Cố Hàm cũng tìm một người bạn trai, chuyện này ba mẹ anh Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa cũng chỉ kinh ngạc một giây, sau đó liền chấp nhận.
Bốn đứa nhỏ trong nhà, cùng một mẹ sinh ra, một nửa kia đều là nam, dường như cũng rất hợp lý, mặc dù trong mắt người ngoài có thể hơi khó tin, nhưng Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa vẫn đặt hạnh phúc của con trẻ lên đầu.
Chỉ cần bọn trẻ vui vẻ, đối phương nhân phẩm không có vấn đề, những thứ khác bọn họ đều không can thiệp.
Hơn nữa, cho dù là Cố Diễm, Cố Ngạo hay là Cố Hủ, đứa nhỏ mang về nhà đều rất tốt, hiện tại mỗi ngày trôi qua đều rất hài lòng, người làm ba mẹ bọn họ cũng rất yên tâm, cho nên đến lượt Cố Hàm, bọn họ càng không có gì cần phải ngần ngại.
Nếu như không phải Cố Diễm muốn quan sát Trì Nghiệp Đàn một thời gian, có lẽ bọn họ đã gọi Trì Nghiệp Đàn về nhà ăn cơm từ lâu rồi.
Có điều bây giờ cũng không tính là muộn, đã qua được cái cửa kia của Cố Diễm, người làm ba mẹ bọn họ cũng tiết kiệm được một chút tâm tư, ít nhất thì nhân phẩm của Trì Nghiệp Đàn hẳn là không quá tệ.
Đến Cố gia gặp phụ huynh, đối với Trì Nghiệp Đàn mà nói đây chính là đại sự.
Vì để trông cho trang trọng, hắn cố tình mặc âu phục, lễ vật cũng đã chuẩn bị rất nhiều, xác nhận không còn gì thiếu sót, mới lái xe lên đường đến Cố gia.
Tiến vào cổng lớn Cố gia, Trì Nghiệp Đàn mới phát hiện nhà họ Cố so với hắn dự đoán còn lớn hơn nhiều, thậm chí ngay cả bãi đỗ xe cũng ở trên mặt đất*.
Thiết kế sân vườn rất được chú trọng, hiện tại đã là mùa thu, cây cối trong vườn đã không còn tươi tốt, nhưng bởi vì xử lý thỏa đáng, ngay cả lá khô cũng thành phong cảnh, rất đẹp mắt.
* Nguyên văn 成片的: có nghĩa là lát cắt, mặt phẳng nên mình đoán bậy.
Bạn nào biết nghĩa chính xác thì giúp mình với nhé!
“So với nhà của em, căn hộ kia của anh có vẻ hơi bị nhỏ.” Trì Nghiệp Đàn cười nói, hắn rất thích thiết kế sân vườn của Cố gia, đưa mắt nhìn lại, tỉ lệ sử dụng không gian rất tốt, là bố cục lý tưởng của một ngôi nhà.
Còn căn nhà rộng 500m² kia của hắn thật ra cũng không nhỏ, chẳng qua là so không được với chỗ này mà thôi.
“Cũng đã lớn hơn chỗ em ở nhiều rồi.” Cố Hàm chỉ đường cho Trì Nghiệp Đàn.
“Nhà đúng là rất lớn, nhưng những nơi thật sự dùng đến lại không nhiều, cũng không thể mỗi người ở một góc, lúc tìm nhau thì gọi điện thoại à?”
“Nhà ở quá lớn quả thật là cũng có phiền toái.” Trì Nghiệp Đàn biết nhà to thì quang cảnh đẹp, không gian riêng tư cũng lớn, nhưng nếu như trong nhà không có nhiều người, vậy thì lúc tìm người đúng thật là rất phiền phức.
“Với lại, sau khi anh trai và hai đứa nhỏ chuyển ra ngoài, nhà của họ cũng không lớn.” Cố Hàm đối với nhà ở không có yêu cầu lớn nhỏ, đủ là được, “Quan trọng nhất vẫn là có hơi thở gia đình.”
Trì Nghiệp Đàn nhéo tay Cố Hàm một cái: “Anh là sợ em ở không quen, chịu oan ức.
Nếu như em muốn đổi sang một chỗ lớn hơn, anh có thể mua một căn nhà khác.”
Cố Hàm nhún nhún vai: “Anh suy nghĩ nhiều quá, em cảm thấy căn nhà hiện tại cũng đã khá lớn rồi.”
“Đối với hoàng tử bé của anh, không thể không suy nghĩ nhiều.” Trì Nghiệp Đàn hy vọng tất cả những thứ dành cho Cố Hàm đều là điều tốt đẹp nhất.
Cố Hàm vui vẻ nói: “Em đã là hoàng tử lớn rồi, không muốn sống trong lâu đài nữa.”
“Được, hoàng tử lớn của anh.” Trì Nghiệp Đàn hỏi, “Đỗ xe ở đâu đây?”
Cố – hoàng tử lớn – Hàm nói: “Chạy thẳng đến chỗ cửa luôn đi, mang theo nhiều đồ như vậy, xách vào bất tiện lắm.
Lát nữa bảo người làm giúp anh chạy xe đến ga-ra là được.”
Xe dừng ở cửa, Phó quản gia đã dẫn theo người ra đứng đợi.
“Chú Phó.” Xuống xe, Cố Hàm cười chào hỏi ông.
“Nhị thiếu gia đã trở về.” Phó quản gia đáp lời, muốn giúp Cố Hàm xách đồ.
Cố Hàm vội vàng ngăn lại: “Để cho bọn họ tới xách đi, ngài đừng động tay, rất nặng.
Chú Phó, đây là Trì Nghiệp Đàn.”
Trì Nghiệp Đàn đi qua, chào hỏi Phó quản gia.
“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Phó quản gia niềm nở đáp lại, “Mọi người đều đang ở trong nhà chờ hai đứa, nhanh chóng vào đi thôi.”
Trì Nghiệp Đàn nở nụ cười ấm áp, không còn nghiêm túc như lúc ở ngoài: “Con cũng mang quà cho ngài, là một cái máy massage cổ, hy vọng ngài thích.”
“Có lòng rồi, cám ơn con.” Phó quản gia cười nói.
Trì Nghiệp Đàn đi theo Cố Hàm vào nhà, đúng lúc Mẫn Thiều Kỳ bưng bánh trứng ra tới, nhìn thấy hai người, trước tiên là chào hỏi Trì Nghiệp Đàn, sau đó nói với Cố Hàm: “Anh hai trở về đúng lúc quá, bánh trứng vừa mới làm xong, anh hai ăn thử đi.
Cơm tối nhà bếp vẫn còn đang chuẩn bị, phải đợi một lát nữa mới có thể ăn được.”
Cố Hàm nhìn đĩa bánh trứng vàng tươi, tâm tình đã tốt lại càng tốt hơn: “Đợi anh rửa tay rồi ăn.”
Cố Ngạo nghe thấy tiếng, từ phòng khách đi ra bê một đĩa giúp Mẫn Thiều Kỳ, gọi một tiếng “Anh hai!”, sau đó gật đầu với Trì Nghiệp Đàn, xem như chào hỏi.
Cố Hàm cũng không nói gì, kéo Trì Nghiệp Đàn vào phòng khách.
Trong phòng khách, Cố Hủ và Hạ Tử Thần đang ôm điện thoại ngồi trên ghế sôfa, Cố Hủ bảo Hạ Tử Thần đi đẩy đá của đối phương, còn mình thì giữ chân quân địch cuối cùng.
“Chơi game à?” Cố Hàm bước tới liếc nhìn điện thoại Cố Hủ.
“Dạ, xong ngay đây.” Âm thanh của Cố Hủ vừa dứt, Hạ Tử Thần cũng đẩy rớt viên đá.
Hai người đều đã gặp Trì Nghiệp Đàn, tự nhiên chào hỏi, cũng không đặc biệt đứng dậy chào đón, từ nay đều là người một nhà, không cần phải làm mấy cái hành vi khách sáo đó.
Hạ Tử Thần hỏi Cố Hàm: “Anh hai có muốn cùng chơi không?”
Trong ấn tượng của Hạ Tử Thần, Cố Hàm không chơi game, nhưng những lúc cả nhà tụ họp, vẫn có thể chơi chung một chút.
“Được, mấy đứa giúp anh tải xuống, điện thoại của anh không có game này.” Cố Hàm nói.
Mẫn Thiều Kỳ nói: “Anh hai, em giúp anh, em cũng vừa mới download xong, lát nữa để Thần Thần dẫn em.”
Hạ Tử Thần cười, lấy một cái bánh trứng ăn: “Chúng ta có thể chơi giải trí làm quen trước, dù sao cũng là đi chung một team với nhau, không cần sợ bị Report*.
Trì lão sư chơi cùng không?”
* Report là một chức năng giúp người chơi tố cáo những người chơi khác vì những hành vi xấu trong game như trash talk, feeder, gây rối cho đồng đội, … Những người bị Report sẽ bị ảnh hưởng đến điểm Behaviour Score, hay còn gọi là điểm hành vi.
“Được.” Trì Nghiệp Đàn không từ chối, game vẫn luôn là một trong những công cụ có ích để hòa nhập vào môi trường mới, hơn nữa game này hắn cũng có chơi, sẽ không kéo chân đồng đội đến mức bị ghét bỏ.
“Vậy là được.
Cộng thêm anh hai với Trì ca, chúng ta vừa đủ năm người.” Mẫn Thiều Kỳ vui vẻ nói, cái này đối với người chưa bao giờ chơi như cậu mà nói, là cực kỳ đảm bảo.
Cố Ngạo nhéo mũi Mẫn Thiều Kỳ: “Sao em không cho anh chơi cùng hả?”
Mẫn Thiều Kỳ biết Cố Ngạo nhìn thấy Trì Nghiệp Đàn vẫn có chút khó chịu, nhưng cũng không sợ hắn không vui, nói: “Vậy anh chơi đi, điện thoại của em để cho anh chơi.”
Cố Ngạo thở dài trong lòng, Kỳ Kỳ của hắn vẫn là đứng về phía anh hai, trong lòng hắn cũng biết không nên trưng cái mặt khó ở với Trì Nghiệp Đàn, dù sao hắn cũng không tóm được cái đuôi nào của Trì Nghiệp Đàn.
Mặc dù anh hai bị cái tên Trì Nghiệp Đàn này cuỗm đi mất, khiến cho hắn thật sự hờn giỗi, nhưng thật ra hắn cũng không có bất kỳ lý do gì để phản đối: “Em chơi đi, anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Cố Hàm đưa di động cho Mẫn Thiều Kỳ, hỏi: “Ba mẹ đâu? Còn anh cả với Trang Duy nữa?”
Cố Ngạo nói: “Ba với anh cả đang nói chuyện trong thư phòng, mẹ thì đang thử quần áo mới, anh dâu vừa nãy cùng Kỳ Kỳ làm bánh trứng, cả người dính đầy bột mì, lên lầu tắm rửa thay quần áo rồi.”
Đang nói thì Trang Duy từ trên lầu đi xuống: “Anh hai về rồi à?”
Cố Hàm cười nói: “Ừ, đến đây, giới thiệu với em một chút.”
Đây là lần đầu tiên Trì Nghiệp Đàn thấy Trang Duy phiên bản người thật, trước kia chỉ nhìn thấy trên tạp chí và quảng cáo.
Người thật trông đẹp hơn nhiều, cũng có khí chất hơn, nếu như đứng chung một chỗ với Cố Diễm, khí tràng tuyệt đối không thua kém.
“Xin chào, chào mừng anh!” Trang Duy nói, “Em đã đọc sách của anh, em thích lắm, không biết lát nữa có thể xin anh ký tên được không?”
“Lúc nào cũng có thể ký, không cần khách khí!” Lời nói này của Trang Duy, vô hình trung đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, một lần nữa khiến Trì Nghiệp Đàn cảm thấy người nhà họ Cố thật ra rất dễ ở chung.
Nhóm thanh niên ở tầng dưới đều đã gặp xong rồi, Cố Hàm bảo bọn họ giúp mình down game xuống trước, rồi dẫn Trì Nghiệp Đàn lên lầu.
Gõ cửa phòng chứa quần áo, Cố Hàm đứng ngoài cửa nói: “Mẹ, con về rồi đây.
Bây giờ vào có tiện không?”
Liền nghe Uông Nguyệt Hoa cười dịu dàng nói: “Vào đi!”
Uông Nguyệt Hoa ngồi trên ghế sôfa trong phòng, giá móc di động bên cạnh treo vài bộ quần áo, trên ghế sôfa cũng để mấy bộ, trên mặt bàn nhỏ cũng đặt vài món trang sức.
“Về rồi đấy à? Đây là Trì Nghiệp Đàn đúng không? Nào, lại đây ngồi?”
“Con chào dì!” Trì Nghiệp Đàn lễ phép chào hỏi, thái độ vô cùng khiêm tốn.
Uông Nguyệt Hoa quan sát Trì Nghiệp Đàn một lượt, cảm thấy Trì Nghiệp Đàn đứng cùng với con trai thứ hai nhà mình trông thật xứng đôi, thoạt nhìn cũng không giống loại người có nhiều tâm nhãn, ấn tượng đầu tiên tương đối tốt.
“Mẹ, mấy cái này đều là quần áo mẹ mới mua à?” Cố Hàm cũng không cảm thấy mẹ mình mua nhiều quần áo có gì không tốt, chỉ là có vài bộ rõ ràng là đã qua mùa.
Uông Nguyệt Hoa bất đắc dĩ nói: “Đến chỗ ông ngoại con ở mấy tháng, mấy bộ quần áo này mấy tháng trước đưa tới mẹ còn chưa có xem, đoán chừng chỉ có thể để sang năm rồi mặc.”
Trong lúc nói chuyện, Uông Nguyệt Hoa lấy một bao lì xì từ dưới đống quần áo trên ghế sôfa, đưa cho Trì Nghiệp Đàn: “Đây là quà gặp mặt, con và Tiểu Hàm đều đã là người lớn, nên mẹ sẽ không nói nhiều.
Tiểu Hàm từ nhỏ là được nuông chiều lớn lên, tính tình khá là chủ kiến, nếu như sau này nó có chỗ nào không tốt, con cứ đến nói với mẹ, đừng cãi nhau với nó.”
So với mấy đứa con trai khác, Uông Nguyệt Hoa đúng là đau lòng Cố Hàm hơn.
Trì Nghiệp Đàn hiểu được ý tứ của Uông Nguyệt Hoa, nhận tiền lì xì, mỉm cười nói: “Dì cứ yên tâm, ở chỗ con mọi chuyện là do Cố Hàm định đoạt, con nghe em ấy, cũng sẽ không cùng em ấy cãi nhau.”
“Vậy thì tốt rồi.” Uông Nguyệt Hoa hài lòng, “Sau này thường xuyên cùng Tiểu Hàm về nhà, đừng ngại ngùng.”
Nếu như đã gọi người về nhà gặp mặt, nghĩa là thái độ của bà và Cố Chính Khanh đã rất rõ ràng, kể từ khi biết ba mẹ của Trì Nghiệp Đàn đều đã qua đời, bà đối với Trì Nghiệp Đàn cũng có thêm vài phần đau lòng, nếu như đã bước vào cửa Cố gia, vậy thì từ nay cũng chính là con trai bà.
“Dạ, sau này những lúc không phải đi theo đoàn phim, con sẽ cùng Cố Hàm về nhà mỗi tuần.” Trì Nghiệp Đàn nói.
Uông Nguyệt Hoa cười gật đầu: “Nghe nói con còn có một anh trai đúng không?”
“Dạ, anh trai con hiện đang mở một phòng làm việc thiết kế theo yêu cầu, làm ăn cũng không tệ lắm.” Trì Nghiệp Đàn nói.
Uông Nguyệt Hoa: “Hôm nào mang anh con cùng về nhà ăn cơm đi, cho chúng ta gặp mặt một lần, từ nay đều đã là người một nhà.”
Trì Nghiệp Đàn hiểu ý của Uông Nguyệt Hoa, hiện tại nhà hắn chỉ còn lại hắn và anh trai, Cố gia đồng ý chấp nhận hắn, cũng sẵn lòng chấp nhận anh trai hắn: “Dạ, con biết rồi ạ.”
“Cứ quyết định vậy đi.” Uông Nguyệt Hoa cười vô cùng thỏa mãn, nói với hai người: “Được rồi, hai đứa lên gặp ba một chút đi, còn có thể lấy thêm một bao lì xì, đừng có ngốc mà không nhận.”
Cố Hàm vui vẻ nói: “Hào phóng như vậy cơ à?”
Uông Nguyệt Hoa vỗ vỗ Cố Hàm: “Không lấy lòng Nghiệp Đàn cho tốt, lỡ như con ở nhà tác oai tác quái thì phải làm sao?”
“Con là loại người này sao?” Cố Hàm bất đắc dĩ, cũng biết là mẹ mình nói đùa.
“Con lớn mẹ mất quyền*, làm sao mẹ biết được con ở bên ngoài là cái loại người gì?” Nói xong Uông Nguyệt Hoa vẫy vẫy tay, ý bảo hai người mau đi nhanh đi.
* Nguyên văn 儿大不由娘 – nhi đại bất do nương: Khi con trai lớn lên, mẹ không thể làm chủ.
Cố Hàm nắm tay Trì Nghiệp Đàn rời khỏi phòng để quần áo của Uông Nguyệt Hoa.
Ra tới cửa, Trì Nghiệp Đàn trực tiếp nhét bao lì xì vừa nhận được vào túi quần Cố Hàm, trong bao lì xì là một tấm thẻ, nhét trong túi quần Cố Hàm cũng không nhìn thấy.
“Quà gặp mặt của anh, sao lại đưa cho em?” Cố Hàm cảm thấy tấm thẻ này vẫn là để Trì Nghiệp Đàn tự mình giữ thì hay hơn.
Trì Nghiệp Đàn cười nói: “Quyền kinh tế trong nhà thuộc về em, tấm thẻ này đương nhiên phải để em giữ.”
Cố Hàm nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng ổn: “Vậy thì mỗi tháng em sẽ phát tiền tiêu vặt cho anh, biểu hiện không tốt em sẽ trừ bớt.”
“Được, mọi chuyện đều do em quyết!” Trì Nghiệp Đàn hôn nhẹ Cố Hàm một cái, sau đó mới cùng anh lên lầu.
Hết phiên ngoại 1
.