nghiệp Đàn rất vui vẻ, hỏi Hám Thù: “Anh về bằng cách nào, có cần đưa anh về không?”
Hám Thù lúc nãy có nói hắn không lái xe.
Hám Thù cười nhẹ một tiếng: “Không cần lo lắng cho tôi, hai người về trước đi, tôi đến chỗ Diệc Ôn ngồi một lát, tối sẽ quay về.”
Trì Diệc Ôn quay đầu nhìn Hám Thù, không nói gì.
Trì Nghiệp Đàn cảm thấy như vậy cũng tốt, anh trai hắn vừa mới khai trương, khẳng định không có việc gì làm, Hám Thù ở cùng anh trai hắn một lúc cũng rất tốt.
“Được, vậy chúng tôi đi trước.”
Bốn người tạm biệt, Trì Nghiệp Đàn cùng Cố Hàm rời đi.
“Lần này anh trai anh làm việc rất năng suất, có thể thấy được anh ấy rất thích công việc này.” Cố Hàm cảm khái.
Trì Diệc Ôn bây giờ và lúc anh nhìn thấy ở bệnh viện hoàn toàn là hai trạng thái khác nhau.
Trì Nghiệp Đàn cười nói: “Nghe anh trai anh nói ông chủ Hám bận rộn giúp đỡ rất nhiều.
Địa điểm, đội ngũ và vật liệu trang hoàng, xem ra đều là nhờ công ông chủ Hám giúp đỡ.
Anh cảm thấy không mời anh ấy một bữa cơm ra trò, thật sự rất có lỗi.”
Cố Hàm ha ha cười: “Có lẽ là học trưởng và anh trai anh hợp nhau, thay vì mời cơm, trước tiên anh có thể cân nhắc đến việc làm một thẻ hội viên ở Why.”
“Cái này nhất định là phải làm, không nể mặt anh ấy, thì cũng phải nể mặt em.” Hắn chẳng qua chỉ là dạo này không đến Why, nên mới chưa nói đến chuyện này.
“Nhìn trạng thái bây giờ của anh trai anh, anh cũng có thể an tâm rồi.”
“Ừ.
Với lại anh ấy hiện tại đã có một người bạn là ông chủ Hám, lúc anh ở xa cũng có người có thể chăm sóc anh ấy, đúng thật là không có gì phải lo lắng cả.”
Cố Hàm nghĩ xa hơn Trì Nghiệp Đàn một chút, hiện tại Trì Diệc Ôn chưa có tác phẩm nào nên anh vẫn chưa thể giới thiệu, đợi sau này Trì Diệc Ôn làm được một số thành phẩm, anh cũng có thể giúp đỡ đề cử cho anh cả và lão Tứ, đều có rất nhiều chỗ để hợp tác.
Công việc của Trì Diệc Ôn ổn định, Trì Nghiệp Đàn sẽ càng yên tâm làm việc hơn.
Trở về đoàn phim, đúng lúc gặp Tùng Dịch đang cầm trà chiều đi lên lầu.
“Trì lão sư, bác sĩ Cố.” Từ sau ngày Tùng Dịch ra mặt nói chuyện giúp Trì Nghiệp Đàn, nhận được lời cám ơn của Trì Nghiệp Đàn, Tùng Dịch cảm thấy quan hệ của cậu và Trì Nghiệp Đàn đã thân thiết hơn một chút, càng ngày càng gần gũi hơn với thần tượng, ai có thể không vui cơ chứ?
“Có cái gì đấy?” Đứng chờ thang máy, Cố Hàm hỏi Tùng Dịch.
“Bánh trứng và bánh sầu riêng ngàn tầng, còn có trà sữa, bác sĩ Cố ăn không? Em còn có cả bánh ngọt tráng miệng.” Cậu vốn tính để đến tối đói bụng thì có thể dùng làm bữa nhẹ.
Bánh trứng
Bánh sầu riêng ngàn tầng
“Ăn, cậu đến phòng Trì lão sư của cậu đi.” Cố Hàm sau khi biết chắc Tùng Dịch không phải người xấu, thái độ cũng chân thật hơn so với sự ôn hòa lịch sự trước kia.
“Được.” Tùng Dịch cười ha hả đồng ý, có thể đến uống ké cafe, Tùng Dịch dĩ nhiên sẽ không uống trà sữa, để dành tối uống.
Trì Nghiệp Đàn không đói bụng, ngồi ở trước đống sách gõ chữ, trong tay là cafe Cố Hàm pha cho hắn.
“Lưu Trần phải đi quay phim à?” Cố Hàm nói chuyện phiếm với Tùng Dịch.
“Vâng ạ, hôm nay cậu ấy phải quay cả ngày.” Đối với lịch trình của phát tiểu, Tùng Dịch biết rất rõ, bởi vì những lúc Lưu Trần không có cảnh quay, không phải nằm ngủ thì chính là đến tìm cậu tám chuyện.
Trước khi bước chân vào giới, cậu không hề biết ngành giải trí lại có nhiều chuyện để buôn dưa như vậy.
Đương nhiên, những chuyện buôn dưa này không phải tất cả đều là nói xấu người khác, phần lớn vẫn là một số tin tức nho nhỏ, ví dụ như đoàn phim nào sắp khởi quay, minh tinh nào chuẩn bị nhận đại ngôn này kia….
bọn cậu chẳng qua chỉ là biết trước người khác một chút mà thôi.
“Kịch bản hôm nay của cậu đã viết xong chưa?” Cố Hàm biết khoảng thời gian này Tùng Dịch bắt đầu đặt ra cho mình một lượng kịch bản nhất định phải viết mỗi ngày, quy định số từ tối thiểu buộc phải hoàn thành.
“Viết xong rồi, lát nữa ăn xong quay về đọc sách, không định viết tiếp nữa.” Vào đoàn một thời gian lâu như vậy, cậu cũng đã có hiểu biết nhất định về nhịp điệu của kịch bản, Tùng Sâm và Trì Nghiệp Đàn không bắt buộc cậu ngày nào cũng phải đi theo đoàn phim.
Ăn sầu riêng ngàn tầng, Tùng Dịch nói: “Hôm nay 《Nghịch Phong Hành》 khởi quay, sáng mai Weibo sẽ có tin tức khởi quay của bọn họ.”
Trì Nghiệp Đàn đang gõ chữ quay đầu lại hỏi: “Lần này bọn họ không phô trương thanh thế nhỉ?”
Theo thói quen trước đây, từ khi bắt đầu có thông tin 《Nghịch Phong Hành》 chuẩn bị khởi quay, lẽ ra đã bắt đầu tuyên truyền quảng bá rầm rộ, lần này lại chỉ mượn sức hút của nam chính, hấp dẫn một làn sóng lưu lượng, sau đó lại không thấy làm gì nữa.
“Đúng vậy, Trì lão sư không xem ảnh chụp khởi quay à?”
Trì Nghiệp Đàn nói: “Từ sáng tới giờ ngay cả Weibo tôi còn chưa lên.”
“Trì lão sư, nam hai của 《Nghịch Phong Hành》 chính là Hách Cần, em nhìn thấy hình của anh ta.” Đoàn phim cũng @ tài khoản Weibo của Hách Cần, chắc chắn không phải giả.
Nếu như Tùng Dịch không nhắc tới người này, Trì Nghiệp Đàn đã hoàn toàn quên sạch y rồi, với lại, trước giờ một chút tiếng gió cũng không nghe thấy.
“Đoàn phim 《Nghịch Phong Hành》 có giới thiệu gì không?” Trì Nghiệp Đàn hỏi.
Lúc trước hắn nghe nói kinh tế Hách gia xảy ra chút vấn đề, theo lý mà nói đã không còn khả năng mang tiền tiến tổ như trước đây.
Tùng Dịch nói: “Không có đặc biệt giới thiệu gì, tuyên truyền chỉ nói là bắt đầu dùng người mới, cho người mới cơ hội.
Điểm chính của bộ phim này là nam chính, không giới thiệu nhiều về vai phụ là chuyện bình thường.
Có điều lúc trưa em đến đoàn phim ăn chực, nghe Lưu Trần nói có người đồn rằng Hách gia đầu tư vào 《Nghịch Phong Hành》, nhưng mà lúc trước cũng có nghe nói Hách gia hiện tại đã suy sút rồi, tình huống cụ thể thế nào thì em không biết.
Bác cả em nói, Cảnh Thiên Nhiên dùng Hách Cần, đại khái có lẽ là đã nghe được chuyện Hách Cần bị đuổi khỏi đoàn chúng ta, muốn đối địch với anh, lỡ như 《Nghịch Phong Hành》 mà hot, có thể chụp cho anh cái mũ không biết nhìn nhân tài để chê cười anh.”
Suy đoán của Tùng Dịch thật sự là chuyện Cảnh Thiên Nhiên có thể làm, tuyệt đối không cần nghĩ rằng đây là dùng tâm tiểu nhân suy lòng quân tử, bởi vì Cảnh Thiên Nhiên đích thực là kẻ tiểu nhân.
****
Cố Ngạo dịu dàng xoa bóp cho Mẫn Thiều Kỳ vừa mới đi thị sát cửa hàng trở về, đang suy nghĩ xem buổi tối có nên làm một trận phòng tắm play hay không, thì nhận được điện thoại của thuộc hạ, nói Hách gia vừa mới yên tĩnh chưa được mấy ngày đã lại bắt đầu nhảy nhót.
Thật ra thì thuộc hạ của Cố Ngạo cũng không có nhiều thời gian để mà chú ý đến chuyện của Hách gia như vậy, chỉ cần Hách gia không chọc tới Cố Ngạo là được, nhưng nghi thức khởi quay của 《Nghịch Phong Hành》 động tĩnh quá lớn, top ba hot search trên cùng đều liên quan đến bộ phim này, bọn thuộc hạ tùy tiện bấm vô xem để giết thời gian, liền thấy đối phương @Hách Cần, xem ra khá là coi trọng.
“Nhà cậu ta còn một người khác tên là Hách gì gì đó đúng không? Hiện tại đang làm gì?” Cố Ngạo hỏi.
Mặc dù hắn hù dọa khiến cho người ta sợ phát khiếp, nhưng người ta tên gì hắn thật sự cũng không nhớ nổi.
Thuộc hạ: “Hách Tân, sau khi thương thế lành đã đi về phía nam, nói với người ngoài là đi tĩnh dưỡng.”
Cố Ngạo ở cùng với Mẫn Thiều Kỳ, làm gì còn tâm tư để nói chuyện về mấy người có cũng như không này với thuộc hạ, nói thẳng: “Cho người theo dõi sát sao hành động của Hách gia, những thứ khác không cần xen vào, chỉ cần không đụng tới anh hai, cứ kệ cho bọn họ nhảy.”
Thuộc hạ: “Đã biết, Tam thiếu.”
Cúp điện thoại, Cố Ngạo hơi oán giận nói: “Không biết anh hai vừa ý Trì Nghiệp Đàn cái gì, nếu như không phải vì Trì Nghiệp Đàn, anh hai sẽ không dính líu gì tới cái nhà họ Hách kia.”
Hách gia thật sự không thể xem là phiền toái, chỉ là con kiến một tay có thể giết chết mà thôi, hắn và anh cả dùng một chút quan hệ, đá nhà họ Hách ra khỏi các dự án đầu tư, tiêu tùng một số tiền.
Nhưng mà chỉ cần Hách gia chịu sống yên ổn, cuộc sống cũng có thể trôi qua tốt đẹp.
Nhưng xem ý tứ của Hách gia, hiện tại là đang chuẩn bị để Hách Cần quay lại giới giải trí.
Cái gọi là quay lại giới giải trí nghịch tập*, Cố Ngạo không tin.
Tất cả các trường hợp nghịch tập đều là tư bản tác động mà thôi, cuộc đời không phải tiểu thuyết, con người vẫn là nên sống thực tế một chút thì tốt hơn.
* Nghịch tập (逆袭): phản công, lội ngược dòng, lật ngược tình thế.
“Chúng ta đều chưa từng tiếp xúc với Trì Nghiệp Đàn, anh ấy rốt cuộc là dạng người gì chúng ta cũng không ai biết.
Nhưng anh hai thích, ít nhất nhân phẩm hẳn là rất tốt.” Mẫn Thiều Kỳ nói, “Chúng ra phải tin tưởng vào mắt nhìn người của anh hai, quan trọng là anh hai thích anh ấy, cũng sẵn lòng tin tưởng anh ấy, đây không phải là chuyện tốt sao?”
Trong lòng Mẫn Thiều Kỳ vẫn luôn rất biết ơn Cố Hàm, nếu như không có Cố Hàm, có lẽ cậu và Cố Ngạo cũng sẽ không ở bên nhau lần nữa, càng không cần nói đến cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như bây giờ.
Cho nên Cố Hàm tìm được người mình thích, cậu sẽ đứng về phía Cố Hàm, cậu cũng rất lo lắng lỡ như Cố Hàm gặp phải người không tốt, nhưng cậu lại tin tưởng vào ánh mắt của Cố Hàm hơn.
Cố Ngạo nhéo nhéo mũi Mẫn Thiều Kỳ: “Không cho phép nói chuyện giúp Trì Nghiệp Đàn.” Giọng điệu mặc dù hung dữ, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng.
Mẫn Thiều Kỳ cười nắm tay hắn nói: “Chỉ cần không ai gây phiền phức cho anh hai, thì anh cũng đừng xen vào chuyện của anh hai và Trì Nghiệp Đàn, tránh cho anh hai phải khó xử.”
Cố Ngạo bất lực thở dài: “Anh biết rồi.
Anh hai cũng đã nói như vậy, em thấy đấy, anh nào dám quản!” Một người là anh hai hắn coi trọng nhất, một người là Kỳ Kỳ hắn yêu nhất, hai người đều không cho hắn quản, hắn còn có thể làm gì? Chỉ có thể làm theo thôi chứ biết làm sao!!!
Hết chương 51
.