Em Còn Yêu Anh Không?


Chương 19: Ngày không anh.
"Em gửi tình yêu theo ngàn mây.
Để gió thổi về phía trời Tây.
Nơi có bóng hình anh chốn ấy,
Mà em đang ngóng trông từng ngày...."
Có người đã từng nói với Nga rằng "Chờ đợi là hạnh phúc" và Nga cũng đã từng nghĩ như vậy. Chính cô cũng đã từng nói, yêu xa chính là một sự thử thách của một tình yêu thực sự. Những người yêu nhau, vốn đã thuộc về nhau dưới sự sắp đặt của bàn tay định mệnh, thì dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, có phải xa nhau bao lâu, cuối cùng thì họ cũng sẽ lại trở về bên nhau.
Nga tin Will, tin không mảy may suy nghĩ. Những lời anh nói trong khu rừng ngày hôm đó đã khiến cô hoàn toàn thay đổi những suy nghĩ của mình. "Yêu là hy vọng, yêu là tin tưởng tuyệt đối." Nếu còn yêu, nghĩa là cô phải luôn tin tưởng anh.
Những ngày đầu anh đi, cô nhớ anh đến quay quắc. Mỗi khi đêm về, lẻ loi trong căn phòng le lói ánh đèn dầu mờ đục. Không gian đen tối một màu ảm đạm bao trùm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô. Cô cảm thấy ngạc thở, nỗi nhớ nhung như càu xé trái tim cô.
Cô nhớ anh từng ánh mắt đến nụ cười, từng lời nói dịu dàng, từng cái ôm ấm áp đến những chiếc hôn sâu sắc và ngọt lịm. Ký ức tuyệt đẹp giữa cô và anh chính là sức mạnh duy nhất giúp cô vượt qua được những ngày tháng chờ đợi.
Ngày đó, anh hứa sẽ đều đặn gửi thư về Ba Tu cho cô. Anh còn nói rằng, chưa đến lá thư thứ 10, anh đã có mặt tại đây để thăm cô. Chỉ 6 tháng thôi, cô và anh sẽ được sum vầy, lại được tay trong tay cùng sánh bước bên nhau trên những đồi chè xanh ngát rợp nắng vàng.
Anh nói rằng, mùa hè năm nay sẽ là mùa hè rực nắng vàng nhất của cả anh và cô. Bao hứa hẹn về một viễn cảnh tươi đẹp ngày càng khô héo dần khi 3 tháng trôi qua sau đó, cô không nhận được bất cứ tin tức gì về anh.

Từ ngày anh đi, chiều nào tan lớp học, cô cũng nhanh chân chạy đến đồn để hỏi thư. Đáp lại sự mong mỏi của cô chỉ là ánh nhìn thương cảm từ phía Tuấn. Anh trấn an cô.
Dù thực lòng, anh mong đây chính là sự thật.
"Có lẽ, thư bị thất lạc cũng nên. Hoặc là William bận học nên không có thời gian viết thư cho em."
Cô gật đầu tán đồng. Dù trong lòng ngỗn ngang như tơ vò. Thế nhưng sau đó, cô lại cố xua tan những hoài nghi của mình với những lý lẽ nhằm biện minh cho anh. Ừ, đúng là anh bận. Đây là mùa học cuối cùng của anh mà. Nhưng rồi cuối cùng, cô cũng không thể dối lòng mình với suy nghĩ hờn trách. Chẳng lẽ, anh không có một chút thời gian để viết thư cho cô dù chỉ là một dòng ngắn ngủi sao?
Ý nghĩ Will bận học rồi cũng nhạt dần theo thời gian. Niềm tin và hy vọng trong cô cũng ngày càng vỡ vụn.
Một năm sau đó, Will cũng bật vô âm tín, vụt biến như một làn khói nhẹ giữa đồi chè Ba Tu. Anh như một cơn gió đến rồi đi thật nhẹ nhàng. Chỉ còn để lại trong trái tim nhỏ bé của Nga một cảm giác lạnh lẽo mà không một ngọn lửa nào có thể sưởi ấm được.
Chiều nào, mọi người trong buôn cũng nhìn thấy Nga ngơ ngẩn đứng nơi đầu buôn. Ánh mắt vô hồn vẫn còn le lói chút tia hy vọng nhỏ sâu thẳm, lặng lẽ nhìn những chiếc xe buýt vô tình chạy vụt qua trước mặt. Tất cả đều lặng lẽ lướt qua và không bao giờ dừng lại. Chỉ để lại phía sau cô một làn khói đen kịt đến ngạc thở.
Xuân qua, hạ đi, thu sang, đông lại đến. Bốn mùa của vùng trời Ba Tu cứ trôi qua lặng lẽ như một vòng tuần hoàn vô cảm. Thời gian cứ xô đẩy nhau vụt qua, không thèm đoái hoài nhìn lại thân xác người con gái trong trang phục Xơ -đăng ngày càng héo úa dần.
"Nga, em làm gì vậy? Em có sao không?"
Tuấn chạy nhanh đến con suối kéo tay Nga lại. Khi anh tình cờ nhìn thấy dáng người
thẫn thờ của cô cứ tiến đần ra xa phía dòng nước chảy xiết. Ý nghĩ cô đang tìm cách quyên sinh thoáng qua trong đầu khiến anh như chết lặng.
"Em làm sao thế? Vì một thằng đàn ông không ra gì, mà em định kết liễu đời mình một cách ngu ngốc như thế này sao?" Tuấn bấu lấy hai bờ vai trắng ngần xanh xao nhưng gầy guộc trơ xương của Nga lay lay mạnh và hét lên như muốn cô thức tỉnh.

Thế nhưng, những lời nói trách móc lẫn quan tâm của Tuấn vẫn không khiến cô tỉnh ngộ ra được một chút nào. Cô chỉ nhìn anh bằng ánh mắt ngây dại, ánh mắt buồn phẳng lặng như mặt nước hồ thu.
"Em có nghĩ đến gia đình không? Những người luôn yêu thương và cần em. Nếu như có tất cứ chuyện gì xảy ra thì anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em. Điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Em còn có anh..." Tuấn càng bấu xiết vào đôi vai gầy của Nga, mạnh đến nỗi tưởng chừng như năm ngón tay đang in dấu trên làn da trắng xanh xao của cô.
Nga vẫn không nói gì, chỉ có đôi mắt mệt mỏi nhìn về khoảng trời vô định. Đầu óc cô
giờ đây chỉ rong ruỗi với những ý nghĩ của riêng mình, trong một thế giới cô quạnh của riêng cô.
Tuấn kéo người Nga ôm siết vào lòng mình. Anh vừa nói vừa hôn nhẹ lên tóc của cô. Cùng lúc, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen, dài, mượt và ươn ướt nước.
Nga khẽ đẩy nhẹ Tuấn ra, co hai cánh tay áp vào người mình như không muốn Tuấn có thêm cơ hội chạm vào. Cô cất khẽ giọng trầm khàn, đặc quánh sau những đêm dài lặng lẽ khóc vì thương nhớ người phương xa.
"Sao em phải chết? Will sẽ quay lại tìm em. Nếu như anh ấy không nhìn thấy em. Nhất định anh ấy sẽ buồn lắm...Anh ấy hứa sẽ quay lại mà. Em luôn tin anh ấy."
Dứt lời, cô xẻ nước bước đi, nhoài người tiến ra phía dòng nước chảy xiết. Tuấn thấy vậy liền nhanh tay giữ cô lại.
"Em làm gì vậy?"
Nga cười buồn, chỉ tay về phía mỏm đá trước mặt.
"Áo em bị trôi về phía đó." Vừa nói, cô vừa gạt tay anh bước đi tiếp.
"Em đứng đây đi. Ngoài đó, trơn và sâu lắm. Để anh lấy cho." Tuấn ngăn Nga lại.

Rồi không chần chừ, Tuấn bước nhanh về phía hướng Nga vừa chỉ.
Nga lặng yên nhìn theo dáng lưng của Tuấn bằng ánh mắt thương cảm.
Thật tôi nghiệp anh!
Từ ngày Will đi, Tuấn lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc Nga không rời. Cho dù cô có lạnh lùng xa cách nhưng anh không hề có biểu hiện nản lòng. Cô chua xót với ý nghĩ, người như anh đáng ra không nên yêu một kẻ như cô. Có biết bao nhiêu cô gái tốt đẹp hơn cô gấp vạn lần, yêu thương anh thật lòng như vậy. Nhưng sao anh vẫn cứ khờ khạo đuổi theo một bóng hình như một cái xác không hồn này.
Tuấn vát quần áo Nga vừa giặt xong về đến tận nhà cho cô. Anh không nề hà phơi hết lên sợi dây điện trước nhà mà anh đã giăng từ rất lâu rồi. Mặc cho cô ái ngại giành lấy nhưng anh vẫn cứ xua tay.
Nga không muốn Tuấn phụ giúp cô làm công việc vặt vãnh này. Một phần vì cô ngại với anh. Một phần vì cô sợ Sa Ni nhìn thấy cảnh này lại buồn khổ.
Đêm nào, Nga cũng nghe tiếng khóc khe khẽ của SaNi. Hơn ai hết, cô biết Sa Ni dành tình cảm sâu đậm với Tuấn như thế nào trong suốt nhiều năm qua. Cô luôn cảm thấy ái ngại với Sa Ni. Lúc nào, cô cũng trách cứ bản thân rằng, mình chính là vật cản trở giữa Sa Ni và Tuấn đến với nhau.
Sa Ni vừa mới đi đâu về. Vừa đến ngõ, cô nhìn thấy Tuấn đang phơi đồ giúp Nga thì cảm thấy vô cùng tức giận. Cô không chần chừ mà sẳn giọng hỏi Nga. Mặc dù, thường ngày, Sa Ni không bao giờ có thái độ khó chịu đến như vậy.
"Sao chị lại để anh Tuấn làm việc này."
Đang trầm tư suy nghĩ, Nga giật mình khi nghe giọng nói có vẻ gắt gỏng của SaNi. Cô chưa kịp trả lời thì Tuấn đã nhanh miệng bênh vực cô.
"Không sao. Nga hơi mệt nên anh giúp. Cũng có quần áo của bọn trẻ mà." Vừa nói,
Tuấn vừa giũ quần áo phành phạch rồi vắt ngay ngắn lên sào.
SaNi nhìn Tuấn bằng ánh mắt chua xót rồi tiến đến giành lấy.
"Để em làm cho. Anh Tuấn vào nhà rửa tay đi." Sa Ni gượng cười nhìn Tuấn. Tuy nhiên, vẫn không giấu được đáy mắt vẫn còn đang sôi sục cơn giận trong lòng.

Nga nhìn nét mặt của Sa Ni. Cô biết là SaNi không được vui nên lẳng lặng làm hết đống đồ còn lại rồi im lặng trở vào nhà. Bên trong, cô vẫn có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của Sa Ni và Tuấn.
"Em nói vậy sẽ khiến Nga buồn. Anh đã đề nghị được giúp đỡ cô ấy mà. Vả lại, em cũng biết hoàn cảnh cô ấy trong lúc này"
Giọng Sa Ni đã dịu hơn nhưng vẫn khó chịu.
"Có gì anh nói em giúp chị ấy. Chứ việc này, đàn ông con trai ai lại làm."
Tuấn cười nhẹ cuối đầu, nụ cười thoáng buồn trên gương mặt ưa nhìn đủ thêu trọn trái tim Sa Ni.
Tối hôm đó, bầu trời ảm đạm một màu đen kịt xen lẫn sương đêm. Bên ngoài, tiếng côn trùng kêu âm ỉ. Không gian buồn bã này càng khiến lòng người thêm trĩu nặng.
Nga ngồi bên tách chè nóng. Khuôn mặt thất thần trầm tư.
Cô nhớ Will!
Will vốn thích uống loại chè này. Ngày trước, khi còn ở Ba Tu, tối nào, anh cũng đến đây trò chuyện và hưởng thức trà đạo cùng cô. Giờ đây, trong căn ngôi nhà sàn lạnh lẽo, chỉ còn mình cô hiu quạnh với tách chè nghi ngút khói làm bạn.
Từ ngày anh đi, đêm nào, cô cũng có thói quen uống hai tách chè rồi mới đi ngủ. Một tách dành cho cô và một tách dành cho anh. Những giọt chè đắng nóng trôi chầm chậm vào cuống họng rồi lưu lại vị đắng lạnh lẽo trong tiềm thức. Từ lâu, cô không còn cảm nhận được vị ngọt cuối cùng của nó. Tất cả chỉ còn đọng lại vị đắng cay. Cô nhìn tách chè rồi khẽ cười buồn. Có phải tình yêu của cô dành cho anh cũng giống như những giọt chè xanh này? Vì càng đắng, tình yêu của cô càng thêm đậm đà. Chờ đợi anh càng lâu, lòng cô càng thêm khắc thoải, tình yêu mãnh liệt trong cô càng thêm cháy bỏng.
Có người đã từng nói với Nga rằng, yêu xa cũng giống như những ngọn lửa trước gió bão. Gió có thể dập tắt những ngọt lửa nhưng cũng có thể thổi bùn đám cháy lớn hơn, mạnh mẽ hơn. Vì thế, dù 3 năm qua, cô không nhận được bất cứ tin tức gì về Will. Dù lòng cô có hình thành những ý nghĩ oán trách anh, cũng như cô đã từng có ý nghĩ buông xuôi và bỏ cuộc. Thế nhưng, tình yêu của cô dành cho anh lại quá lớn theo năm tháng đến độ muốn buông xuôi cũng không thể nào làm được. Vì thế, từ tận trong trái tim sâu thẳm của cô, niềm hy vọng mong manh vẫn luôn ấp ủ. Cô tự nhủ và an ủi vỗ về trái tim của mình rằng.
"Vì trái đất tròn, nên những người yêu nhau sẽ lại trở về bên nhau."
Thế nhưng, đến một ngày nọ, Nga chợt nhận ra rằng, niềm tin và thực tế không giống nhau. Trái đất tròn nhưng vòng tròn lại quá lớn và không phải tình yêu nào cũng có thể đi hết vòng tròn ấy nếu như không có sự cố gắng của hai người. Một mình cô, làm sao có thể đi hết vòng tròn to lớn này khi anh đã không còn yêu thương cô nữa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận