Em Còn Yêu Anh Không?


Chương 18: Bài bạc là bác thằng bần.
Những chiếc lá bàng khô rơi rụng trước sân nhà báo hiệu một mùa đông lạnh lẽo đang đến gần. Bà Nguyệt ngồi tần ngần trên chiếc ghế đẩu trước hiêng nhà hồi lâu rồi quyết định xách giỏ đi chợ.
Nhà bà Nguyệt cách chợ Xóm Chiếu không xa lắm, đi bộ khoảng 20 phút là đến nơi. Bình thường, bà đi chợ ba lần trong tuần để mua thức ăn cho gia đình. Tuy nhiên, cả tuần nay, bà không đi chợ vì nhà đã hết sạch tiền. May nhờ chuyến hàng mã vừa giao tối qua, nên hôm nay, bà mới có một ít tiền để đi chợ.
Vì hôm nay là ngày chủ nhật nên chợ rất đông người. Tiếng nói cười, chào hỏi, mua bán qua lại vô cùng ồn ào náo nhiệt. Lọt thỏm giữa đám đông trong khu chợ chật hẹp, bà Nguyệt nghe văng vẳng tiếng gọi quen thuộc.
"Ủa, chị Nguyệt. Mấy hôm nay, sao tôi không thấy chị đi chợ?
" Bà bán cá nơi góc chợ, mối hàng cá mà bà Nguyệt thường hay ghé mua đang vẫy tay gọi bà.
Bà Nguyệt lách dòng người tấp nập, tiến đến chỗ người phụ nữ đang gọi mình, đặt chiếc giỏ cao su màu đỏ đã phai màu xuống nền xi-măng ẩm ướt, nhem nhuốt rồi ngồi xuống xem vài con cá rô đang bơi lội chen chúc trong chiếc thau bằng nhuôm cũ nát.
"Ờ, tại nhà còn đồ ăn nên tôi cũng ít đi.
"
Bà Nguyệt ngập ngừng, ậm ừ cho qua chuyện. Chứ thật ra, cả tuần nay, cả nhà bà phải húp cháo trừ cơm. Hôm nay, có chút đỉnh tiền, bà vội vàng đi chợ ngay để trưa mấy đứa nhỏ có chút thức ăn ngon để ăn. Nhìn mấy đứa con đang tuổi ăn, tuổi lớn mà khẩu phần ăn hàng ngày không đủ chất dinh dưỡng khiến bà không khỏi xót xa.
"Cá rô bao nhiêu một kg vậy chị Hiền?
" Bà Nguyệt chỉ vào thau cá trước mặt.
"10.000 đồng chị. Chị lấy một kg về kho tộ cho tụi nhỏ nha.
" Hiền vừa nói vừa nhanh tay lấy đĩa cân xúc cá thoăn thoắt mà không cần biết bà Nguyệt có đồng ý không.
"Thôi, chị cân chi nhiều vậy? Lấy cho tôi nửa kg thôi.
" Bà Nguyệt nhanh chóng xua tay.
"Trời, nhà chị nhiêu đó người ăn nửa kg sao đủ. Lấy một kg luôn đi.
" Hiền vừa nhìn mặt cân vừa nói.
"Thôi, nửa kg thôi chị. Chiều nay, nhà tôi ăn món khác mà.
"
Bà Nguyệt nói cho qua chuyện, mắt nhìn những con cá rô nhỏ xíu đang giãy đành đạch trên chiếc cân nhỏ. Chỉ với chút tiền nhận được ngày hôm nay, bà phải để dành cho những ngày sắp tới. Nhà không còn một hột gạo, bà sẽ phải đi mua sau đó. Nếu không tiết kiệm, không biết những tháng ngày tiếp theo gia đình bà sẽ sống ra sao nữa. Vài con cá rô này, nếu biết cách nấu cũng đủ ăn qua ngày. Bà sẽ kho tộ mặn, cho thật nhiều nước vào rồi chấm với ra lang. Vậy là cũng qua ngày.
"Vậy nửa kg hả? Tôi làm cá cho chị nha?
" Bà bán cá cầm chiếc kéo cũ rích thoăn thoắt cắt ria, cạo vảy cá hết sức điêu luyện, miệng cười vui vẻ mặc cho vảy cá văng tứ tung lên chiếc áo bà ba khoác ngoài màu tím ẩm ướt.
"Ờ...cám ơn chị.
" Bà Nguyệt cười nhẹ, lấy tay sửa lại chiếc nón lá đang méo xệch trên đầu.
Bà bán cá vừa làm công việc của mình. Thế nhưng, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn sắc mặt của bà Nguyệt, khiến bà lấy làm lạ liền đánh liều hỏi.
"Có chuyện gì sao chị cứ len lén nhìn tôi hoài? Bộ mặt tôi dính gì sao?
" Bà Nguyệt hỏi khẽ.
Được bà nguyệt mở lời, bà bán cá e dè một lúc rồi cũng mạnh dạn nói.
"Có chuyện này, tôi không muốn nói với chị vì sợ chị buồn. Nhưng tôi nghĩ nên nói với chị biết thì hơn...
" Bà bán cá giảm tần suất lại, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang hoài nghi thoáng vẻ lo lắng của bà Nguyệt với giọng ngập ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui